Ngải Tử Du mở nắp hộp giữ ấm, một mùi thơm thanh đạm bay ra, kèm theo chút hương thảo dược thoang thoảng.
“Bạn tôi mở tiệm dược thiện, mùi vị cũng được lắm,” anh tự mình bày chén đĩa ra: “Mau nếm thử đi, đợi lát nữa là nguội mất đó.”
Hạ Tri Thư bật cười, trêu nói: “Hiện giờ lương của anh cao bao nhiêu thế? Tiền thưởng cũng liên quan đến tâm tình của bệnh nhân nữa hả?”
Ngải Tử Du không tiếp lời, thu dọn một xấp báo cáo y học trong tay, kéo ghế ngồi bên cạnh Hạ Tri Thư: “Tôi cũng chưa ăn đâu, cùng ăn nhé.”
Hạ Tri Thư há miệng, nhưng cũng không hỏi được gì nữa, đột nhiên hơi ngại ngùng. Cậu không dám nghĩ sâu hơn, chỉ là càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Ngải Tử Du hơi đau lòng, lúc đưa đũa cho Hạ Tri Thư cũng nói thêm hai câu để giải thích: “Nhà tôi cũng không có ai, nên có lòng muốn có người cùng ăn cơm với mình, không ngờ lại làm cậu khó xử.”
Hạ Tri Thư vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu. Bác sĩ Ngải là người rất tốt, khiến tôi có hơi được ưu ái mà ngỡ ngàng.” Cậu cười với bác sĩ, đôi mắt đen láy được ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.
Ngải Tử Du cũng hơi cong khoé môi, đột nhiên rất muốn nhẹ nhàng sờ vào hàng mi dài đang khẽ cụp xuống của Hạ Tri Thư. Thật ra Ngải Tử Du là một người ngông cuồng bất kham, vì tài sản của mình, nếu như anh nhìn trúng ai nhất định sẽ không cân nhắc nhiều. Nhưng hôm nay vì để Hạ Tri Thư yên tâm thoải mái ăn bữa cơm mà anh hiếm hoi lắm mới thất thần lúc đi làm, để suy nghĩ về lời giải thích cho bữa trưa.
Có lẽ thật sự là có hơi thích đi. Ngải Tử Du cụp mắt, dùng muôi khuấy đục nửa chén canh.
“Khó chịu hả?” Ngải Tử Du lên tiếng hỏi. Anh thấy Hạ Tri Thư chỉ động đũa mấy lần, cũng không gắp nhiều lắm, phỏng chừng cũng chỉ vì lễ phép thôi.
Hạ Tri Thư lắc đầu: “Không phải, ở nhà cũng thế, không có khẩu vị gì cả.”
“Tôi đang nhờ người, sẽ cố gắng hết sức tìm được tuỷ xương phù hợp cho cậu.” Ngải Tử Du nhớ đến bệnh của Hạ Tri Thư là lạnh người, huống gì anh còn là bác sĩ điều trị chính, tất nhiên càng hiểu rõ hơn tình huống của cậu. Thời điểm hoá trị của Hạ Tri Thư đã không phù hợp rồi, bây giờ căn bản không phải là cải thiện mà là kéo dài, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đấy.
Hạ Tri Thư nói cảm ơn, nhưng nét mặt cũng không có bao nhiêu chờ mong vui sướng.
“Bệnh của cậu… Người đó có biết không?” Ngải Tử Du thu lại tâm tình, hữu ý vô ý hỏi một câu thăm dò.
Không biết có phải ảo giác không mà Ngải Tử Du cảm thấy sắc mặt Hạ Tri Thư hơi tái nhợt, giữa đôi mày xuất hiện sự uể oải nặng nề, ngữ khí không chút gợn sóng: “Không muốn nói cho anh ấy biết.”
Ngải Tử Du cũng không hỏi nhiều, anh vẫn có sĩ diện. Anh biết nhất định Hạ Tri Thư sẽ không nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, sự chặt chẽ trong mối quan hệ của hai người này khó mà tưởng tượng được.
Ngải Tử Du không hề có chút cảm giác tội lỗi của người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, anh rất ít khi muốn một ai, thích mà không thử theo đuổi thì anh cảm thấy có lỗi với mình. Huống hồ chỉ cần cuốc tốt, làm gì có góc tường nào không đổ. Người yêu tiều tuỵ đến mức độ này mà đến một lần cùng đi kiểm tra cũng không có, nếu không phải mắt mù thì căn bản là không quan tâm.
Lấy ý trong câu đào góc tường nhà người khác, ý chỉ việc cướp người yêu
“Không muốn ăn thì cứ ăn ít thôi, ngày mai tôi sẽ đón cậu đến lấy thuốc.” Ngải Tử Du không muốn làm khó dễ Hạ Tri Thư, rửa tay rồi lấy quần áo đến cho cậu: “Tôi hết giờ làm rồi, tiện đường đưa cậu về nhé.”
Hạ Tri Thư còn nhớ lần trước Ngải Tử Du đưa cậu về nhà đã gây ra bao nhiêu phiền phức, trong lòng không thể thản nhiên được. Nhưng cậu mới phát hiện không thể nào nói lại Ngải Tử Du được, cuối cùng thực sự hết cách rồi, lúc bị nhét vào ghế phụ mới nửa oán giận nửa trêu đùa: “Con gái đều muốn gả cho bác sĩ, nhưng tôi lại không nhìn ra được tí điểm tốt nào của bác sĩ hết, ai cũng bá đạo như anh vậy à?”
“Tôi biết như vậy sẽ khiến con trai thích mình đó.”
Hạ Tri Thư đột nhiên cả kinh, theo phản xạ nhìn Ngải Tử Du, lại phát hiện người kia không hề chú ý mình đang nói cái gì, trên gương mặt có mấy phần bất cần đời bình thường khó gặp.
“Anh nói xem anh trêu tôi làm gì chứ hả?” Hạ Tri Thư nở nụ cười.
Ngải Tử Du cũng cười, không nói gì.
Mãi đến khi Hạ Tri Thư xuống xe Ngải Tử Du mới mở miệng, hạ cửa xe xuống gọi: “Tri Thư.”
Hạ Tri Thư dừng chân, quay đầu lại: “Bác sĩ?”
Ngải Tử Du xuống xe tháo khăn trên cổ mình xuống, mạnh mẽ quàng vào vào phần cổ lộ ra ngoài của Hạ Tri Thư: “Mau vào nhà đi, hai giờ chiều mai tôi đến đón cậu.”
Mãi đến khi chiếc xe thể thao kia đi mất rồi Hạ Tri Thư mới hồi phục tinh thần. Khăn quàng trên cổ còn lưu lại độ ấm của người khác, Hạ Tri Thư không biết vị bác sĩ này muốn làm gì, cậu cũng không cho là mình lại tán đổ thêm một chàng gay nữa. Huống chi bác sĩ là một người rất ưu tú