Editor: ThmaiD
Chương B
........
Đứng giữa khoảng không gian u tối, trong mơ hồ, cậu nhận ra bản thân mình đang ở bên trong một căn phòng nào đó.
Ngoài cửa sổ, muôn vàn loài hoa đang đua nhau khoe sắc thắm, muốn góp một phần nhỏ bé của mình mở một buổi party chào đón mùa xuân ấm áp quay trở về, xua tan đi hơi lạnh của mùa đông, để rồi vươn mình đón lấy những tia nắng ban mai đầu mùa, đó chính là sự sinh sôi phát triển không ngừng nghỉ của tự nhiên. Mà trước cửa sổ lúc này, có một nam thanh niên trẻ tuổi đang đứng vẽ tranh ở đó, hắn mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt chăm chú nhìn vào giá vẽ trước mặt, hình ảnh này có thể nói là chẳng có tí gì liên quan đến không khí rùng rợn bên trong phó bản thế giới.
Cố Vô Kế lúc này chỉ có thể thấy được loáng thoáng bóng lưng của thanh niên, cùng với một bàn tay thon dài tinh tế đang không ngừng đưa bút vẽ, chỉ bằng mấy cử chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng điều đó cũng đã đủ để cậu cảm nhận được một cách rõ ràng loại khí chất đặc biệt có thể dễ dàng hấp dẫn mọi tầm mắt của người khác trong vô thức của thanh niên.
Nhưng chẳng qua, đây rõ ràng là một cảnh tượng yên bình đến kỳ lạ, nhưng không hiểu tại sao lại có thể khiến con người ta cảm thấy vô cùng khẩn trương
"Cậu là....."
Cố Vô Kế mới chỉ thốt ra hai từ, nam thanh niên vốn đang miệt mài vẽ tranh đột nhiên ngừng lại, có vẻ đang muốn quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan dám quấy rầy đến công cuộc sáng tạo nghệ thuật của mình, nhưng, nương theo cử động của thanh niên, khung cảnh xung quanh trong nháy mắt trở nên vô cùng mờ ảo, chớp mắt một cái liền tan ra như bong bóng xà phòng.
Chờ đến khi cảnh tượng trước mặt rõ ràng trở lại, cậu phát hiện bản thân mình đang ở bên trong một khoảng không gian trắng xóa, mà đối diện cậu lúc này lại là nam quỷ đánh nhau với quái vật lúc nãy.
Cố Vô Kế đối với thân phận thực sự của nam thanh niên sơ mi trắng mà mình nhìn thấy trong ảo giác vừa rồi, đã có những suy đoán cụ thể.....
Vào lúc này, trang phục trên người của nam quỷ đã được đổi thành vest đen phối với giầy da bóng loáng, nhìn qua rất có phong phạm của một doanh nhân thành đạt, ngoại trừ khuôn mặt có hơi chút nhợt nhạt cùng với thiếu một bên cánh tay ra thì chẳng có gì khác thường cả, cực kỳ giống một nhân loại bình thường.
"Là anh." Cố Vô Kế chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra, đây là vị họa sĩ công thành danh toại sau khi đưa chính người bạn thân thiết nhất của mình vào trong bệnh viện tâm thần mà cậu search được ở trên mạng lúc trước, tên của hắn là Vệ An.
"Xem ra mày biết tao là ai." Quỷ hồn Vệ An còn giơ tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, biểu cảm trên mặt tràn đầy ngạo mạn: ''Dù sao tao cũng là một họa sĩ nổi tiếng, bị mày nhận ra cũng là chuyện thường tình mà thôi. Nếu không phải chẳng may chết sớm, thì hiện tại có khi danh tiếng của tao đã phải lan ra khắp năm châu bốn bể vươn tầm quốc tế rồi.''
"Nơi này là thế giới trong tranh?" Cố Vô Kế nhìn ngó xung quanh, trong đầu cố nhớ lại đoạn ký ức trước khi bị kéo vào đây, trong văn phòng viện trưởng vừa nãy, trên tường quả thực có treo một bức tranh trống, nó giống như đang đợi ai đó đến để lấp đầy những khoảng trống đấy vậy.
Xem ra cách làm của mình vẫn còn quá lỗ mãng, nhưng lại có thể cùng quỷ hồn này tâm sự đơn độc với nhau, cho nên mọi chuyện phát triển đến nước này cũng không phải là quá tồi, dù sao kết cục cuối cùng đều giống nhau cả thôi.
"Đúng vậy, nơi này chính là sân nhà của tao." Vệ An cười lạnh nhìn về phía Cố Vô Kế: "Ở nơi đây, mày sẽ không thể điều khiển được con quái vật ngoài kia. Mày hiện tại chẳng qua chỉ là một nhân loại tầm thường, khôn hồn thì đứng yên đó mặc tao xâu xé đi."
Đây cũng chính là lý do khi nãy hắn không chút kiêng nể mà xuất hiện ở trước mặt đám người Cố Vô Kế. Bây giờ hắn chỉ cần giết chết cái tên nhân loại này, quái vật ngoài kia một khi mất chủ ắt sẽ tự động bỏ đi, sau đó hắn liền đi ra bên ngoài xử lý nốt hai tên nhân loại còn lại.
Nhớ lại khi nãy bản thân mình bị con quái vật ngoài kia hành cho tơi tả, phải nghẹn khuất rút lui, nhưng khi nhìn thấy Cố Vô Kế 'vô hại' bị mình cưỡng ép lôi vào trong này tùy tiện xâu xé, Vệ An lại cảm thấy hưng phấn đến lạ thường.
".....Nhưng mà cứ yên tâm đi, nếu xem xét bằng con mắt của một họa sĩ chuyên nghiệp, tao cảm thấy nhan sắc của mày cũng không phải quá tệ, vì thế nên tao quyết định rủ lòng từ bi, ban cho mày một cái chết nghệ thuật nhất. Sắp được hóa thân thành tác phẩm nghệ thuật của một họa sĩ nổi tiếng như tao, mày phải cảm thấy may mắn đi, dưới bàn tay tài hoa của tao, mày chắc chắn sẽ tạo nên một bức tranh mỹ lệ nhất và sẽ trở thành kiệt tác hoàn hảo nhất trong sự nghiệp sáng tác huy hoàng của tao."
Cố Vô Kế nghe vậy, đột nhiên nhận ra một điều gì đó: "Mấy bức tranh treo trong phòng bệnh đều là do anh vẽ?"
"Không sai." Vệ An cười lạnh nói tiếp: "Quá xuất sắc đúng không? Được trở thành vai chính trong bức tranh mà tao vẽ, tin tao đi, đám nhân loại chúng mày cho dù có chết hết cũng không thiệt thòi đâu."
Bởi vì ở đây đã không có sự uy hiếp của quái vật, trong con mắt của hắn lúc này, Cố Vô Kế chỉ là một khối thi thể sắp chết mà thôi, cho nên hắn mới có thể thoải mái nói ra hết nỗi niềm thầm kín bấy lâu nay.
"À thế à? Thảo nào nhìn qua lại bình thường đến như vậy....." Cố Vô Kế khẽ nhíu mày.
Nhưng mà cũng đúng thôi, những bức tranh trên tầng ba và vách tường dưới tầng một, đều không thể so được với những nét vẽ nghệch ngoạc dưới ván giường của vị họa sĩ không biết tên kia, chỉ cần nhìn lướt qua liền biết đó không phải là do cùng một người vẽ nên, trách không được lúc đó mình cứ cảm thấy ngờ ngợ.
"Hơn nữa, nét vẽ hiện tại của anh lại khác hoàn toàn so với những bức tranh được nhiều người tung hô ở trên mạng." Cố Vô Kế nhìn thẳng vào Vệ An, suy tư mở miệng: "Thì ra là thế, những bức tranh được nhiều người đánh giá cao kia, quả nhiên đều được ông anh đánh cắp từ chính tay người bạn thân thiết nhất của mình."
Nghe xong những lời chất vấn và nhận xét đanh thép của Cố Vô Kế, sắc mặt Vệ An trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì vô cùng phẫn nộ, thân thể của hắn vốn đang mảnh khảnh bình thường bỗng phát triển theo chiều hướng kinh dị hơn: "Sao lũ chúng mày chỉ biết chú ý đến mình thằng đó thôi vậy? Rõ ràng tao mới là người ưu tú hơn! Lũ chúng mày đều mù hết rồi ư, sao không có kẻ nào biết thưởng thức nghệ thuật vậy hả......Tao vốn cho rằng mày sẽ khác những kẻ đó, nhưng không, mày hóa ra cũng chỉ là hạng dung tục tầm thường không có con mắt thẩm mĩ. Nhưng không sao, nhanh thôi, cái miệng nhỏ nhắn kia sẽ không thể thốt ra những lời gây mất hứng như vừa rồi nữa, đôi mắt có cũng như không có kia sẽ lâm vào một giấc ngủ ngàn thu, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!"
Nói xong, mặt đất dưới chân hắn đã bị máu nhuộm đỏ, nó không ngừng lan đến chỗ mà Cố Vô Kế đang đứng, Vệ An chậm rãi bước sang bên này, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung đầy khinh bỉ, duỗi tay muốn bóp lấy cổ của Cố Vô Kế.
"Tao vốn còn muốn ban cho mày một cái chết nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng hiện tại thì quên đi, nếu không ra sức tra tấn một phen, thì sao có thể rửa trôi được nỗi hận trong lòng --"
Cố Vô Kế bỗng vươn tay giữ chặt lấy cổ tay đang vươn tới của hắn.
"Chẳng qua chỉ là một nhân loại tầm thường, sao có thể so được......" Vệ An mới kịp nói được nửa câu liền kẹt lại, bởi vì hắn kinh hoàng phát hiện, lực tay của Cố Vô Kế nặng đến kinh người, làm cho hắn trong lúc nhất thời thế nhưng còn không thể giãy giụa thành công.
Gia hỏa này cmn vẫn còn lại nhân loại sao? Nếu là nhân loại thì sao có thể mạnh đến như vậy được?
Hơn hết khi nãy hắn còn bị quái vật cắn đứt một bên cánh tay, điều này khiến cho phần lớn lực lượng của hắn bị giảm đi đáng kể, muốn khôi phục hoàn toàn cánh tay kia thì cần phải cắn nuốt không ít oán khí, không nghĩ tới tại thời điểm suy yếu này sẽ bị Cố Vô Kế phản dame lại.
"Đừng tưởng thế là thành công, tao vẫn còn chiêu....."
Từ lúc đối phương mở miệng nói lảm nhảm một đống thứ vô nghĩa, Cố Vô Kế đã lặng lẽ lôi một cái rương màu đen đặt trong không gian hệ thống ra cầm sẵn ở trên tay, khi nhận thấy thời cơ thích hợp, liền mở bung nắp ra, hắc ảnh quỷ từ trong rương bay vụt ra bên ngoài, trực tiếp đâm thẳng vào con quỷ trước mặt Cố Vô Kế.
Vệ An không nghĩ tới Cố Vô Kế sẽ sử dụng chiêu này, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắc ảnh quỷ đâm ngã lăn quay mấy vòng trên mặt đất.
Cố Vô Kế thấy vậy liền thuận thế lôi dây thừng ra trói chặt hắn lại, nhưng suy xét đến việc đối phương là một quỷ hồn tương đối cao cấp, nói không chừng tác dụng của dây thừng sẽ bị suy yếu đi, cậu nghĩ bản thân mình cần phải nghĩ thêm một vài biện pháp khác tối ưu hơn mới được.
"Sao mày dám đối xử với tao như vậy?" Vệ An kinh ngạc nhìn về phía Cố Vô Kế, trong mắt tràn đầy oán độc: "Đừng tưởng rằng cái dây thừng rách nát này có thể trói buộc được tao! Chờ tao thoát ra, thì mày xác định....."
"Ông anh nói rất có đạo lý, cảm ơn vì đã nhắc nhở." Cố Vô Kế khẽ gật đầu, lập tức dùng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Vệ An: "Để tránh cho những lời nói của ông anh trở thành sự thật, tôi quyết định bổ sung thêm một vài chiêu thức mới, tôi tin là ông anh sẽ thấu hiểu thôi. Cứ yên tâm đi, mọi nỗi đau đều sẽ được thời gian xóa nhòa, thật ra tôi cũng không thích dùng bạo lực lắm đâu."
Vệ An đột nhiên nhận ra có cái gì đó sai sai: "Mày muốn làm cái gì --"
Lúc bị Cố Vô Kế đè ra đất đấm không trượt phát nào, não của Vệ An cuối cùng cũng thông suốt tất cả, nếu gia hỏa kia chỉ là một nhân loại bình thường thì sao có thể thuần phục được con quái vật khủng khiếp ngoài kia được cơ chứ.....Cho nên tên này cmn mới chính là trùm cuối, mới chính là quái vật đích thực!!
Hắc ảnh quỷ chưa kịp trở lại phòng tối vẫn còn đang đứng ở một bên quan sát cảnh tượng bạo lực giữa người và quỷ, thân thể của nó đã kích động đến cực điểm, điên cuồng đánh call cổ vũ cho Cố Vô Kế, cảm thấy anh đại ca mà năm ấy mình đi theo cool ngầu vãi chưởng!!
..........
Hồng ca và Tiểu Liễu đứng nơm nớp lo sợ tại một góc trong văn phòng viện trưởng.
Bọn họ hiện tại đã khẩn trương đến cực điểm, rốt cuộc còn có một con quái vật khủng bố đang đứng ngay ở bên kia a!
Cho dù hai người bọn họ đã cầm sẵn đạo cụ trên tay, nhưng cũng không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ, huống hồ là việc đi vòng qua quái vật để rời khỏi nơi này. Đã thế hành lang ngoài kia tự dưng còn giăng kín sương đen, cho nên bọn họ không thể không đi vào bên trong văn phòng của viện trưởng để trú ẩn.
Nghĩ đến việc Cố Vô Kế đã bị nam quỷ kia trực tiếp lôi thẳng vào trong bức tranh, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Không biết tình huống hiện tại của cậu ta ra sao rồi.... Nếu là lúc trước, Hồng ca sẽ không chút ngần ngại mà khẳng định Cố Vô Kế đã hy sinh, nhưng sau khi chứng kiến những kỳ tích mà cậu kiến tạo nên, hắn đã không dám tự cho mình là đúng nữa, rốt cuộc, một người có thể đem con quái vật khủng bố kia thuần phục thành một bé thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể bỏ mạng một cách dễ dàng đến như vậy.
Nháy mắt tiếp theo, bức tranh trước mắt đột nhiên phát ra một chùm sáng lạ.
Tích tắc sau đó, ngay tại chỗ đó, xuất hiện bóng dáng của hai người đàn ông, 'thú cưng' Cậu Vàng ---- những người khác vẫn không thể quen nổi mỗi khi thốt lên cái tên dân dã này ----- kích động lao tới cọ đầu vào chân của Cố Vô Kế.
Hồng ca từ kinh ngạc đến cảm thán khi nhìn thấy khuôn mặt bị đấm đến bầm dập của nam lệ quỷ, còn tưởng rằng Cố Vô Kế đã làm cái gì đó khiến cho tên lệ quỷ biến trở về đúng nguyên hình của mình trước khi chết: "Không biết tên lệ quỷ này ăn ở kiểu gì mà đang sống sờ sờ lại bị người ta đánh hội đồng đến chết, thật sự quá thảm, cho dù đã chết lâu rồi mà vẫn phải duy trì cái vẻ ngoài te tua tàn tạ này làm thú vui cho thiên hạ."
Vệ An: "......"
"Cái bệnh viện tâm thần này khẳng định có vấn đề a, nói không chừng chân tướng là do bác sĩ với y tá ở đây bởi vì không kiên nhẫn mà sử dụng bạo lực với bệnh nhân, để rồi khiến cho tất cả mọi chuyện phát triển theo chiều hướng bi kịch hóa." Tiểu Liễu không khỏi lắc đầu, ngữ khí mang theo vài phần sợ hãi: "Do đã trải qua tấn bi kịch trên, cho nên linh hồn của hắn mới bị chuyển hóa thành lệ quỷ đi."
Vệ An: "......."
Cố Vô Kế khẽ xoa đầu của Cậu Vàng, cúi xuống nhìn vào Vệ An vẻ mặt vẫn còn đang hoang mang không biết bản thân sẽ đi đâu về đâu, hắn lúc này đã bị dây thừng trói kín mít nằm vất vưởng trên mặt đất, vì không để đối phương cảm thấy quá mức sợ hãi, cậu còn dùng ngữ khí thân thiết dỗ dành: "Thật ra tôi cũng không muốn làm thế với ông anh đâu, chỉ cần ông anh chịu khai ra toàn bộ chân tướng."
Thân thể Vệ An bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắn chẳng cảm nhận được một chút thân thiết nào phát ra từ trên người của Cố Vô Kế á, nhìn đi nhìn lại đều vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén kia nhìn vào hắn như đang quan sát một con mồi yếu ớt vậy, tùy thời đều có thể lao đến tấn công, mức độ đáng sợ này đến quái vật còn phải gọi bằng cụ, Vệ An đâu còn dám giấu diếm cái gì, hắn cảm thấy thân thể mình không đủ khỏe để hứng chịu thêm một trận đòn nữa đâu: "Tôi khai! Tôi khai là được chứ gì."
Hắn hít một hơi thật sâu: "Thân phận của tôi cậu cũng đã biết rồi đấy. Trên thực tế, mọi chuyện thành ra như này, đều là do người đó."
"Người đó và tôi miễn cưỡng xem như là bạn tốt đi." Vệ An theo bản năng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn rõ ràng có thiên phú tốt đến như vậy, nhưng lại không muốn trở nên nổi tiếng, thậm chí sau khi vẽ ra những bức tranh dù có hoàn hảo đến mức nào cũng đều dùng tay xé nát thành nhiều mảnh, nói cái gì mà đây không phải thứ mà mình hằng mong đợi."
"Người đó làm vậy khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng, tự cho rằng chính mình lợi hại đến mức đó sao?" Giọng nói của Vệ An tràn đầy oán hận: "Mà tôi rõ ràng là một người có tình yêu vô bờ bến đối với nghề vẽ, ấy thế mà tranh vẽ ra lại không được bất kỳ kẻ nào tán thành, bọn họ căn bản không biết bản thân mình đã bỏ lỡ một con người tài hoa đến nhường nào đâu.
Nhưng cho đến một ngày kia, tôi chỉ ngẫu nhiên đem một bức tranh mà người đó chưa vẽ xong đi ra bên ngoài, sau đó chẳng may bị đám chuyên gia có tiếng trong giới vẽ nhìn thấy, bọn họ lại kích động như được gặp thần tiên ngoài đời thực vậy......"
"Đám người bọn họ quả thực có mắt như mù! Vì thế tất cả những chuyện mà tôi làm chỉ là để thỏa mãn ước nguyện của đám mắt mù kia mà thôi. Thực ra tôi chỉ định mượn mấy bức tranh của người đó dùng một chút, đợi đến lúc công thành danh toại, bọn họ thực sự công nhận tài hoa của tôi, thì tôi cũng sẽ không cần phải làm ra loại chuyện như vậy nữa."
Ánh mắt của Hồng ca và Tiểu Liễu khi nhìn về phía Vệ An đều tràn ngập khinh thường, loại người này một chút tố chất cũng không có, rõ ràng chính mình đã làm ra một chuyện sai trái đến cùng cực, ấy thế mà còn biện giải như đúng rồi, nói giống như tất cả mọi người trên đời này đều nợ thiếu nợ hắn không bằng, đã thế còn dám thốt ra hai từ bạn tốt làm lẽ đương nhiên.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều không khỏi cảm thấy đồng tình với người bạn tốt kia. Nhưng khi nghĩ đến việc đối phương hiện tại đã trở thành Boss phản diện cầm trịch cả cái phó bản này, hai người không hẹn mà cùng lúc quyết định rút lại sự đồng tình lúc trước.
Cố Vô Kế nói tiếp: "Nếu chỉ là như vậy, thì tại sao anh còn muốn đưa người đó vào ở trong bệnh viện tâm thần?"
..............................................................
ThmaiD: Ngày mai chính thức đi lên trường học ròi mệt mõi ghê