Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------------------------
>
Diệp Mặc kéo Tống Đàn Vũ vào lối dành cho người đi đường, càng ngày càng gần nghĩa địa.
"Diệp Mặc, mẹ cậu tạ thế bao lâu rồi?" Tống Đàn Vũ biết đại khái nơi Diệp Mặc muốn đi.
"Không rõ, tôi không biết bà tạ thế lúc nào." Diệp Mặc suy nghĩ một chút nói, "Lúc tôi mười hai tuổi bà đã bỏ tôi đi, sau đó thì không biết tung tích."
"Cậu ổn không?" Tuy mặt ngoài vẫn giữ một bộ mặt đơ, nhưng Tống Đàn Vũ cảm giác rõ ràng tay của người này càng ngày càng nắm chặt.
"Không có chuyện gì." Diệp Mặc lạnh nhạt trả lời, "Phía trước nước ngập."
"Diệp Mặc, có một số việc không cần một người chịu đựng, nói ra..." Lời Tống Đàn Vũ còn chưa dứt, trong tay đột nhiên có thêm một cái dù.
Tống Đàn Vũ nhìn hắn, Diệp Mặc nở nụ cười, Tống Đàn Vũ đột nhiên bị bế lên. Mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng, không biết nên có phản ứng ra sao.
"Cậu muốn làm gì?" Tống Đàn Vũ có chút không tiện nhìn xung quanh một chút, không ít người nhìn sang.
"Không có gì, chỉ là anh vừa hạ sốt, đụng nước không tốt." Diệp Mặc lấy lý do giữa lúc nữa, "Vì không muốn anh bị ướt, cho nên tôi đành ôm anh qua."
Tống Đàn Vũ thật muốn đánh hắn, đường đường hai đại nam nhân lại đi ôm kiểu công chúa!
"Sợ bị người nhìn thấy thì che dù lại." Diệp Mặc ôm lấy cậu bắt đầu bước đi.
Tống Đàn Vũ lập tức nói: "Bình tĩnh, cậu ôm tôi chắc cũng mệt rồi!"
"Không mệt, lúc tôi huấn luyện cũng phải chịu đựng trọng lượng gần bằng anh." Diệp Mặc đàng hoàng trịnh trọng trả lời.
"Tốt xấu gì cậu có thể suy tính một chút tới cảm nhận của tôi không!" Tống Đàn Vũ sinh khí nói, "Dù gì tôi cũng là một người đàn ông, bị người như cậu ôm vậy tôi tính là gì!"
"Dù gì tôi cũng là người đàn ông của anh." Diệp Mặc dừng bước, vô cùng thật lòng nói, "Sau hôm ngủ cùng nhau, anh đã là của tôi rồi, tôi không thể để cho thân thể anh xảy ra bất cứ sai sót nào nữa."
Tống Đàn Vũ mặt "Xoẹt..." Một cái thì đỏ như gấc, đột nhiên Diệp Mặc nói như thế này, còn nói nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời cậu không biết phải làm sao bây giờ.
Bây giờ Tống Đàn Vũ chỉ có một điều đáng lo hiện tại, đó là không để cho người khác thấy mình, cả người chăm chú ôm cổ Diệp Mặc, lấy mặt chôn trong lồng ngực của hắn, dùng dù tận lực che vị trí mặt.
Trong lòng vẫn cầu khẩn, không gặp phải người quen.
Rốt cục Diệp Mặc thả cậu xuống, Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác hai chân chạm đất - thật tốt.
Tầm mắt Tống Đàn Vũ chuyển đến chân Diệp Mặc, toàn bộ ướt, vai cũng có chút ướt, đột nhiên có chút đau lòng cho đứa bé này.
"Chúng ta nhanh một chút, còn tiếp tục như vậy, cậu dễ bị cảm đấy." Tống Đàn Vũ đau lòng nói.
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng, "Đến rồi."
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phát hiện bọn họ đứng ở cửa " Nghĩa địa Hoa Du ", Diệp Mặc kéo cậu đi vào, không bao lâu đã đến trước mặt mẹ Diệp Mặc - Tô Huệ.
>
Trước mộ Tô Huệ còn có một người, một người đàn ông trung niên, Diệp Mặc liếc mắt nhìn ông ta nói: "Những năm này cũng chỉ có ông đến thăm bà ấy."
"Ừm, cũng may làm xong sớm, nếu không còn máy bay nữa." Nam nhân cười nói, "Bó hoa cẩm chướng này là con mua?"
Diệp Mặc nhìn bó hoa cẩm chướng trước bia mộ gật đầu.
Nam nhân liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, cười nói: "Bạn của con?"
Tống Đàn Vũ gật đầu, Diệp Mặc không nói gì, nam nhân gật đầu cười nói: "Huệ nhi, con trai của em đến thăm em này, sang năm anh quay lại."
Lúc nam nhân chuẩn bị đi có để lại cây dù trên bia mộ, cười nói: "Trời mưa rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Tống Đàn Vũ không biết tại sao mình nghe được lời như vậy thật muốn khóc, Diệp Mặc ngồi xổm trước mộ Tô Huệ bia mộ, cười nói: "Mẹ à, sự lựa chọn của mẹ là đúng, người đàn ông này thật sự rất yêu mẹ đó."
"Sinh nhật vui vẻ, con không có chuẩn bị gì cho mẹ." Diệp Mặc hết sức xin lỗi nói, "Hôm nay giới thiệu cho mẹ một người, một người rất quan trọng với con."
Diệp Mặc kéo Tống Đàn Vũ qua, nói: "Tống Đàn Vũ, trước đây là thầy giáo ở nhà trẻ của con, bây giờ là người yêu, sau này sẽ đi cùng con hết cả đời người."
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, hơi kinh ngạc, như vậy là đi gặp gia trưởng a! Nhưng không biết tại sao, cậu thấy thật cảm động.
"Chào cô ạ." Tống Đàn Vũ đối với bức ảnh trên bia cười nói, "Con trai của cô rất ưu tú, sau này con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
"Vũ nhi, cái này cho anh." Diệp Mặc lấy trong túi tiền ra một chiếc nhẫn, "Lần này không được trả lại cho tôi."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, Diệp Mặc nắm chặt tay cậu, đeo vào cho cậu.
"Mặc dù biết anh không thể nào hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi có thời gian chờ anh một ngày nào đó hoàn toàn tin tưởng tôi. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, tôi không cho phép anh rời đi, tuyệt đối không thể rời đi." Diệp Mặc chăm chú nắm lấy tay cậu, "Anh là tất cả với tôi, anh biết không? Vì anh tôi có thể từ bỏ tất cả. Nhưng tôi biết từ bỏ tất cả căn bản không thể chiếm được anh, cho nên tôi muốn leo lên trên đỉnh, sau đó ôm anh thật chặt."
Tống Đàn Vũ muốn thu tay lại, nhưng bị Diệp Mặc chăm chú giữ lấy. Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn chiếc nhẫn trên tay Tống Đàn Vũ, rồi nhìn Tống Đàn Vũ nói: "Vũ nhi, xin em gả cho anh."
Đột nhiên mặt Tống Đàn Vũ ửng hồng, tim đập nhanh hơn, một câu này nghe ra sao cũng không đúng vậy! Cậu là một đại nam nhân gả cái gì chứ! Chỉ là không biết tại sao, cậu thấy thật vui vẻ, nội tâm kích động, phảng phất như một câu này cậu đã chờ rất lâu rồi.
"Diệp Mặc à, tôi là nam nhân." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.
"Tôi lúc năm bảy tuổi đã biết rồi." Diệp Mặc trả lời.
"Chúng ta chênh lệch chín tuổi lậnđó."
"Chuyện này lúc tôi bảy tuổi cũng biết." Diệp Mặc cười trả lời.
"Tôi không phải đồng tính luyến ái."
"Tôi cũng không phải." Diệp Mặc nghiêm trang nói, "Tôi không thích bất luận người nào ngoại trừ anh, vì thế tôi không phải đồng tính luyến ái."
Lý do này vậy mà hợp lý vô cùng!
"Diệp Mặc, chúng ta chênh lệch rất nhiều." Tống Đàn Vũ định thẳng thắn chuyện lúc trước, "Tám năm trước, cha cậu đã nói rõ ràng sẽ không để cho cậu ở cùng với tôi, khi đó cậu bị mất trí nhớ,cho nên tôi mới thẳng thắn dứt khoát rời cậu mà đi."
"Nếu như khi đó tôi không có mất trí nhớ thì sao?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu, "Anh có chịu ở cùng với tôi không?"
Tống Đàn Vũ trầm mặc, cuối cùng nói: "Sẽ không, tôi không đắc tội nổi Diệp gia. Tôi còn có cha mẹ với em gái, tôi phải lo lắng rất nhiều điều, bao gồm cả cậu. Cho nên bây giờ vẫn giống khi đó."
"Không giống nhau." Diệp Mặc nói thật, "Tôi tự có thể quyết định vận mệnh của mình, tôi có năng lực này, vì thế không cần lo lắng, ở cùng tôi được không?"
"Diệp Mặc, cậu vẫn là họ Diệp!" Tống Đàn Vũ cường điệu.
"Tôi có thể bảo vệ anh. Năm đó là tôi sai, vì không có cách nào thoát khỏi ràng buộc, cho nên mới làm bộ quên anh, thực ra tôi không có mất trí nhớ, tôi vẫn nhớ chuyện này." Cuối cùng Diệp Mặc cũng giải thích toàn bộ lời nói dối năm đó, "Xin lỗi, tôi đã lừa anh, nhưng tất cả là vì anh, anh cũng nói rồi, khi đó bất kể như thế nào đều sẽ không chịu ở cùng tôi. Vì thế khi đó tôi mới ích kỷ chọn quên anh."
Tống Đàn Vũ sửng sốt, rồi nhìn hắn hỏi: "Cậu không mất trí nhớ? Khi đó chỉ là vì muốn để tôi rời đi nên mới giả mất trí nhớ?"
"Sau chuyện đó, tôi phải rất nỗ lực những năm này để trở lại được bên cạnh anh." Diệp Mặc thật lòng nói, " Nói dối lúc đó chỉ để anh rời khỏi tôi, tránh việc anh bị thương tổn. Thực ra tôi vẫn rất yêu anh."
"Nhưng cậu vẫn lừa tôi, đúng không?" Tống Đàn Vũ rút tay mình về, "Diệp Mặc, cậu cảm thấy như vậy thú vị sao?"
"Anh không thể tiếp nhận nó à?" Diệp Mặc bình tĩnh, "Chỉ là một lời nói dối mà thôi."
"Vẻn vẹn chỉ là một lời nói dối thôi sao?" Tống Đàn Vũ kéo khoảng cách giữa hai người, hỏi, "Đến cùng cậu cũng không có thích tôi, tôi thật sự không cách nào nhìn rõ ràng."
Diệp Mặc nhìn cậu nói: "Chẳng lẽ còn không rõ sao? Tôi yêu anh!"
"Có thể đây cũng chỉ là một lời nói dối thôi! Cậu chỉ muốn gạt tôi chơi một phen mà thôi, giống như tám năm trước vậy. Bây giờ cậu đột nhiên nhớ lại tôi, vừa vặn gặp lại tôi, cho nên muốn tìm tôi vui đùa một chút thôi, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là giả, ngược lại được cậu đối xử tốt như vậy, ai biết có phải cậu đang lừa người hay không chứ." Tống Đàn Vũ cười lạnh nói, "Cậu không làm diễn viên đúng là đáng tiếc, nếu không chắc chắn đoạt được Ảnh đế."
>
"Tống Đàn Vũ, đừng có nói quá đáng như vậy." Diệp Mặc tức rồi, "Không cần hoài nghi tình yêu của tôi với anh."
"Diệp Mặc, có thể cậu còn chưa ý thức được nguyên nhân tôi sinh khí bây giờ." Tống Đàn Vũ từng bước từng bước lùi về sau, "Chúng ta cứ như vậy đi!"
"Tống Đàn Vũ." Diệp Mặc nắm lấy tay cậu.
"Buông ra." Tống Đàn Vũ dùng sức giãy dụa, Diệp Mặc sửng sốt một chút, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc theo bản năng buông lỏng tay ra, cứ như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm vậy.
Tống Đàn Vũ nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Cậu quay về dọn dẹp một số đồ đi, tôi không hy vọng lúc tôi trờ về còn nhìn thấy cậu nữa."
"Thật sự muốn như vậy sao?" Âm thanh Diệp Mặc nghẹn ngào, "Chỉ vì một lời nói dối thôi sao?"
"Diệp Mặc, cậu không thích hợp để yêu nhau." Tống Đàn Vũ cười, lấy dù đưa cho hắn, "Chúng ta bắt đầu từ dù, bây giờ cũng kết thúc từ cây dù này."
"Tôi không đồng ý kết thúc." Diệp Mặc quật cường nói.
"Vậy thì do tôi đơn phương kết thúc đi." Tống Đàn Vũ buông tay ra, dù rơi trên mặt đất, "Cậu cũng thật là ích kỷ, hai chữ chia tay cũng không muốn nói với tôi."
"Rõ ràng là anh."
"Được rồi, coi như là tôi." Tống Đàn Vũ xoay người rời đi, "Chia tay đi!"
Mưa vẫn rơi, Diệp Mặc không đuổi theo, hắn cần yên tĩnh một chút.
~~end chương ~~