Khi Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn đi trên hành lang vắng vẻ, Nguyễn Hướng Viễn ghé lên vai Richie, lúc này nó thấy hành lang thật dài, thật dài đến không nhìn thấy điểm cuối. Chó con tranh thủ thời gian tự hỏi rất nhiều thứ, tỷ như vì sao mình tự nhiên lại biến thành một con chó, cái này là tạo nghiệt gì chứ; tỷ như có thể đứng trước mộ phần của mình, nhìn thấy di ảnh mình thì cảm xúc có thể lẫn lộn hay không; tỷ như sau khi mình chết thì cha mẹ sẽ ra sao, có phải là muốn đào thằng bất hiếu từ mộ phần lên mà tiên thi một trăm lần không; ba có hút thuốc nhiều hơn trước không; mẹ liệu có vì mình mà không ăn uống nổi không, chắc chắn là có luôn! Chó nhà mình có phải vì không được mình ôm cổ rồi hôn tới hôn lui mà buồn bã hay không, lại còn cả chuyện vì sao Richie lại đẹp trai đến thế...
Sau đó của sau đó, ghé lên vai Richie, bên đầu chính là gáy hắn, trong khi hô hấp đều đều luôn là loại hương vị quen thuộc, cái tai mềm mềm còn chưa thể dựng thẳng lên của nó rung rung có quy luật theo từng bước đi nhịp của hắn, cứ như vậy, dần dần, tần suất cái tai của chó con rung rung cũng chậm lại dần.
Mơ mơ màng màng, Nguyễn Hướng Viễn mơ về những ngày mình còn là học sinh cấp , là mùa hè cuối cùng trước khi thi vào đại học, mình ngồi trong lớp, bên tai là thanh âm thầy giáo viết phấn trên bảng cạch cạch, trước mặt là một chồng đề thật dày và mấy cuốn sách tham khảo chưa làm. Đống đề mô phỏng kinh điển theo đề thi vào đại học từ ba đến năm năm trước tùy ý mở ra trên bàn, giọng giảng của thầy giáo dạy sinh đang tới phần nào đó của một đề quan trọng, nội dung có DNA, RNA còn có đám đậu Hà Lan với A và a...
Thế nhưng chẳng có thứ nào nói tới vì sao sau khi chết đi người ta lại hóa thành Husky, Nguyễn Hướng Viễn ngồi dưới lớp, tay cầm bút bi, trong lòng thắc mắc rằng: Con mẹ nó chuyện này không khoa học! Sau đó cậu quyết tâm ghi nhớ vấn đề quá cao siêu này, nhớ kĩ sau khi tan học phải giả vờ làm mọt sách chạy tới hỏi thầy giáo.
Giọng giảng bài của giáo viên vĩnh viễn là bài hát ru đẹp nhất. Khi chuông tan học vang, người đột nhiên tỉnh lại, giờ phút này, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy có người đổ keo vào mắt mình. Trong chốc lát, cậu là người, bị cắt một cái đầu trọc của phạm nhân đang trong thời gian cải tạo, ngồi phía sau một chồng sách; trong chốc lát lại biến thành bộ dáng chó con, ngồi trên đống sách kia, mà thằng mập cùng bàn ngày xưa nhìn thấy nhưng không thể trách, thậm chí nó còn nhấc mình từ chồng sách rồi đặt xuống để không cản tầm nhìn bảng của nó nữa.
Nhưng lúc này, đang đi trên hành lang rét lạnh lại cảm nhận được hơi nóng lúc nhanh lúc chậm phả vào gáy mình, bộ dáng yên lặng của chó con khiến người đàn ông không nhịn được phải hơi nghiêng đầu nhìn. Bên khóe mắt, Richie kinh ngạc phát hiện, hóa ra chó con cũng có thể có một hàng mi thật dày, thật dài, lúc này, hàng mi khẽ run run theo nhịp thở của chó con, hơn nữa đôi lúc chó con còn có thể chép miệng hoặc là cái bụng nhỏ tròn vo của nó sẽ rung lên.
Nguyễn Hướng Viễn ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu.
Hành lang thật dài, bên trên lát cẩm thạch của Tuyệt Sí quán biến mất.
Phòng học hồi cấp nóng bức, chật chội khiến người buồn ngủ cũng biến mất.
Thay vào đó, là một hành lang thật dài, hai bên có rất nhiều phòng. Trong một căn phòng là người đến kẻ đi, mà chính mình thì lấy tư thế nằm ngửa nhìn tất cả. Nguyễn Hướng Viễn thấy dường như mình đang nằm trên một cái xe đẩy, mà bên người mình lại có gì đó giúp mình di chuyển thật nhanh.
Cậu có thể nhìn thấy trần nhà xẹt qua, những ánh đèn loang loáng cũng vụt qua, mà xung quanh cậu, có rất nhiều người mặc áo trắng hoặc áo xanh. Khuôn mặt họ không rõ ràng lắm, hình như có rất nhiều người khi đi qua đầu cậu đều ngoái lại nhìn. Đối với những phần tử hóng hớt vây xem đó, chó con tỏ vẻ có chút bực bội. Có tiếng người thở dài, có tiếng người khóc, còn có người cao giọng ồn ào, là những người nóng lòng hóng chuyện đang ồn ào.
Những âm thanh hỗn loạn ồn ào đó liên tục vây quanh cậu, cuối cùng, đột ngột trở về tĩnh lặng!
Người đến kẻ đi trên hành lang biến mất, lúc này, chờ đợi Nguyễn Hướng Viễn là bóng tối vô tận. Không hình ảnh, không âm thanh. Cái gì cũng không có, thậm chí không nhìn thấy chính mình. Lúc này, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy mình không phải là người, cũng không phải chó. Cậu có ý thức nhưng lại không cảm giác được xung quanh, giống như cậu đã bị tạo hóa một lần nữa phân chia thành vô số phân tử, hoặc là hạt, trở về hỗn độn.
Mình điếc? Mình mù?
Mình không tồn tại trên thế gian này nữa?
Trong lòng, thanh niên nghi hoặc.
... Mình là ai?
Trái tim bỗng đập dồn thình thịch, lúc này, không biết từ đâu tới, một ý niệm xa lạ trào lên trong đầu thiếu niên, nếu ngay trong hắc ám hỗn độn này, mình quên đi chính bản thân, mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về được nữa.
Nhưng, khi con người sắp lâm vào tuyệt cảnh, sẽ luôn xuất hiện biến chuyển.
Ngay tại thời điểm cậu bàng hoàng, hoang mang trong không gian yên lặng làm người sợ hãi này, đột ngột vang lên tiếng "tích, tích" có quy luật. Quy luật đó Nguyễn Hướng Viễn quen thuộc vô cùng, lại chẳng thể nhớ ra thứ nào mới có thể phát ra âm thanh đó. Trong quy luật thanh âm khiến người khó chịu đó, tựa như cậu nghe thấy từ một nơi rất xa, có ai kêu tên mình...
Tên của mình, là gì?
... Nguyễn Hướng Viễn?
Là tên người?
... A, mình nhớ rồi, mình có tên của người, là do một người khác đặt cho.
Như vậy, là ai gọi mình?
Ba?
Mẹ?
Hay là...bg-ssp-{height:px}
... Richie?
Richie!
Khi cái tên này vang lên, dường như xung quanh xuất hiện một lực lượng thần bí, nó mạnh mẽ xé rách tất cả những hắc ám vây quanh Nguyễn Hướng Viễn.
Ánh sáng một lần nữa bao phủ xung quanh, thiếu niên hít thật sâu một hơi, xông vào mũi là tràn ngập mùi nước tiêu độc, mà âm thanh truyền từ màn hình điện tử kia vang lên bên tai càng rõ ràng hơn, nhưng lại không trùng khớp với âm thanh trong mộng. Trong ý thức mê mang, cậu cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai, ở đâu, muốn làm gì.
Mình là Nguyễn Hướng Viễn.
Là một người đã chết nhưng không cần hóa vàng mã, sống lại thành một chú Husky con, tên mới là Chuẩn.
Chủ nhân là một gã độc chiếm cuồng còn là một thần logic tên gọi Richie, diện mạo có thể cho /.
Mình đang ở trong Tuyệt Sí quán, mục tiêu của đời chó chính là ăn uống, ngủ và chờ chết lần hai rồi mồ yên mả đẹp.
Chó con dùng đuôi che mặt, đang định phỉ nhổ thêm vào câu thì đột nhiên bị bế lên.
Lúc này, chó con đã dạn dày kinh nghiệm rất bình tĩnh bảo trì trạng thái tiếp tục lè lưỡi, quay đầu, tặng cho chủ nhân tóc đỏ một nụ cười ngây ngô, vô tâm vô phế.
– Kiếp trước mày là lợn à, ngủ như chết.
Richie tùy ý ngồi xuống bên giường bệnh, đặt cái bụng của chó con ngửa lên đùi mình, dùng bàn tay to xoa xoa cái bụng mềm của nó.
– Suýt chút nữa thì tưởng mày không tỉnh lại.
Mẹ.
Thối lắm, anh gặp qua ai đang lúc trẻ khỏe lại chết quay ở trong mộng chưa hả?
... Còn nữa, tay có thể đừng sờ loạn không, ai bảo anh chó con là được sờ soạng đấy, còn đem chim nhỏ của tôi hướng lên trời như thế là muốn tôi cương cho anh xem chứ gì, đại ngu xuẩn?
Mau buông ông ra... Buông ông ra... Buông ra buông ra buông ra!
.... Được rồi, miễn cưỡng cho sờ một chút, sờ nhanh lên kẻo tôi đổi ý bây giờ!
– Anh Reines.
Ngay tại lúc chó con và chủ nhân ngu xuẩn đắm chìm vào trò chơi "Không thể cho anh sờ mau dừng tay quên đi anh đã khát vọng như vậy thì đành cho anh sờ một chút nhưng mà chỉ một chút thôi đấy", trong phòng bệnh, người tựa hồ mới đúng là diễn viên chính ở đây đã mở miệng nói chuyện.
Thiếu niên cúi đầu, tựa hồ dành toàn bộ chú ý cho máy chơi game trên tay. Tóc thiếu niên vàng nhạt, mắt xanh biếc, còn có vết tàn nhang mờ nhạt thường thấy ở người da trắng. Trong tay thiếu niên là tiếng chiu chiu chiu khi phi cơ oanh tạc phi cơ khác, thanh âm đơn điệu. Nguyễn Hướng Viễn nhẫn nhịn trong chốc lát, sau đó, chẳng hiểu vì sao bắt đầu buồn chán.
Mà bên này, người bị gọi tên chẳng ngẩng đầu lên, điều duy nhất chứng minh tai hắn không điếc là việc cái tay to vốn đang xoa bụng chó con dừng lại một chút. Trên mặt hắn thậm chí không có một biểu cảm dư thừa nào, đối với việc bị kêu tên một cách ghê tởm như vậy, hắn chỉ thờ ơ phát ra một thanh âm từ cổ họng coi như trả lời.
– Cảm ơn máy chơi game của anh, nếu không nằm viện sẽ thật nhàm chán.
Thằng bé ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười tươi, dưới làn da trắng nõn có thể thấy rõ mạch máu màu xanh, những nốt tàn nhang mờ mờ cũng theo nụ cười đó mà sinh động hẳn lên.
Richie bị lời cảm tạ chẳng biết từ đâu ra khiến cho đứng hình một chút, sau đó đờ đẫn gật đầu không một chút lễ phép nào, ngay sau đó là một từ "ừm", tiết kiệm chữ đến mức nghẹn chết người. Mà trong phòng bệnh, người phản ứng mạnh nhất với lời cảm ơn cũng chính là một vị nào đó trên đùi hắn, chỉ thấy nó cuộn người thành hình cầu rồi đứng lên, không nói hai lời liền cắn hắn một phát.
Con mẹ nó! Thằng kia có máy chơi game! Anh thế mà lại tặng nó máy chơi game! Không thể nhẫn nhịn! Ông đây phải có iPad, iPad, chân chó cũng có thể chém hoa quả! iPad! Không cho tôi tôi sẽ không buông miệng!