Lúc ăn cơm tối cuối tuần, Cao Tiểu Thanh rủ Minh Tịnh về phòng ký túc mình ngủ một hôm. Phòng cô nàng có bốn người, trong đó có một người là đàn chị khác chuyên ngành, còn hai người nữa đều là gái Bắc Kinh cả, vừa đến cuối tuần liền ôm một túi to quần áo bẩn về nhà giặt. Vậy nên trước mặt Minh Tịnh, Cao Tiểu Thanh luôn luôn bày ra giọng điệu xem thường bọn họ.
Minh Tịnh hơi có cảm giác miễn cưỡng. Bình nóng lạnh trong phòng của Cao Tiểu Thanh đã hỏng, ở bên đấy không tắm được, Minh Tịnh từng bảo cô nàng sang phòng mình mà tắm rửa nhưng Cao Tiểu Thanh cứ một mực không đồng ý. Còn có vài lần Minh Tịnh về ký túc xá lấy sách, Cao Tiểu Thanh đều đứng chờ ở dưới sân, nhất định không chịu qua cửa nhà Tây của cô nửa bước. Minh Tịnh nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy trong lòng mỗi người đều có một ranh giới khác nhau, những thứ nằm ngoài ranh giới thì tuyệt không ai muốn đụng chạm gì đến cả.
Hôm nay Minh Tịnh vốn chỉ cho là Cao Tiểu Thanh mời vui thôi, cười cười xong liền từ chối. Ai ngờ cô nàng bỗng dưng lại nóng nảy nói: “Không phải mình có ý kiến gì với cậu, mình chỉ không hiểu nổi nhà trường bày ra cái trò rút thăm đó để làm gì. Mã số sinh viên không phải cũng do người sắp xếp sao, rõ ràng chính họ tự nhiên lại chia sinh viên làm năm bảy loại. Sinh viên chúng ta đều là tay trắng, thoát khỏi vòng tay bố mẹ thì ai cao quý hơn ai? Bước chân ra khỏi cổng trường thì phải tự dùng bản lĩnh của mình để mà phát triển, đến lúc đấy ai tốt ai xấu đều là số mệnh mỗi người, nhưng khi còn chung một trường thì phải cùng hưởng đãi ngộ như nhau mới đúng. Mình biết cậu được ở nhà Trích Quế là do vận may cậu tốt, nhưng mà cậu muốn được hòa hợp với tập thể thì khi nào có cơ hội cứ nên đến phòng bình thường mà ngủ vẫn hơn! Con người ta có độc lập đến mấy cũng không thể nào thoát ly tập thể, biết chưa?”
Minh Tịnh cảm thấy nếu như đêm nay không thuận theo Cao Tiểu Thanh thì cô nhất định sẽ là một đứa khốn kiếp không biết phân rõ phải trái, chỉ đành ngậm ngùi cầm đồ ngủ sang bên đó. Bước ra khỏi cửa, cô bỗng gặp Hồ Nhã Lan. Tối nay Hồ Nhã Lan trang điểm cực kỳ thanh nhã thoát tục, chắc là sắp đi hẹn hò. Quả nhiên ra bên ngoài rồi Minh Tịnh liền trông thấy Nhan Hạo cùng Hồ Nhã Trúc và cả mấy người khác nữa đang chờ cô nàng dưới nhà. Nghiêm Hạo cũng có ở trong số đó. Dưới ánh đèn vàng nghiêng nghiêng, trông anh lạnh lùng như một bức tượng đá vậy.
“Nhóc Đen, có muốn đi xem phim không? Là bản đầy đủ của “Những người khốn khổ” đấy,” Nhan Hạo mời rất chân thành. Minh Tịnh mà đi cùng họ, không chỉ thêm chút màu mè mà không khí còn sẽ vui tươi hơn rất nhiều.
“Không có hứng, tôi chỉ thích xem phim Hàn Quốc thôi.” Cô có điên mới biến cuối tuần hoàn hảo của mình thành một buổi tối của những người khốn khổ.
Nhan Hạo dở khóc dở cười: “Nhóc Đen, gu quần áo của em không phải là thứ duy nhất cần cải thiện đâu!” Phim Hàn phần lớn đều là kịch bản nước miếng(), tình tiết đổi thang mà không thay thuốc, không tai nạn xe cộ thì cũng máu trắng hoặc mất trí nhớ, làm sao có thể so với bản điện ảnh của một danh tác thế giới được?
“Niềm vui của tôi anh làm sao mà hiểu nổi.” Minh Tịnh đi được vài bước, bất chợt lại quay đầu lại. “Học trưởng Nhan, mũi anh cứng cáp ghê nhỉ, chuyện gì cũng chõ vào được, hàng phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Một đám quạ đen quác quác bay qua đỉnh đầu Nhan Hạo. Đợi đến khi anh hồi hồn, Minh Tịnh đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
“Nhóc Đen này miệng lưỡi sắc bén thật đấy, chả biết tốt xấu gì cả!”
Hồ Nhã Trúc dịu dàng khuyên nhủ: “Lần sau thấy con bé đó anh cứ tránh đi là được.”
“Không được, anh phải nhất định phải giáo huấn con nhóc đó một trận, bằng không…”
Hồ Nhã Trúc ngắt lời anh, ý tứ sâu xa: “Phim sắp chiếu rồi kìa.”
Nhan Hạo không cam lòng nuốt nước bọt: “Ừ, đi thôi!”
Nghiêm Hạo đi ở cuối đoàn, vẻ mặt của anh bị che lấp bởi bóng đêm. Hồ Nhã Lan bước đến cạnh anh, cố gắng lấy dũng khí nói: “Anh Nghiêm Hạo, cảm ơn anh đã rủ em đi xem phim cùng.” Cô nghe chị của mình nói quen Nghiêm Hạo nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh mở lời mời ai đó đi xem phim. Là bởi vì cô sao? Cô len lén sờ lên mặt, cảm giác hai má nóng bừng.
Nghiêm Hạo dường như vẫn đang trầm tư, một hồi lâu sau mới trả lời lại: “Không có gì đâu.”
Trái tim của Hồ Nhã Lan chùng xuống. Nếu như cô nghe không lầm, giọng điệu của anh không chỉ quá mức lịch sự mà còn pha chút uể oải.
Bổi tối cuối tuần này của Minh Tịnh cũng phải gọi là quá mức thất bại. Ở trong phòng ngủ bốn người tất cả đều là giường cao, bên trên là chỗ ngủ, bên dưới kê bàn học và tủ quần áo. Giây trước Minh Tịnh vẫn còn đang say giấc nồng, giây sau cả người lẫn chăn đã lăn đùng xuống dưới đất, cơ thể hoàn toàn chấn động.
Cao Tiểu Thanh nghe thấy tiếng vang lớn thì bật dậy vớ điện thoại rồi mở đèn pin lên soi. Không biết do chưa tỉnh ngủ hay bị dọa đến choáng váng, cô nàng ngơ ngẩn nhìn Minh Tịnh sõng soài dưới đất suốt một hồi lâu, chẳng hề động đậy chút nào. Vẫn là đàn chị cùng phòng phản ứng mau lẹ, nhảy xuống dưới đỡ cô lên, cười cười: “Đã có thành chắn mà em vẫn ngã được xuống, đang luyện quay người một trăm tám mươi độ ở trong mơ đấy phải không?”
Tuy rằng không bị thương nặng nhưng mà Minh Tịnh vẫn đau đến mức thở hổn hển, phải cố vài lần mới có thể đứng dậy được. Cô ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn lên chiếc giường ở trên cao kia.
“Hồi trước em từng ở ký túc xá bao giờ chưa?” Đàn chị gập chăn lại giúp cho cô. Minh Tịnh xoa eo, lắc đầu.
Cao Tiểu Thanh đột nhiên cảm giác như mình chưa từng quen biết Minh Tịnh. Minh Tịnh trước mắt cô nàng hiện tại không đeo kính mắt, làn da bánh mật không biết đã trắng nõn tự khi nào, đôi mắt trong veo rực sáng. Bộ đồ ngủ màu trắng tuyết với những đường viền thêu hoa trông như là hàng trưng bày ở trong tiệm quần áo vậy, cực kỳ phù hợp với cô.
Cao Tiểu Thanh cảm giác như bị ai đánh vào đầu, nhất thời hoa mắt chóng mặt. Cô nàng nghe thấy tiếng chính mình tức giận thốt lên: “Tôi đúng là tự mình đa tình nên mới tin cậu tự nguyện đến ở cái xóm nghèo này của bọn tôi! Cậu đi đi!”
“Em nói gì vậy, cũng chẳng nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, em bảo em ý đi đâu?” Đàn chị cau mày quở trách.
“Nếu như ngã hỏng cái thân thể mềm mại quý giá kia thì chị sẽ chịu trách nhiệm hay là em chịu trách nhiệm?” Cao Tiểu Thanh kéo chăn trùm kín mít cả đầu mình, không muốn trông thấy Minh Tịnh thêm một giây phút nào nữa.
Đàn chị chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không biết Cao Tiểu Thanh rốt cuộc đang ca thán gì, nhưng mà Minh Tịnh thì nghe lại hiểu.
“Ngại quá, làm phiền giấc ngủ của mọi người rồi.” Cô nói rồi đi thay đồ, sau khi mặc xong quần áo thì cười với đàn chị thêm lần nữa rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng của họ.
“Chị còn tưởng hai em là bạn bè chứ!” Đàn chị gãi đầu.
“Chị quá đề cao em rồi, em sao với tới những người có tiền như vậy,” Cao Tiểu Thanh rầu rĩ đáp.
Minh Tịnh bước xuống cầu thang, cảm giác mắt cá chân có hơi nhói đau, nhưng mà vẫn tạm đi được. Thực ra lòng cô vẫn tương đối là bình thản, cuối cùng thì cô cũng hiểu cái gì gọi là kỹ thuật diễn xuất chân chính của những người phái thực lực rồi.
Cao Tiểu Thanh chưa từng muốn kết bạn cùng với cô. Chỉ là ở bên cạnh cô, cô nàng mới có thể có một chút cảm giác về sự ưu việt.
Nhưng mà đêm nay, Cao Tiểu Thanh đã phát hiện ra bản thân vẫn luôn lừa mình dối người. Cô nàng không muốn thừa nhận, không muốn tiếp thu, thế nên mới giận chó đánh mèo lên đầu Minh Tịnh. Minh Tịnh có thể hiểu được suy nghĩ của Cao Tiểu Thanh, nhưng lại không thể tha thứ. Thôi vậy, sau này hai người họ chỉ nên là bạn học đơn thuần thôi. Hai chữ “bạn bè” kia, vẫn là không nên tùy tiện định nghĩa thì hơn.
Đèn phòng trực ban vẫn còn đang sáng. Nghe thấy tiếng bước chân, người trong phòng liền mở cửa: “Bạn học này, định đi đâu thế?”
Minh Tịnh dừng bước, ngẩn ra: “Bác Kim?”
Bác Kim lấy cho Minh Tịnh ít đá, bọc trong một chiếc khăn mặt rồi chườm lên mắt cá chân sưng đỏ của cô. Minh Tịnh nhanh chóng cảm thấy không còn đau như trước nữa. Bác Kim vẫn chưa yên tâm nên không để cho cô về ký túc mà bảo cô ở lại, chợp mắt một lát trên bàn của phòng trực ban.
Thì ra bác Kim quản lý ký túc xá nữ, còn chồng của bác là thợ làm vườn của trường. Nơi mà họ ở nằm khá gần sân bóng rổ, sau giờ tan lớp Nghiêm Hạo và Nhan Hạo thường cùng tới đó chơi bóng. Có hôm đánh bóng đến đói lả người, cả nhóm bảy tên con trai không còn sức tới nhà ăn mới đến chỗ bác xin tạm bát cơm. Đã có lần một thì tất sẽ có lần hai lần ba, bác cũng bởi vậy mà quen mặt họ.
“Nhiều lúc bác không phân biệt nổi tên của hai đứa nó đâu, nghe cứ na ná như nhau ấy. Bác chỉ nhớ một đứa cả ngày cứ cười hì hì, một đứa thì lại mặt lạnh như băng. Nhưng mà đứa mặt lạnh này cũng chẳng phải là người xấu, ai có việc gì cần nhờ nó giúp thì nó đều cố gắng cả.” Giữa đêm khuya tĩnh lặng, nụ cười của bác Kim dưới ánh đèn thực sự nhu hòa khôn tả. Minh Tịnh nhìn bác, nghe bác nói chuyện, bất giác ngủ thiếp đi tự lúc nào không hay.
Khi Minh Tịnh tỉnh lại thì trời vẫn chưa quá sáng, nhưng mà đèn đường đã tắt cả rồi. Cô không muốn quấy nhiễu bác Kim vẫn đang say ngủ, khe khẽ mở cửa đi ra. Hơi ẩm lạnh lẽo phả thẳng vào mặt khiến cô rùng mình một cái. Sau đó cô ngửi được mùi hương nồng đậm của cỏ hoa, cảm nhận được cái mát lạnh của sớm trời. Minh Tịnh duỗi tay, thử nâng chân lên một chút, cảm giác không còn đau nữa. Cô vẫn luôn biết khả năng tự hồi phục của cơ thể mình rất mạnh.
Minh Tịnh vốn tưởng rằng mình sẽ là người đầu tiên đặt chân đến cửa nhà ăn, ai ngờ Sơn Béo còn đến sớm hơn cả cô. Cậu chàng vừa gọi một tô cháo lớn cùng với bốn bánh rán vừng và cả bốn cái bánh bao, khay đồ ăn đầy ú ụ.
Minh Tịnh chỉ lấy một quả trứng gà luộc cùng một cốc sữa đậu nành. Cô vừa bóc vỏ trứng gà, vừa ngẩng đầu nói: “Sơn Béo, cậu vẫn là tốt nhất.”
Sơn Béo hào phóng đưa cô một chiếc bán rán tẩm vừng: “Được rồi được rồi, ăn thêm chút đi.”
Sau khi ăn uống no nê, Minh Tịnh quay trở lại nhà Trích Quế, ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng đưa trong không gian. A, hoa quế nở rồi, vàng ươm cả một khoảng trời.
…
Từ sau ngày hôm ấy, Cao Tiểu Thanh và Minh Tịnh thực sự đường ai nấy đi, không còn đụng chạm gì đến nhau nữa. Khi đi học họ cũng ngồi ở hai đầu lớp, một người Nam Cực người kia Bắc Cực. Còn nếu gặp nhau trên đường, Cao Tiểu Thanh một là quay đầu, hai là lập tức đi vòng. Nhìn bọn họ trở mặt như vậy, ai ai quen họ cũng biết là hai người đang mâu thuẫn.
Hồ Nhã Lan kể câu chuyện này lại cho chị gái mình nghe, lúc ấy Nhan Hạo và Nghiêm Hạo cũng đang ngồi ở cạnh đấy. Hồ Nhã Trúc cười nói: “Làm sao mà trẻ con vậy, còn nghĩ mình đang đi học mẫu giáo chắc?”
“Phải đó chị. Cao Tiểu Thanh kia giờ cứ như đang đổi tính đổi nết vậy, không chỉ ngày ngày đằm mình trong thư viện học mà lúc lên lớp cũng bám riết các thầy cô. Thầy giáo dạy khẩu âm của bọn em bị tra tấn thảm thương luôn. Các bạn nam đều nói kiếp trước cô ta nhất định là một sát thủ ẩn nhẫn, hiện tại chính là đang mài dao luyện kiếm, sau này nhất định sẽ có một ngày vùng lên rửa mối nhục xưa. Không biết Minh Tịnh làm gì mà khiến người ta tổn thương sâu sắc đến thế.” Hồ Nhã Lan vừa thao thao bất tuyệt vừa lén lút ngắm nhìn Nghiêm Hạo. Hình như anh không hề để chuyện của họ vào tai, ánh mắt vẫn đang dán chặt lên quyển sách trong tay mình.
Nhan Hạo hiếm khi buông một câu đúng trọng tâm: “Nhóc Đen cũng khó ưa thật nhưng chắc là sẽ không bắt nạt người khác đâu. Cao Tiểu Thanh kia có phải nghĩ ngợi thái quá rồi không?”
“Có lẽ là vậy,” Hồ Nhã Lan khẽ thở dài.
“Cứ mặc kệ bọn nó đi. Đúng rồi, em đã định tham gia vào câu lạc bộ nào chưa?” Hồ Nhã Trúc trìu mến cầm lấy tay em gái mình.
“Đương nhiên là câu lạc bộ múa rồi ạ.”
Hồ Nhã Trúc tự hào nói với Nhan Hạo: “Nhã Lan từng đoạt giải quốc gia trong một cuộc thi múa dân tộc đó.”
“Chị, chị đừng kể nữa, đấy đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi,” mặt Hồ Nhã Lan ửng đỏ.
“Bao nhiêu năm gì chứ, mới hồi cấp hai thôi mà! Nghiêm Hạo, cậu phải đi rồi à?” Hồ Nhã Trúc nhìn sang Nghiêm Hạo vừa mới đột ngột đứng lên.
“Đến khoa, có chút việc.” Nghiêm Hạo bỏ sách vào cặp, vỗ vai Nhan Hạo một cái.
“Biến đi!” Nhan Hạo vẫy vẫy tay. “Thằng ranh này đã định sẵn là phải lăn lộn cả cuộc đời rồi, chả biết hưởng thụ gì cả.”
“Đâu phải ai cũng tốt số như anh, trách nhiệm của cậu ấy không phải cứ muốn là thay đổi được.”
Nhan Hạo vui vẻ nói: “Em yêu à, em sai rồi. Cậu ta á, không hề ngoan ngoãn vậy đâu.”
Mùa thu thực sự là mùa đáng để người ta ca ngợi, không chỉ thời tiết dễ chịu mà các món ăn ở trường cũng phong phú hơn trước nhiều. Minh Tịnh sáng nay chỉ học có đúng hai tiết, vì học xong sớm nên mới có thể thong dong đi đến nhà ăn chọn mấy món mà mình thích. Trong khi cô đang ngó nghía thì bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên trên vai mình. Minh Tịnh quay đầu, nhận ra đó là đàn chị ở cùng phòng Cao Tiểu Thanh.
“Em vẫn ổn chứ?” Đàn chị quan tâm hỏi.
“Tất nhiên rồi ạ!” Nếu không phải đang bận bưng khay đồ ăn, Minh Tịnh đã sớm ưỡn ngực giơ cánh tay lên thề rồi.
“Tốt lắm. Nào, sang đây ngồi đi. À, giới thiệu chút nhé. Chị là Lý Di Nhiên, học khoa Tiếng Trung năm ba.”
Minh Tịnh tức khắc nhìn đàn chị kia kính nể. Đại danh của vị học tỷ này ở Kinh Đại vốn như sấm đánh bên tai. Cuộc thi thơ văn mỗi năm một lần của trường, chị ấy đã giành quán quân hai năm liên tiếp. Minh Tịnh phấn khởi cười cười: “Chào học tỷ ạ.”
“Ngốc,” Lý Di Nhiên cũng bật cười, sau đó nghiêm mặt nói. “Quý mến và tôn trọng đều phải đến từ hai phía. Nếu chỉ là đơn phương thôi thì chính là tự hạ thấp, tự dày vò bản thân mình.”
Minh Tịnh liên tục gật đầu như gà mổ thóc, vẫn là học tỷ mạnh mẽ.
“Chiều nay bọn chị có một hoạt động nho nhỏ, nếu không bận học thì cùng tới tham gia đi, rất có ý nghĩa đó.” Lý Di Nhiên viết địa chỉ cho Minh Tịnh.
Kinh Đại quá lớn, chỉ dẫn của sư tỷ lại không được rõ ràng lắm, Minh Tịnh tốn không biết bao nhiêu thời gian lòng vòng quanh trường mới tìm thấy khu nhà kia. Nơi đây chỉ có tầm vài phòng nhỏ để học, còn lại phần lớn đều là phòng riêng dành cho các câu lạc bộ, ngoài ra còn có đủ loại phòng họp lớn nhỏ khác nhau. Minh Tịnh không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức để chiến đấu với Nhan Hạo. Cô đi một hồi, trông thấy một căn phòng trống có ghi là “Phòng diễn tập”. Trong phòng, một bên là tường lắp gương, bên kia là một ô cửa sổ rất lớn. Ngoài khung cửa, cây ngô đồng vàng úa đang trút lá, một chiếc lá khẽ đậu xuống trên bậu cửa sổ. Chính giữa căn phòng là một chiếc đàn dương cầm cổ điển cùng vài chiếc ghế rải rác xung quanh. Minh Tịnh dừng chân, tháo mắt kính xuống, kiềm chế không được mà xoay tròn một vòng trước gương, vừa vặn dừng lại ngay trước cây dương cầm nọ.
Những ngón tay của cô linh hoạt lướt trên chiếc đàn, uyển chuyển nhẹ nhàng nhấn lên hàng phím màu trắng, một giai điệu ngắn tươi sáng ngân vang khắp cả gian phòng. Cô say mê nhắm mắt, bỏ cặp sách ra, chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tinh nghịch. “Bóng hình in trên mặt nước” của Debussy nghe có vẻ được đấy nhỉ!
Thực ra đây không phải là khúc nhạc nổi tiếng nhất của Debussy, nhưng mà lại là khúc cô thích nhất. Tiếng nhạc thanh thúy nhanh chóng ngập tràn không gian. Đôi mắt của cô khép hờ, đầu hơi nghiêng nghiêng, ý cười càng ngày càng đậm. Gió cuộn qua, nước sóng sánh, những hình ảnh phản chiếu trên làn nước trong vắt càng lúc càng rõ nét hơn… Sau đó, bỗng nhiên da đầu của cô tê rần. Minh Tịnh cứng đờ, chăm chăm nhìn vào bóng người in lên trên chiếc dương cầm, rồi lại chầm chậm xoay đầu, từ trên ghế nhảy bật lên: “Học, học trưởng Nghiêm…” Cô trợn tròn hai mắt, không biết Nghiêm Hạo đã tiến vào tự lúc nào.
“Đàn tốt lắm, tiếp tục đi!” Nghiêm Hạo thong thả nhướng mày. Anh vừa mới từ chỗ giáo sư về, đang bước xuống bậc cầu thang thì bị tiếng đàn từ trong phòng tập khiến cho cả người ngơ ngẩn, không kiềm lòng được mà bất chợt dừng bước chân. Kinh Đại năm nào cũng chiêu mộ những sinh viên có năng khiếu về nghệ thuật, nhưng trong trí nhớ của anh, chưa thấy có ai chơi đàn da diết được đến bậc này. Anh bước thêm vài bước, nhìn qua cửa kính, trông thấy một cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa đơn giản đang mỉm cười hạnh phúc bên phím đàn. Một cô gái anh quen biết.
“Em thấy không có ai nên… mới vào…” Minh Tịnh hoảng loạn đóng nắp đàn lại, xuýt chút nữa bị kẹp tay. Vừa nãy khi cô thình lình đứng dậy đã làm rớt cả cặp sách lẫn mắt kính, giờ đây lại phải lúi cúi khom người nhặt lên. Nghiêm Hạo thấy vậy thì cũng cúi xuống giúp cô.
Minh Tịnh ngạc nhiên ngẩn ra, ngây ngốc nhìn người con trai ít khi nói cười, mặt lúc nào cũng lạnh băng trước mắt. Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cô cảm giác như cuộc sống của đang bị hút vào bóng tối. Cô theo bản năng đoạt lấy cặp sách, cuống cuồng hốt hoảng bỏ chạy.
“Đợi đã.” Giọng nói trầm ấm không chút xúc cảm của Nghiêm Hạo dễ dàng ngăn bước chân cô. Minh Tịnh đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám quay đầu nhìn, chỉ biết lặng thinh nín thở.
Một lúc sau, cô mới chầm chậm xoay người, liếc mắt nhìn anh một cái rồi nở nụ cười gượng gạo: “Em chỉ đánh đàn chút thôi, không có lấy trộm gì cả. Nếu anh không tin thỉ nhìn cặp em thử xem, bên trong toàn là sách vở, thế nên là anh không thể nói bừa được đâu. Không phải anh học luật à, hết thảy mọi chuyện đều cần phải có chứng cứ.”
“Ừm.” Đây đã là lần thứ hai cô mang pháp luật ra nói chuyện với anh rồi. Giọng nói nhàn nhạt của anh có phảng phất chút ý cười, nhẹ nhàng tản ra theo gió.
“Vậy là ở đây chưa xảy ra chuyện gì hết, đúng không?” Cô vội vàng đeo cặp kính to đùng đoàng lên, sốt ruột giục anh xác nhận.
Đồng tử Nghiêm Hạo co lại: “Em học đàn mấy năm rồi?”
“Mười năm ạ.” Hồi ấy cô mới sáu tuổi, người vẫn chưa cao hơn ghế bao nhiêu, tay còn chưa với được tới quãng tám mà lại có thể kiên nhẫn ngồi đàn suốt mấy tiếng liền. Luyện đàn trước kia cũng giống như ăn ngủ vậy, đều là một phần tất yếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô. Mãi đến năm Minh Tịnh mười sáu tuổi, việc học chất chồng như núi mới phải tạm thôi ngưng đàn.
“Từng đoạt giải thưởng nào chưa?”
“Giải nhất cuộc thi đàn thiếu niên ba tỉnh Đông Bắc.”
Giọng điệu lãnh đạm của Nghiêm Hạo đột nhiên trở nên đanh lại: “Em là người ở đâu thế?”
“Quê ở Sơn Tây, nhưng mà lớn lên ở Cáp Nhĩ Tân.” Bởi vì Minh Đại Bằng là người quê gốc Sơn Tây nên ông vẫn luôn kiên trì để cô đăng ký hộ khẩu nơi đó.
“Em là Minh Doanh Doanh.” Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Nghiêm Hạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm một cách lạ kỳ.
() Kịch bản nước miếng (khẩu thủy kịch): Những kịch bản phim tự dựng thay vì chuyển thể, lời thoại đậm chất văn nói với nhiều tiếng lóng và từ địa phương, kết cấu thiếu sự chặt chẽ của các tác phẩm văn học.