Xe của Cổ Phạn là một chiếc bán tải đã qua cải tiến, thùng xe được mở rộng hơn để thuận tiện cho việc vận chuyển tranh qua lại, cực kỳ hữu dụng, chỉ có điều là hơi cũ, điều hòa có cũng như không. Nghiêm Hạo tắt hẳn điều hòa rồi mở cửa sổ cho thoáng, làn gió se lạnh buổi sớm tức thì tràn vào khoang xe. Hiện tại đã là đầu thu, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Chiếc xe của họ lướt băng băng trên đường quốc lộ, hai bên là những cánh đồng trồng ngô bạt ngàn. Ngô lúc này vừa độ trổ bắp, một số dân làng dậy sớm đã bắt đầu đi thu hoạch. Thỉnh thoảng họ cũng bắt gặp một vài ao cá. Mấy chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi trên mặt nước, người nuôi cá đứng đầu thuyền, vung tay rải thức ăn cho cá xuống ao. Bên một căn nhà tạm bợ đằng xa, những khóm hoa đậu ván tím đang nghiêng mình trong gió.
Minh Tịnh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trong chốc lát, rồi lại di chuyển tầm mắt về phía Nghiêm Hạo, tựa như có điều muốn nói. Nghiêm Hạo thoải mái đánh lái, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Sao thế?”
Minh Tịnh giơ tay lên, đếm trên từng đầu ngón tay: “Hồi trước em cũng từng ngồi xe chung với học trưởng rồi nhỉ! Học trưởng đưa em ra sân bay, đón em từ nhà ga về, năm mới chúng ta cùng ngồi taxi dạo phố, rồi sau đó còn bắt xe buýt ra Tòa án Nhân dân Tối cao… Ối trời, nhiều lần quá đi nè, tay cũng chả đủ đếm nữa!”
Nghiêm Hạo hiểu ý của cô. Cô đang muốn ám chỉ rằng trước kia anh có để ý tới cô, rằng cô không hề lầm tưởng.
“Không chỉ ngồi chung một xe mà còn cùng đón giao thừa với nhau, cùng xem “Cầu Waterloo”, rồi cùng nhau đi mua sách.” Phía trước bọn họ là một cây cầu đá hình vòm, thành cầu đã bị gió mưa bào mòn đến mức nham nhở. Xe lăn bánh qua cầu, cũng có thể cảm nhận được thân cầu đang rung lắc nhẹ.
Nghiêm Hạo lái xe chậm lại, cố gắng đi thật cẩn thận. Khi xe tới giữa cây cầu, anh bỗng cảm giác có một bàn tay thò sang, túm lấy góc áo của mình.
Đợi đến khi qua cầu rồi, Nghiêm Hạo mới quay đầu nhìn Minh Tịnh. Cô ngượng ngùng cười cười, thả lỏng vạt áo của anh. “Sợ à?” Nghiêm Hạo hỏi.
“Không sợ, có học trưởng rồi mà!” Không biết tại sao mà Minh Tịnh lại đột nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường. Cô nắm chặt tay rồi dí tới gần miệng anh, vờ như đang cầm một chiếc micro mà hỏi: “Bạn học Nghiêm Hạo, xin phép phỏng vấn bạn một chút nha. Lần đầu tiên đi hẹn hò với bạn gái, cảm giác của bạn thế nào?”
Lần đầu tiên! Bạn gái! Điều ấy có nghĩa trước kia cô chỉ là học muội của anh, dù anh đã từng hôn cô, bọn họ cũng chưa phải quan hệ yêu đương. Nhưng lúc này đây, cô muốn được danh chính ngôn thuận bên anh.
Nghiêm Hạo nỗ lực khống chế xúc cảm của mình: “Có hơi căng thẳng.”
“Sao lại căng thẳng?”
“Bởi vì tới giờ cô ấy vẫn chưa thắt dây an toàn.”
Minh Tịnh cúi đầu, tức khắc chột dạ! Cổ Phạn đi từ tối qua đến sáng nay vẫn chưa về, trong nhà nhỏ chỉ còn mỗi hai bọn họ. Nghiêm Hạo dường như cũng không có tâm trạng viết luận văn. Đọc được hai trang sách, anh lại quay sang bảo cô: “Bọn mình ra ngoài chơi đi!”
Minh Tịnh hỏi: “Đi đâu ạ?”
Nghiêm Hạo thần bí nói: “Tới một ngôi làng nhỏ xinh đẹp.”
Thế có nghĩa là đi hẹn hò phải không? Minh Tịnh đỏ mặt leo lên xe, cả người lâng lâng, đầu óc mơ mơ màng màng, chẳng nghĩ ngợi được cái gì.
Lúc này cô mới xấu hổ thắt dây an toàn, không dám quay mặt sang nhìn Nghiêm Hạo nữa.
Một lát sau, Nghiêm Hạo đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Bây giờ anh đang vui lắm. Sống bao nhiêu năm trên đời, cuối cùng cũng có bạn gái.”
“Ừm!” Minh Tịnh cúi đầu, cười khúc khích.
Gọi là ngôi làng nhỏ, nhưng mà thực ra nó giống với một cái chợ to hơn. Chính giữa làng là một cây cầu, xung quanh chỉ có một cái siêu thị cùng mấy quán ăn, nhà nghỉ cho khách du lịch sinh thái là còn tạm coi như được xây dựng tử tế. Khu vực này không có danh lam thắng cảnh nào nổi tiếng, song lại nằm gần một ngọn núi lớn khá dốc, những người tới đó leo núi có thể sẽ nghỉ chân qua đêm ở đây. Các sạp bán hàng chủ yếu phân bố ở hai bên cây cầu trung tâm, hàng hóa phần lớn tươi sống, cá tôm nảy lên tanh tách khắp nơi. Rau quả cũng được hái vào lúc mờ sáng, vẫn còn lắc rắc sương sớm. Có một quầy hàng bày một chiếc bồn gỗ lớn trồng đầy sen ở bên trong, đài sen cùng lá sen xanh mơn mởn. Nghiêm Hạo mua cho Minh Tịnh một cành sen. Cầm sen trên tay, cô liền liến thoắng về việc hạt sen cứng như thế nào, có thể giữ được đến cả ngàn năm ra sao.
“Đài sen tốt lắm đó, hạt sen, nhụy sen cũng đều là những vị thuốc quý cả. Ông ngoại của em…” Minh Tịnh bất chợt dừng bước, nhìn chăm chăm về phía trước.
Nghiêm Hạo khó hiểu ngẩng đầu, trông thấy có một ông già bán quả khô và gia vị đang ngồi cách đấy không xa. Chiếc áo sơ mi ngắn tay đã bị giặt đến trắng bệch, song mặc lên trên người ông nhìn trông vẫn rất ra dáng. Đôi giày vải ông đang đi cũng vừa mới giặt không lâu. Tóc ông đã rụng gần hết, nhưng số tóc lưa thưa còn sót lại vẫn được chải chuốt gọn gàng. Ông ngồi trên chiếc ghế trúc nhỏ, một quyển sách đặt trên đùi, mỗi lần có khách ghé qua thì ông gấp sách bán hàng, khi khách mua đồ xong rồi ông lại mở sách ra xem. Giữa phiên chợ xô bồ này, ông lão trông thật lạc lõng.
“Dáng vẻ của ông ấy rất giống với ông ngoại em, là kiểu người vừa cổ hủ vừa chỉn chu ấy. Quần áo lúc nào cũng phải chỉnh tề, có khách đến thì phải pha loại trà tốt nhất, bày ra những món điểm tâm mới nhất. Các dịp lễ tết đều phải theo đúng phong tục cổ xưa, đặc biệt là mấy cái ngày lễ lớn như Tết Nguyên đán chẳng hạn. Hôm nào chưng bánh, hôm nào làm mứt, hôm nào mổ lợn, tuyệt đối không được lộn xộn. Rồi thì mua loại cá nào, to nhỏ ra sao, con này con kia dùng để làm gì, hay đêm giao thừa cúng gia tiên thì thắp hương những thứ gì, món nào quay về hướng nào… đều là mình ông đích thân lo liệu. Mùng một đầu năm, bọn trẻ nên nói những lời gì cho cát tường, ông cũng dặn dò từ trước. Ngay cả người như mẹ em, mấy cái hôm đấy cũng phải đặc biệt lễ phép quy củ ấy chứ.”
“Mẹ em rốt cuộc là người thế nào?” Mỗi lần nghe Minh Tịnh kể về mẹ là anh lại muốn bật cười, cô nói cứ như thể mẹ mình ẩm ẩm ương ương lắm vậy.
Minh Tịnh lấy iPhone từ ba lô sau lưng ra, mở email tìm kiếm bức ảnh gia đình chụp ở sân bay Hawaii lần trước: “Đây này, bà í đó!”
Chu Tiểu Lượng trong ảnh không giống mấy so với tưởng tượng của anh, nhưng cũng chẳng có dáng vẻ của một người đã làm mẹ. Anh cân nhắc cách dùng từ hồi lâu rồi mới mở miệng nhận xét: “Nhìn cô trông rất có duyên.”
Minh Tịnh che miệng cười: “Học trưởng, anh cũng khéo miệng quá đi. Anh nói xem, sao bố em lại thích mẹ em được chứ? Cô Lâm vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, tốt hơn bà ấy không biết bao nhiêu lần.”
“Cũng may là bố em thích mẹ em đấy.”
“Hả?”
“Nếu không thì sao có em.”
Minh Tịnh nheo mắt: “Học trưởng cũng sẽ không có bạn gái, có khi lại ế đến cuối đời cũng nên!” Nói xong, cô phá ra cười khanh khách.
Nghiêm Hạo siết chặt tay cô thêm chút nữa.
Khi họ rời đi, Minh Tịnh lại trộm nhìn ông lão ngồi bán quả khô. Nghiêm Hạo thấy vậy liền hỏi: “Em nhớ ông ngoại à?”
“Lúc ông mới qua đời cũng nhớ lắm, nhưng giờ thì đỡ hơn nhiều rồi,” Minh Tịnh thấp giọng nói.
Nghiêm Hạo ngẩn người, anh cứ luôn ngỡ rằng ông ngoại cô vẫn còn đang sống khỏe mạnh.
“Ông em mất từ tận bốn năm trước cơ. Cả đời ông bán thuốc, nhưng cuối cùng chính mình lại không có cơ hội dùng. Khi ấy ông đang ngủ thì bỗng lên cơn đau tim, bà ngoại em phát hiện ra liền tìm người đưa ông đến viện, nhưng mà tiếc là chẳng kịp. Đợt đó đúng kỳ nghỉ hè, em và bố mẹ đang ở tận bên Hà Lan. Đợi tới khi cả nhà hối hả về đến Cáp Nhĩ Tân thì người đã chuẩn bị hạ táng rồi.”
Nghiêm Hạo thở dài kéo Minh Tịnh vào lòng, vỗ vỗ lưng cô: “Đời người sinh lão bệnh tử, trước nay đều không thể nào lựa chọn.”
“Học trưởng, em không buồn đâu. Chỉ là đôi lúc gặp được một vài người, trông thấy một vài việc, lại tức cảnh sinh tình thôi.” Minh Tịnh vòng tay ôm lấy eo anh, hai mắt nhắm lại.
“Thế giờ là bà ngoại em đang ở nhà một mình à?”
“Bởi vì hè nào em cũng ra nước ngoài nên em gái bà, em hay gọi là bà trẻ á, luôn đón bà qua nhà chơi. Còn thường ngày bà em cũng ở cùng với một bác giúp việc, nhà vẫn còn đang mở tiệm thuốc mà. Đầu óc bà em minh mẫn lắm, tính nhẩm còn nhanh hơn em nữa cơ. Năm nay em không đi Nam Phi, nếu trở về Cáp Nhĩ Tân thì cũng phải qua nhà bà trẻ ở thôi! Ai da, người bình thường ai ai cũng có một cái nhà cố định, mỗi lần về nhà là bố mẹ đều ở đó, chỉ có mình em lạc quẻ.” Minh Tịnh buồn bực dẩu môi, thế nhưng nỗi buồn này chỉ kéo dài đúng năm giây, sau đấy sự chú ý của cô lại bị một giàn hoa trên hàng rào tre ven đường hút mất: “Học trưởng, loại hoa này người Trịnh Châu gọi là mai ba cánh, người Quảng Châu kêu đỗ quyên tre, còn có một cái tên cổ nữa là cửu trọng cát(), nghe rất tao nhã đúng không! Học trưởng?”
Nghiêm Hạo vừa mất tập trung, lúc này mới vội vàng đáp lời: “Ừ, tao nhã lắm.”
Đôi mày thanh mảnh của Minh Tịnh hơi nhíu lại: “Sao trông học trưởng nghiêm trọng thế, cứ như đang phải quyết định chuyện gì đấy cực to tát í.”
“Đúng là đang có chút chuyện. Chờ tí, anh đi nghe điện thoại đã,” Nghiêm Hạo cúi xuống nhìn màn hình di động, nói với Minh Tịnh. “Em tự đi dạo một lát nhé.”
Anh bước tới dưới bóng một cây dương lớn rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi, khóe mắt vẫn dõi về phía Minh Tịnh. Cô vừa vòng sang một sạp hàng bán trứng gà, lúc này đang cúi người trò chuyện cùng với bác gái bán trứng, môi nở nụ cười tươi rói.
“A lô, thư ký Đỗ đấy ạ?” Người gọi điện cho Nghiêm Hạo chính là thư ký Đỗ phụ trách chuyện sinh hoạt của bố anh, thỉnh thoảng có việc cần anh cũng nhờ chú ấy xử lý.
“Nghiêm Hạo, hôm nay lấy được thị thực rồi, giáo viên cũng đã gửi email tới. Về phần chỗ ở cháu có yêu cầu gì đặc biệt không? Nếu không thì để chú tìm chỗ nào gần gần trường học cho cháu.”
“Nếu được thì ở trong nội thành là tốt nhất ạ, như thế làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.” Mặt trời đã nhô lên cao, xua tan hết chút không khí lạnh đầu sáng. Nghiêm Hạo kéo kéo chiếc áo phông đang dính chặt vào người mình, lại nói: “Với cả, tìm hộ cháu một căn chung cư tương đối rộng rãi chút ạ.”
Thư ký Đỗ hơi khựng lại, mấy ngày hôm trước Nghiêm Hạo không hề nói vậy. Tuy nhiên ông cũng không phải là người nhiều chuyện: “Chung cư lớn đều cách trường học khá xa, như thế khả năng là cháu sẽ phải lái xe đi học đấy. Còn phải tìm một chiếc xe cho cháu nữa.”
“Cháu có bằng lái quốc tế mà.”
Thư ký Đỗ cúp máy. Hiệu suất làm việc của ông rất cao, chắc chỉ tầm một tuần nữa là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả. Nghiêm Hạo yên lặng đứng đó một mình. Cạnh hàng dương này là một con sông nhỏ, nước sông khá cao và đục, bên trên còn có mấy đám lục bình xanh um trôi nổi. Không biết có phải dưới sông có cá chơi đùa hay không mà nước sông bỗng dềnh dàng, lục bình dạt sang hai bờ.
“Học trưởng!” Bác gái bán trứng bảo số trứng này đều do gà mái quê đẻ, cho dù có luộc lên ăn thì vẫn thơm hơn trứng gà công nghiệp. Minh Tịnh bị bác dụ dỗ mua một túi, trả tiền xong mà Nghiêm Hạo vẫn chưa tới, cô đành cao giọng gọi anh.
Nghiêm Hạo hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khóe miệng cong lên, thong dong bước đến chỗ cô.
“Em mua cho học trưởng nè. Học trưởng viết luận văn vất vả như vậy, cần phải bồi bổ nhiều vào. Bây giờ có bạn gái rồi có là phải rất khác không?” Minh Tịnh nghiêng đầu, chờ anh khen ngợi.
Đôi mắt của cô trong veo và thanh khiết như trời xanh, nụ cười ngọt ngào khôn tả, gò má còn hơi phiếm hồng. Chút do dự ít ỏi trong lòng Nghiêm Hạo bỗng chốc tan thành mây khói. “Ừ, chỉ số hạnh phúc tăng vù vù lên tận chín tầng mây rồi,” anh nói, cố để cho giọng mình nghe có vẻ thật vui mừng.
“Nào nào, khiêm tốn, khiêm tốn thôi.” Minh Tịnh cười rộ lên, trông rất giống một con mèo nhỏ vừa kiêu kỳ vừa nghịch ngợm.