Tiêm xong, Nguyễn Hướng Viễn mang theo cái lưng thống khổ, duy trì vẻ mặt táo bón, mắt tam giác trời sinh lúc này trợn trắng. Kiếp trước không nuôi chó thì không biết, mợ nó chứ chó cũng phải tự tiêm phòng dại thật là mới nghe lần đầu. Ngay lúc chó con chẳng hiểu vì sao bị tiêm một phát, cong lưng nằm ngay đơ tự hỏi nhân sinh trên xe đẩy, bỗng nhiên đám thịt lỏng lẻo nhất cơ thể ở hai bên miệng bị nhéo lên. Mùi nước hoa xông vào mũi khiến nó hắt xì.
Âm thanh vừa trêu đùa vừa thẹn thùng của Aisha truyền tới từ đỉnh đầu chó con:
– Richie, chó con của anh xem chừng phát dục hơi sớm rồi đó, chưa ba tháng đã thay răng.
Miệng bị thô bạo banh ra, lộ ra lợi hồng hồng, Nguyễn Hướng Viễn ngồi trên xe đẩy, bị bà chị hung dữ vạch miệng kiểm tra răng. Quá đủ rồi chị gái! Bà chị, con mẹ nó mới là đồ phát dục sớm đó, hơn nữa phát dục sớm thì có gì không tốt? Sớm biết tới bầu không khí lành mạnh của xã hội một chút mới có thể ở trong đám tâm thần này sống lâu sống khỏe chứ? Chị xem chủ nhân tôi, ừm... Nếu hắn không có khả năng đánh nhau, một tên tâm thần giai đoạn cuối như hắn chắc đã sớm bị chặt thành từng khối ném cho gà ăn rồi!
– Phát dục sớm thì có gì không tốt?
Giống như nghe thấy tiếng lòng của chó con, Richie tiến lên, nhìn bàn tay đang xoa nắn thô lỗ của Aisha, mười phần bất cận nhân tình mà lạnh mặt:
– Bỏ tay ra, đừng có nhéo mặt nó, nhéo nhiều thịt nhão ra, khó nhìn lắm.
... Mi cũng câm miệng, ông đây chỉ là chó con vừa cai sữa lấy đâu thịt nhão? Đồng đội heo!
Nguyễn Hướng Viễn vừa khinh bỉ, thân thể lại không hề có liêm sỉ mà dịch lại gần Richie, dùng sức bám lên người hắn, chân túm lấy áo sơ mi hắn, cũng không thèm quan tâm vuốt của mình có thể chọc ra mấy cái lỗ trên áo sơ mi đắt tiền hay không. Móng chân được Richie cắt cho đã chỗ lồi chỗ lõm, còn thêm cả chuyện chó còn nhàn không có việc gì làm là ôm chân gặm móng cứ thế xuyên qua áo sơ mi, lưu lại vô số dấu vết trên ngực Richie.
Chân sau Nguyễn Hướng Viễn dùng sức trèo lên chỗ thắt lưng hắn, chân trước cố gắng ôm lấy cổ Richie. Trong khi Richie nói, nó đã giống như con thằn lằn bám trên người hắn, cố gắng nhấn mạnh cảm giác tồn tại.
Mau, chủ nhân ngu xuẩn, ôm lấy mông ông đi! Phải ôm chắc đấy!
Lúc này Nguyễn Hướng Viễn không có ý tưởng gì khác, cấu tạo não chó đơn giản lắm, ngại quá. Đường xa như vậy, ông đây còn lâu mới tự đi về!
Động tác cố gắng dùng chân bám lên bả vai của người kia được chó con làm vô cùng chăm chú, nhưng động tác giống mèo chiêu tài động kinh ở trước mặt Aisha lại vô cùng thú vị. Mỹ nữ tóc vàng cười khúc khích thành tiếng, đường cong khủng theo nhịp cười rung lên, nàng dùng ngón tay thon dài, trắng nõn xoắn lấy mấy sợi tóc xoăn, chầm chậm liếc ngang Richie một cái:
– Anh đừng tạo thói quen cho nó như thế, chó con phải đi lại nhiều mới lớn được, huống chi chó nhà anh còn phát dục sớm nữa.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu!
Thật sự là quá đủ rồi nha, bà tám chết tiệt! Cứ lấy chuyện ông đây phát dục sớm ra nói là sao? Phát dục sớm với đi đường nhiều có quan hệ à? Nếu đi bộ nhiều mà có thể cao thì cái hoạt động như chơi bóng rổ còn có ý nghĩa gì để tồn tại đâu?
Lời nói của Aisha dường như có gì đó đả động tới Richie, tóc đỏ khi nghe thấy liền thật sự đăm chiêu mà xoay người. Hắn nghĩ nghĩ, bàn tay to dễ dàng túm lấy chó con, đưa chó con ra trước mặt mình, hai đôi mắt lam yên lặng nhìn nhau trong chốc lát.
Nguyễn Hướng Viễn: "=_="
Richie: "..."
Nguyễn Hướng Viễn: "=_="
Richie:
– ... Một lần cuối cùng.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu, ăng ẳng, ử...!
Yên lặng đem chó con đang mang thần tình chờ mong đặt lại lên vai, cảm thấy nó lập tức vươn chân ôm chặt cổ mình giống như một cái áo khoác lông chó, trong đôi con ngươi đạm mạc của hắn lóe lên ý cười, vươn bàn tay to, cực kì khoan dung vỗ vỗ bên trên cái đuôi đang vẫy đến vẫy đi.
Thấy một màn này, Aisha bĩu môi, mấp máy đôi môi đỏ mọng nói ra mấy từ như "Cưng chiều", mà người đàn ông thính lực tốt thì hơi hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, cực kì bá đạo mà nói:
– Ai cần cô lo.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu.
Like!
– Ôi, thật vô tình, nhưng mà cô đây lại thích cái vẻ lạnh như băng của anh...
Aisha dừng một chút, đổi giọng, nói tiếp:
– Tôi bảo này Richie, chỉ cần cho bột xương vào cùng với cơm cho nó là được, nếu không thì con chó phát dục sớm của anh sẽ có thể to như Alaska luôn đấy... Giống anh trẻ tuổi đẹp trai, đương nhiên phải có con chó to mới thích hợp.
Nói xong, thả tóc ra, bác sĩ Aisha chuyên môn khám bệnh cho người chứ không hề học qua bác sĩ thú y, rất vô trách nhiệm nói. Nói xong còn liếc mắt đưa tình với Richie một cái.
Nguyễn Hướng Viễn:"..."
Chó to?
To như voi đã đủ chưa?
Chó con vốn dĩ đang bám trên cổ Richie, thè lưỡi làm cho cổ áo hắn dính đầy nước miếng nghe thấy thế lập tức ngừng lại, bày ra vẻ mặt thâm thù đại hận.
Bột xương? Vất vả cho cô nghĩ ra, lang băm! Cái loại vừa nghe đã biết là chất khiến cho chó rút ngắn tuổi thọ này nọ như thế mà cô đề nghị chủ nhân ngu xuẩn cho tôi ăn, lương tâm cô bị chó gặm rồi hả?
Cặp chân đang ôm cổ chủ nhân ngu xuẩn của Nguyễn Hướng Viễn cứng đờ như thi thể, suýt nữa bị bà cô ác độc phi logic này làm cho rơi xuống đất, nếu không vì Richie nhanh tay lẹ mắt đỡ mông nó thì chó con lúc này đã trở thành một con chó lăn quay. Phục hồi tinh thần, chó con tiếp tục dùng hai chân ôm chặt cổ tóc đỏ, còn xoay cái đầu lông xù từ phía sau hắn ra, nhe răng nhếch miệng, gầm gừ mấy tiếng không hề hữu hảo với Aisha.
Loại đùa cợt này có thể tùy tiện nói sao? Làm ơn đi bà chị, có y đức chút được không?
Quái nhân khoa học từ đâu mà ra bà biết không? Nhỡ đâu ăn cái bột xương chó má gì đó khiến cho ông đây bị đột biến gen, làm cho ông đây từ một con Husky anh tuấn đẹp trai biến thành một con Alaska thì bà chịu trách nhiệm nổi không?
Quan trọng nhất là, chỉ số thông minh của chủ nhân nhà tôi không cao, nhỡ đâu hắn đem lời bà chị nói thành thật, cho tôi ăn bột xương thì làm sao?
Aisha:
– Phụt...!
Nguyễn Hướng Viễn bị nước miếng của lang băm văng vào mặt: "..."
Nằm trong tầm bắn nên bị liên lụy, Richie: "..."
Đáng giận nhất trên thế giới là gì?
Là khi mình đang cực kì tức giận, đối phương lại cười khanh khách như uống nhầm thuốc, còn vừa cười đến mức khó thở vừa vỗ bàn nói "Tức giận rồi", "Thật đáng yêu", "Còn rên nữa"," Này, Richie, chó con nhà anh có vẻ thông minh lắm".
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Lấy chân lau mặt, chó con tỏ vẻ cả kiếp trước lẫn kiếp này, trong những thứ mình sợ nhất, xếp thứ ba là phụ nữ hung dữ, xếp thứ hai là phụ nữ không biết xấu hổ, đứng đầu là phụ nữ vừa hung dữ vừa không biết xấu hổ. Mà giờ phút này, vị chiến sĩ xinh đẹp tên Aisha trước mắt chính là "Phụ nữ hung dữ còn không biết xấu hổ".bg-ssp-{height:px}
Richie ôm chó của mình, một lần nữa đi trên hành lang khu khám bệnh, cửa sổ hai bên vốn đóng chặt không biết đã bị ai đẩy ra, cho dù hôm nay có nắng nhưng cũng không thể chống lại gió lạnh ù ù thổi từ ngoài vào. Khi hắn lơ đãng vuốt ve đám lông xám trên lưng chó con, nó thè lưỡi, rất tự nhiên đem cái chân màu trắng đặt lên mu bàn tay Richie. Khi Richie dừng bước, đánh giá bốn phía mà dừng lại động tác vuốt ve, chó con phi thường giống đại gia mà vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nhắc nhở hắn: Tiếp tục đi, đừng ngừng lại.
Coi như báo đáp, cảm thấy lòng bàn tay người kia lạnh ngắt không hề có độ ấm, chó con càng ôm chặt cổ hắn. Tìm chết sao, trời lạnh thế này mặc mỗi một cái áo gió, bên trong là áo sơ mi, thời trang phang thời tiết hả, không sợ về già thấp khớp luôn chứ gì? À đúng rồi, nói đến mùa đông, chủ nhân ngu xuẩn này, tôi nói anh biết nhé, anh có biết nhân dân của một quốc gia nào đó đã phát minh ra một thần vật chống lạnh không? Từ ngay tôi đây gặp được nó, không có nó quả thật thấy trống vắng không chịu nổi, thần vật chống lạnh này gọi là...
Anh cầu xin tôi đi tôi liền nói cho anh.
... Quên đi, nể tình hôm qua tôi đã cắn tay anh một cái, nói cho anh biết.
Thần vật này tên là: Quần giữ nhiệt.
Có thể mặc trong quần bò, quần âu mà không bị phát hiện nha, không phải quần tất đâu, đàn ông cũng mặc loại này được. Mỗi khi đông đến, tôi đều cảm thấy quần giữ nhiệt là phát minh vĩ đại nhất của loài người, chứ không phải là một trong những phát minh vĩ đại nhất nữa.
Chó con há miệng híp mắt, dong dài như một bà lão mấy vạn năm chưa được nói chuyện mà nghĩ thầm. Khi suy nghĩ của nó bay tới chuyện "Bán quần giữ nhiệt trong Tuyệt Sí quán hẳn là kiếm bộn tiền" thì hơi thở thật nóng của nó đều từ khe hở của áo sơ mi phả vào cái cổ thon dài của Richie.
Nguyễn Hướng Viễn mơ màng, ghé lên cổ Richie, cơ hồ sẽ bị những vuốt ve không có quy luật đưa vào giấc ngủ. Đúng lúc này, Richie lại có trò mới, hắn nhếch miệng, đẩy cái miệng rộng của chó con ra, bàn tay đang vuốt ve lưng nó cũng ngừng lại, nhẹ nhàng búng cái mũi ướŧ áŧ của nó, dùng thanh âm ôn hòa nói:
– Đi, đi xem Mira.
– Ẳng?
Động tác hà hơi của Nguyễn Hướng Viễn dừng một chút, trong nháy mắt liền tỉnh lại, mặt dại ra.
Nghe quen tai ghê, ai nhỉ?
Richie:
– Người không mặc quần áo đuổi theo sau chúng ta ấy.
Nguyễn Hướng Viễn: "... "
Nhìn nó?
... Nhìn cái gì?
Nhìn xem nó chết chưa?
Dislike!
Richie:
– Không phải bày ra cái bản mặt không tình nguyện này, nếu không phải tại mày ăn vụng hai quả trứng của Eli...
Được rồi, câm miệng, tôi đi cùng anh...
Chó con giật giật, dùng chân bịt miệng hắn lại.
Người đàn ông tóc đỏ bị chân chó chặn miệng không cho nói tiếp, chớp mắt.
"......"
"......"
Nguyễn Hướng Viễn xấu hổ, đem móng thịt của mình từ trên đôi môi có xúc cảm không tồi bỏ xuống, ỷ vào việc mình là một con chó, bày ra một nụ cười ngây ngô với ngườ kia, sau đó thành công lừa dối qua cửa.
Nguyễn Hướng Viễn, nam, vừa qua hai mươi, tình sử trống rỗng.
Sau khi chết biến thành chó, trên một hành lang gió lạnh vù vù, địa điểm là trong ngục giam, lấy thân phận một con chó con cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai còn bá đạo, cùng đóng kịch Quỳnh Dao.
Cảnh lúc ấy là thế này: Cậu bị người đàn ông ôm vào lòng, sau đó khi người đàn ông trước mặt lải nhải, cậu vươn móng chó mềm mại, dùng trạng thái "Em không nghe, em không nghe" đầy thẹn thùng, đặt móng lên đôi môi mềm mại thoáng chút lạnh lẽo của đối phương.
... Chính là như vậy.
Nếu muốn cười, có thể cười được rồi.
Nguyễn Hướng Viễn không biết với việc sống hai mươi năm, khi chết biến thành chó mà còn chưa hề mở ra công năng yêu đương thì biểu hiện này có tính là đột phá không. Nhưng khi nhớ tới nửa người dưới của mình là chim nhỏ mà đối phương cũng có, hơn nữa còn là một cái với độ to dù có nhỏ cũng sẽ không làm người thất vọng, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy chính mình tựa hồ cũng có chút kì quái.
"......"
Trên hành lang vắng tanh, chỉ nghe thấy tiếng vang khi giày của hắn nện trên mặt đất, đơn điệu mà dễ nghe, chó con ghé vào vai hắn, ngoan ngoãn yên lặng.
Ở nơi đầu gió lạnh băng, nhiệt độ của nó đối với nhân loại mà nói là tuyệt đối ấm áp, thật cẩn thận dùng da lông dày của mình ngăn cản gió lạnh. Mà chó con hoàn toàn không biết mình vĩ đại dường nào, lúc này đang thoải mái híp mắt hưởng thụ bàn tay to của người kia lúc mạnh lúc nhẹ, khi có khi không vuốt lưng cho mình. Cái lưỡi dài của nó vắt sang một bên, nước miếng vẫn như cũ rơi xuống, dính đầy cổ của vị chủ nhân cuồng sạch sẽ.
Bốn phía không có gì ngoài tiếng gió lạnh rít gào, sự yên lặng khiến người khác yên tâm lạ thường, khi Nguyễn Hướng Viễn dùng cái đầu lông xù chứa bộ não nhỏ bé của mình cọ qua cọ lại trên vai người đàn ông thì nghe thấy tiếng người kia nói. Lúc này, đầu nó đang dán vào gáy hắn, khi hắn nói chuyện, nó có thể nghe thấy tiếng vang ong ong.
– Chuẩn, tim mày đập nhanh hơn bình thường một chút, có phải sinh bệnh rồi không?
Hử?
Bệnh cái rắm! Không có đâu nhá!
– Mày xem, càng lúc càng nhanh.
... Không cần sờ loạn, anh giai à, anh sờ vậy tôi hồi hộp, dĩ nhiên tim đập nhanh rồi!
... Rõ ràng ban nãy không thế.
– Quả nhiên là ốm rồi?
"......"
– Chuẩn?
"......"
– Chuẩn?
– Gâu!
_________________