Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-----------------------------------------
>
Theo lý thuyết, không nên như vậy. Ban đầu hắn nghĩ như vậy, Tống Đàn Vũ đáp ứng ở cùng hắn, rồi hắn nói hết ra những chuyện đã dối lừa anh ấy, sau đó Tống Đàn Vũ sẽ mắng hắn đánh hắn, cuối cùng hắn ôm người này vào trong ngực, hôn anh ấy, kết quả hai người lại hòa hảo trở lại.
Bây giờ tại sao lại biến thành chia tay, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, đến cùng là người nào, phân đoạn nào gặp sự cố, hắn cần suy nghĩ thật kỹ.
Thật ra Diệp Mặc không thích hợp yêu nhau, hắn dùng quá nhiều lý trí trong chuyện tình cảm, mỗi một bước phải suy tính nghĩ kỹ, hắn cảm giác mình hoàn toàn có thể nắm chắc tình yêu này, cảm thấy mình hiểu rất rõ Tống Đàn Vũ, cảm giác mình hoàn toàn không thành vấn đề, nghĩ rằng tình cảm như một nhiệm vụ phải hoàn thành, người như vậy không thích hợp yêu nhau chút nào.
Diệp Mặc quay lại nhà Tống Đàn Vũ, phát hiện Tống Đàn Vũ vẫn chưa về, nghĩ thầm chắc là đang ở nhà bạn anh ấy rồi!
Thay một bộ quần áo, Ha Ha còn đang ngủ, đột nhiên cảm giác lạnh quá, hóa ra không có người kia ở đây, nơi này lại lạnh như vậy!
Diệp Mặc dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, đừng nói là cửa tình yêu này mình không qua nổi đó chứ! Nhưng hắn mà ở trên thương trường xác thực rất thuận buồm xuôi gió mà!
Hắn đúng thực không thể qua nổi cửa ái tình rồi!
Diệp Mặc cảm thấy mình cần phải tìm vài người thảo luận chuyện này một chút, liền đánh một cú điện thoại tới Vu Cảnh Bạch.
"Alo."
"Vu Cảnh Bạch, tôi có một việc tìm cậu nói chuyện." Xác định thanh âm của đối phương Diệp Mặc mới mở miệng nói.
>
Vu Cảnh Bạch sửng sốt một chút, lập tức nói: "Tìm tôi nói chuyện, có thật không? Tôi không có nghe lầm chớ! Đúng là nói chuyện phải không?"
"Cậu gọi Đỗ Vũ." Diệp Mặc vô cùng thiếu kiên nhẫn nói, "Quán bar Xám Phồn."
"Đã rõ." Vu Cảnh Bạch cười hì hì cúp điện thoại.
"Điện thoại của ai?" Diệp Uẩn nằm ở trên giường hỏi Vu Cảnh Bạch.
"Một bạn trai đặc biệt đẹp trai." Vu Cảnh Bạch cợt nhả trả lời, "Hắn tìm tôi muốn nói chuyện, tối hôm nay tự anh ăn."
"Bạn trai?" Diệp Uẩn híp mắt hỏi hắn, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm.
"Bạn trai." Vu Cảnh Bạch vẫn giữ bộ mặt "Anh không có biện pháp bắt tôi".
Diệp Uẩn bất đắc dĩ nở nụ cười nói: "Đừng về quá muộn."
"Diệp Uẩn, có phải anh quá tin tưởng tôi không?" Vu Cảnh Bạch hỏi thẳng gã ta, "Tôi có thể khiến anh thân bại danh liệt đấy."
Diệp Uẩn cười, ôm chầm vai hắn nói: "Nếu là cậu thì thân bại danh liệt tôi cũng chịu."
"Vậy chẳng lẽ anh thật sự muốn thân bại danh liệt sao." Vu Cảnh Bạch xoay người ngồi ở trên người hắn, "Diệp Uẩn, anh nợ tôi cứ như vậy mà trả đi!"
"Ừm." Diệp Uẩn hôn môi Vu Cảnh Bạch.
Gã thiếu Vu Cảnh Bạch, cứ như vậy mà trả đi....
Buổi tối Vu Cảnh Bạch là người đến cuối cùng, vẻ mặt hối lỗi nói: "Tới trễ rồi, vậy hôm nay tôi khao mọi người vậy!"
"Vậy tôi nhất định phải gọi cái gì đắt mới được." Cát Nhất Châu nói, "Phỉ Thái, cậu cũng đừng nên khách khí, hiếm thấy chủ tịch đây chịu khao đấy."
"Sao Cát Nhất Châu cũng ở đây?" Vu Cảnh Bạch ngồi bên cạnh Đỗ Vũ thắc mắc.
"Sao tôi không được ở đây." Cát Nhất Châu tức giận nói, "Tốt xấu gì tôi cũng là một thành viên của mấy người."
"Cậu là một bất ngờ." Đỗ Vũ chậm chậm rãi nói, " Vừa tới quán bar đã gặp nhau nên vào chung."
"Tiện đường thôi." Lý Phỉ Thái cười nói, "Với lại tổng giám đốc nói anh tìm chúng tôi muốn nói chuyện, cho nên chúng tôi ai cũng rất kích động đến đây cả."
"Nghe cậu nói từ "nói chuyện" này xác thực khó có thể tin tưởng được." Đỗ Vũ nhìn Diệp Mặc nói, "Xin hỏi có chuyện gì khiến người như cậu chuyên quyền độc đoán đây lại lấy từ "thương lượng" này ra vậy."
"Cậu khoan nói đã, chúng ta đoán thử một chút." Cát Nhất Châu kích động nói, "Ai thua người đó bao hết."
"Diệp Uẩn." Vu Cảnh Bạch nhàn nhạt nói.
"Chuyện về bạn bè." Đỗ Vũ liếc mắt nhìn di động nói.
"Về buôn bán." Cát Nhất Châu nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói, "Đúng hay không?"
Diệp Mặc đều lắc đầu, nhìn Lý Phỉ Thái hỏi: "Còn đáp án của cô?"
"Tình cảm." Lý Phỉ Thái cười nói, "Chuyện về bạn gái của Mặc thiếu."
"Mặc thiếu chỉ có bạn trai." Vu Cảnh Bạch cười nói, "Hẳn là không phải Tống Đàn Vũ chứ?"
"Chính là anh ấy."
"Đúng là vấn đề tình cảm rồi!" Mặt Vu Cảnh Bạch như gặp mộng, "Mọi người nói xem, Mặc thiếu chúng ta, vì người đàn ông kia phí không ít tâm tư. Người ta bán công ty, hắn liền mua, cũng còn may là không có bồi thường. Sau đó lại để tôi sắp xếp cậu ta làm thư ký, còn mình làm tổng giám đốc, mọi người nói xem cậu ta có phải là dạng boy tâm cơ hay không chứ."
"Hơn nữa còn mạnh mẽ đòi ở nhà người khác." Đỗ Vũ uống một hớp rượu nói, "Đúng là mối tình thắm thiết với người đàn ông kia."
"Trọng điểm là nam nhân!" Mặt Lý Phỉ Thái không tin nói, "Mặc thiếu dĩ nhiên là gay, các cậu nên vui mừng không bị để mắt tới, bằng không chết cũng không biết chết như thế nào."
Ba người khác không hẹn mà cùng gật đầu, cũng may không bị Diệp Mặc để mắt tới, bằng không thật sự không biết sẽ chết như thế nào.
"Không phải gay, chỉ là yêu một mình anh ấy." Diệp Mặc thờ ơ phân trần.
Lý Phỉ Thái là một cô gái, biểu hiện khá kích động hơn người khác: "Lời này lực sát thương quá lớn với nữ sinh a, làm một mình tôi kích động đấy."
"Bị lộ rõ mặt rồi." Mặt Cát Nhất Châu ghét bỏ.
"Chủ nghĩa lãng mạn." Mặt Vu Cảnh Bạch lâng lâng trả lời, "Đáng tiếc là từ trong miệng cậu nói ra."
"Mặc thiếu, anh ta nhất định rất lợi hại ha." Đỗ Vũ vô cùng lý trí tổng kết một câu.
"Nhưng mà anh ấy muốn chia tay."
"Ha ha ha..." Cát Nhất Châu tùy ý cười nhạo.
"Phụt..." Đỗ Vũ mới vừa uống rượu phun toàn bộ ra ngoài.
"Có thật không?" Mặt Lý Phỉ Thái không tin hỏi.
"Cậu mà cũng có ngày hôm nay." Vu Cảnh Bạch cười lạnh nói.
"Tôi không muốn chia tay." Diệp Mặc vẫn rất bình tĩnh, "Cho nên muốn hỏi các người tôi phải làm gì."
"Cái này Cát Nhất Châu am hiểu, hắn ta rất lợi hại trong việc này a." Vu Cảnh Bạch đề cử Cát Nhất Châu.
"Đương nhiên, ai bảo tôi là chuyên gia tình yêu." Cát Nhất Châu bắt đầu tự phóng đại, "Những lúc như thế này, mặc kệ đối phương làm sao làm, cậu nhất định phải theo cậu ta, đùa cho cậu ta vui, nghĩ hết tất cả biện pháp để cậu ta ở lại bên cạnh cậu."
"Anh ấy muốn tôi thu dọn đồ đạc rời đi."
"Ha ha ha." Vu Cảnh Bạch vỗ chân cười to, "Xem ra Tống thư ký trời sinh khắc cậu."
"Vu Cảnh Bạch, dạo gần đây cậu hơi rảnh rỗi rồi đó." Diệp Mặc nhàn nhạt nói.
"Tôi không nói gì cả." Vu Cảnh Bạch lập tức thay đổi thái độ, "Thực ra cậu nên vui mừng, anh ta chỉ để cậu đi mà thôi, không phải là chính mình rời đi, bằng không cậu vĩnh viễn cũng không tìm được anh ta."
"Cậu nói vậy cũng rất có lý." Diệp Mặc đồng ý gật đầu.
"Cũng không chắc đây có phải anh ta cho cậu cơ hội không, cho cậu tìm anh ta quay về." Vu Cảnh Bạch vỗ vai Diệp Mặc nói.
"Xem ra cậu rất hữu dụng." Đỗ Vũ không nhịn được trêu chọc, "Mặc thiếu cứ yên tâm đi, mặc kệ Tống Đàn Vũ đi chỗ nào cũng không thoát được phạm vi thế lực của cậu."
"Cũng coi như có đạo lý." Vu Cảnh Bạch vô ích nói, "Ngược lại bây giờ anh ta vẫn là thư ký cậu, cậu vẫn là tổng giám đốc Du Diệp, coi như thời gian trong nhà hai người không ở chung, thì trong công ty vẫn có."
"Nói có lý." Cát Nhất Châu biểu thị đồng ý, "Có câu nói, ""nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng()"", cậu nhất định có thể đánh gục thư ký nhà cậu lần nữa mà."
() Gần quan được lộc = Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng = Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Dùng để ví von người hay sự vật ở gần hơn sẽ dành được thuận lợi, tiện ích trước. Ở đây chỉ việc nếu Diệp Mặc ở gần Tống Đàn Vũ, bên nhau lâu ngày sẽ thành thói quen, lửa lâu ngày gần rơm cũng bén. (Trích nguồn tìm truyện "Tất cả mọi người đều cho rằng tôi thích cậu ta" - chương : Nhà ở ven hồ. Hưởng trước ánh trăng)
Diệp Mặc có vẻ đồng ý gật đầu.
>
"Bây giờ bắt đầu kế hoạch tác chiến." Vu Cảnh Bạch nói, "Đầu tiên cậu có thể tặng hoa đến phòng làm việc của anh ta. Anh ta thích hoa gì?"
"Thế là xong, ngược lại Mặc thiếu nhất định không biết đâu, cứ tặng hoa hồng như mọi khi là được rồi." Mặt Vu Cảnh Bạch ghét bỏ nói.
"Hoa thủy tiên." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Tôi biết."
"Cũng biết luôn." Mặt Cát Nhất Châu không tin, "Xem ra Mặc thiếu thật sự yêu rồi đó."
"Lẽ nào các cậu vẫn cho rằng tôi chỉ đang vui đùa một chút?" Diệp Mặc phản hỏi bọn họ.
"Vốn bọn tôi cho là như thế." Cát Nhất Châu với Vu Cảnh Bạch trăm miệng một lời trả lời.
Diệp Mặc liền nhìn về phía Đỗ Vũ, Đỗ Vũ mỉm cười gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lý Phỉ Thái cũng cười nói: "Bởi vì Mặc thiếu không giống loại người thật lòng."
"Thật sao?" Diệp Mặc hỏi một câu, "Các cậu nói tiếp."
"Tới buổi trưa có thể tìm anh ta ăn cơm cùng nhau, cuối tuần có thể hẹn đi xem phim hoặc dạo phố, biết ước nguyện của anh ta, làm vui long anh ta." Cát Nhất Châu tiếp lời Vu Cảnh Bạch lại nói.
"Ừm." Diệp Mặc mất tập trung đáp.
Đột nhiên Lý Phỉ Thái nói: "Này không phải trọng điểm!"
"Đây chính là trọng điểm." Cát Nhất Châu trả lời, "Truy em gái cậu biết cái gì."
"Đây là truy nam nhân." Đỗ Vũ cường điệu giới tính Tống Đàn Vũ.
"Trọng điểm phải là vì cái gì người kia muốn chia tay với Mặc thiếu." Lý Phỉ Thái nghiêm trang nói, "Chia tay chung quy phải có lý do chứ!"
( Khả: vẫn là chỉ có cô gái duy nhất mới tinh ý được trong đám nam nhân này:)))
~~end chương ~~ sắp kết thúc rồi ~~ mọi người đừng quên cmt và vote nha