Chương A
Editor: ThmaiD
.....
"Đó là bởi vì ngay từ đầu hắn đã không phải là người bình thường!" Mồ hôi lạnh trên người Vệ An tuôn ra xối xả: "Từ lúc tôi và hắn mới quen biết nhau, hắn đã điên sẵn rồi! Tôi đưa hắn vào bệnh viện tâm thần cũng là vì muốn tốt cho hắn mà thôi!"
"Cái gì?" Cố Vô Kế nhướng mày, không hiểu sao cậu lại có cảm giác những lời Vệ An vừa nói đều là sự thật: "Người đó đã làm những gì mà anh cho rằng như vậy?"
"Đó là thứ mà hắn hằng theo đuổi, ngay từ khi còn nhỏ, hắn dường như đã ấp ủ một mục tiêu, đó chính là vẽ ra một bức tranh hoàn hảo nhất về người trong mộng của mình, nhưng cho dù có vẽ đi vẽ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn cũng không thể cảm thấy hài lòng..... Sau mỗi lần vẽ thất bại, hắn thường sẽ làm ra những hành động quá khích. Hơn nữa, những người mà hắn phác họa ra, không lâu sau đó đều sẽ gặp phải những chuyện không may."
Trên mặt Vệ An không khỏi hiện ra mấy tia sợ hãi, tiếp tục nói: "Ai mà đoán trước được, sau khi đưa hắn vào trong bệnh viện tâm thần, sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng như vậy chứ! Tôi đã phải đóng thêm rất nhiều tiền, để hắn cho dù có ở bên trong bệnh viện vẫn có thể vẽ tranh thỏa thích! Nhưng sau khi bước vào bệnh viện tâm thần, năng lực kỳ lạ kia của hắn ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn."
"Thế người đó không phải là do anh hợp tác với bệnh viện tâm thần chung tay hãm hại hay sao?"
"Điên à!" Vệ An nhìn Cố Vô Kế với ánh mắt ủy khuất: "Sao cậu có thể nghĩ một người tài hoa xuất chúng như tôi sẽ làm ra cái chuyện vô nhân tính như vậy chứ!"
"Suy cho cùng vẫn phải dựa vào tranh của người ta để nổi tiếng chứ gì." Hồng ca trồ ra bổ cho một câu.
"Điều này cũng không sai." Vệ An nghiến răng răng mở miệng: "Tôi vốn đang định đem tiền kiếm được trong khoảng thời gian vừa qua vào bệnh viện tâm thần chia cho hắn. Thì bệnh viện gọi đến báo là hắn đã xảy ra chuyện, nhưngkhông may là tôi lúc đó đang bận chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh sắp tới, nên không thể đến ngay được, đành phải dời tạm sang mấy hôm sau..... Đâu ngờ rằng, đêm xuống liền chết bất đắc kỳ tử!"
"Như vậy xem ra, vào đêm hôm đó, ông anh chính là nhân vật chính trong bức tranh của người kia." Cố Vô Kế khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng dấy lên chút nghi hoặc.
Từ lúc tiến vào phó bản cho đến bây giờ, tui còn chưa thấy bức tranh nào vẽ tui đâu á..... Tiếc ghê! Nếu thấy được, tui nhất định sẽ dừng lại chụp lấy vài tấm ảnh làm kỷ niệm mới được.
Trên mặt Vệ An bắt đầu biểu hiện ra vài phần sợ hãi, Cố Vô Kế nói quá chuẩn, ngay từ lúc chết bất đắc kỳ tử, hắn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, bản thân mình vẫn luôn bị một loại năng lượng nào đó trói buộc chặt chẽ với cái bệnh viện tâm thần này, muốn rời khỏi nơi này là chuyện không tưởng, chỉ có thể sống chung với đám quỷ bệnh kia, trong một khoảng thời gian dài đến nỗi chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình bị điên rồi!
"Vậy những bức tranh treo ngoài kia là như thế nào?" Tiểu Liễu vội vàng lên tiếng, khi nhớ lại những bức tranh rùng rợn đó, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi: "Anh cũng đạt được loại năng lực giống như người kia sao?"
Sắc mặt Vệ An càng thêm khó coi: "Nếu tôi mà có cái năng lực nghịch thiên đó thì mấy người đã chết từ lâu rồi nhá. Tôi chỉ có thể vẽ ra phương pháp chết, rồi căn cứ vào đó để đi giết người mà thôi......"
Vốn nghĩ rằng mọi chuyện đều sẽ thành công tốt đẹp, ai mà ngờ được con quái vật kia lại đi giúp người ngoài phản bội người nhà, hại hắn trang bức thất bại, quê thành một cục, danh dự mất hết, mặc người bêu rếu.
"Nhưng mà mấy cái thi thể kia tôi vẽ rất chân thực đúng không, khi nãy các người bị dọa không nhẹ đâu nha."
Tiểu Liễu: "........"
"Vậy anh có biết, hiện tại quỷ hồn đáng sợ nhất nơi này đang trú ngụ ở chỗ nào không?" Cố Vô Kế cuối cùng cũng dò hỏi vấn đề mấu chốt.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Giọng nói của Vệ An mang theo vài phần run rẩy: "Từ lúc bị trói buộc ở nơi này, tôi còn chưa từng được thấy hắn bao giờ."
"Được rồi không cần phải nói thêm nữa, bây giờ có hỏi tiếp chắc anh cũng chẳng cung cấp thêm được thông tin gì hữu ích." Cố Vô Kế khẽ gật đầu: "Lấy an toàn làm chủ, cho nên đợi đến lúc chúng tôi rời khỏi nơi này, thì anh mới được thả tự do."
Vệ An cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn tính mạng của mình tạm thời được đảm bảo, cũng không cần phải lo lắng Cố Vô Kế lao vào đập cho một trận nữa.
Thật ra vẫn còn một sự kiện quan trọng hắn cố tình không khai báo, hừ, sao hắn phải răm rắp nghe theo mấy tên nhân loại ngu xuẩn này chứ, để cho bọn họ tự đi tìm đường chết không phải tốt hơn sao!
Dù sao, từ trước đến giờ, hắn chưa từng thấy bất kỳ kẻ nào có thể sống sót rời khỏi nơi này cả.
Nhóm người Cố Vô Kế bây giờ mới bắt tay vào việc tìm kiếm tư liệu bên trong văn phòng viện trưởng, Tiểu Liễu khó xử nhìn vào cái két sắt trước mắt: "Mở kiểu gì bây giờ? Chúng ta có biết mật mã là gì đâu."
Hồng ca cũng lắc đầu ngán ngẩm: "Có khi ở bên trong còn cất giấu loại manh mối quan trọng nào đó
Cố Vô Kế lên tiếng: "Để tôi mở cho."
Dứt lời, cậu bèn cúi người xuống chỗ két sắt, dưới lăng kính của hai người bên cạnh, trên người Cố Vô Kế lúc này phảng phất toát ra một thứ ánh sáng của trí thông minh tuyệt đỉnh, thật giống như đã tìm được cách phá giải mật mã của chiếc két sắt oái oăm này------
Bỗng, một tiếng va đập lớn đột ngột vang lên cắt ngang hết mọi suy nghĩ tốt đẹp của hai bạn troẻ, lúc bọn họ định thần lại thì phát hiện Cố Vô Kế đã dùng một tay đập nát khóa của chiếc két sắt.
Hai bạn Liễu và Hồng: "........"
Vệ An đứng ở đằng xa: "........"
Cố Vô Kế còn không quên lấy tay quệt đi lớp mồ hôi không tồn tại ở trên trán rồi phán một câu xanh rờn: "Cái két sắt này hình như là hàng chất lượng cao đấy."
Hồng ca và Tiểu Liễu lúc này không khỏi có chung suy nghĩ, đều cảm thấy vô cùng may mắn vì anh bạn Tôn Thời này là người tốt chính hiệu, nếu không khi trở về hiện thực chỉ sợ bọn họ sẽ gặp lại đối phương trên bảng tin thời sự giờ vì tội cướp ngân hàng.
Nhưng ngay vào lúc này, Vệ An đột nhiên cảm nhận được một lực hút cực mạnh truyền đến từ bức tranh trống bên cạnh, hắn dường như đã nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt ngay lập tức trở nên vô cùng hoảng loạn: "Cứu mạng!!"
Lúc Cố Vô Kế quay người lại, liền nhìn thấy thân thể của Vệ An đã bị bức tranh kia hút vào phân nửa, cậu bèn lao nhanh tới túm chặt lấy cánh tay còn sót lại của đối phương, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy, bức tranh này không phải là địa bàn của anh sao?"
"Không, không phải, hắn, hắn muốn giết chết tôi!!" Biểu cảm trên mặt Vệ An lúc này phải nói là cực kỳ khó coi, kết hợp với quả mặt bị Cố Vô Kế đấm không trượt phát nào, nhìn qua càng thêm đáng sợ, trông vừa giống sợ hãi lại vừa giống phẫn nộ: "Khốn nạn, không phải mới bại lộ một chút thôi sao, thế quái nào lại không cầm cự được......."
"Nói cái gì vậy? Ai muốn giết anh, anh không phải đã chết rồi sao?"
Cố Vô Kế cố gắng giữ chặt lấy thân thể của đối phương, nhưng cho dù cậu có vận dụng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đi chăng nữa, vẫn không đủ để kéo Vệ An ra ngoài, thật giống như đang đối đầu với lực lượng của cả cái phó bản này vậy.
Ngay tại giây phút cuối cùng, Vệ An nhìn thẳng vào Cố Vô Kế, trong khoảnh khắc đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, hắn có vẻ đã quyết tâm hạ một quyết định cuối cùng, gào lớn: "Lúc trước tôi không vẽ cậu, không phải vì tôi không muốn, mà là do..... Cậu chính là người mà hắn lựa chọn--"
Còn chưa kịp nói hết câu, cơ thể của Vệ An cũng đã bị hút thẳng vào bên trong bức tranh trống kia, mà sợi dây thừng vốn đang quấn chặt quanh người hắn cũng bị tuột ra rồi rơi thẳng xuống sàn nhà.
Cố Vô Kế cúi xuống nhặt dây thừng cất đi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy bức tranh trống khi nãy đã được ai đó hoàn thành từ lúc nào không hay, bối cảnh của bức tranh chính là bên trong căn phòng VIP của một khách sạn sao nào đó, mà Vệ An lúc này đang nằm vất vưởng trên chiếc giường kingsize và trong bức tranh được đặt gần đó, lại vươn ra vô số cánh tay đen nhánh, gắt gao bóp chặt lấy cổ của hắn, khiến cho biểu cảm trên mặt của Vệ An lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn.
Điểm quái lạ duy nhất ở đây chính là, khuôn mặt của Vệ An trong tranh đúng chuẩn vừa bị đấm không trượt phát nào, sưng phù bầm dập, nhìn mà tắt nứng, mất hết cả hình tượng.
Cố Vô Kế: "......."
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hồng ca và Tiểu Liễu lúc này mới có thể định thần lại, đều khiếp sợ nhìn vào bức tranh kỳ dị trước mắt.
"Đây là cái gì? Hắn rõ ràng đã thành quỷ rồi đúng không?"
"Bức tranh này chẳng lẽ chính là bức tranh lấy hắn làm nhân vật chính..... Trách không được đêm hôm đó cho dù không có mặt tại bệnh viện tâm thần, hắn cũng không thể thoát được cái chết."
"Hiện tại linh hồn của hắn đã bị khóa lại ở bên trong bức tranh này, nói như vậy là hắn sẽ phải hứng chịu cái chết thống khổ này vĩnh viễn hay sao?"
Mặc dù Vệ An vốn là một kẻ tình cách và nhân phẩm đều chẳng ra gì, nhưng vẫn khiến tâm trạng của bọn họ trở nên phức tạp, lúc này tầm mắt của bọn họ đột nhiên rơi xuống 'bé' quái vật đang nằm bò ở gần đó.
Hồng ca và Tiểu Liễu: "........" Đều là quỷ với nhau sao số phận lại khác biệt như vậy a!
Cố Vô Kế cẩn thận quan sát bức tranh trước mắt, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời mà Vệ An mới thốt ra trước lúc 'ra đi', não bắt đầu vận hành cơ chế tự suy luận, chẳng lẽ trong vô thức mình đã bị Boss phản diện trong phó bản này theo dõi?
Về phần khung cảnh mình nhìn thấy lúc mới đặt chân vào bức tranh kia, tốt đẹp giống như chỉ là ảo giác vậy, dù sao bên trong cái bệnh viện tâm thần hắc ám này, lấy đâu ra căn phòng sáng sủa ấm áp như vậy được chứ.
Sự tình dù đã phát triển đến nước này, Cố Vô Kế vẫn quyết định ở lại tiếp tục công cuộc đào bới tư liệu. Trong văn phòng viện trưởng cũng không có dư thừa bất kỳ quỷ hồn nào để cậu gọi ra hỏi thăm, cho nên chỉ có thể tự thân mò mẫm trong biển hồ sơ.
Đám người lôi mấy tập tư liệu trong két sắt ra, biểu tình càng thêm ngưng trọng.
Nội dung bên trong đống tư liệu này đã minh chứng một điều, cái bệnh viện tâm thần này vốn không phải là một nơi tốt đẹp như những gì mà nó cố ý tỏ ra, tay viện trưởng ở nơi này đã làm không ít giao dịch ngầm với nhiều thế lực khác nhau, luôn sẵn sàng ngụy tạo ra những bệnh án giả, chỉ cần đưa tiền là sẽ bắt người vào tra tấn, hành hạ.
Thậm chí nếu bên A ra tiền đủ nhiều, phía bệnh viện còn có thể ngụy tạo ra những tai nạn bất ngờ khiến cho bệnh nhân 'không may' tử vong. Cho nên trước lúc bỏ hoang, cái bệnh viện tâm thần này đã là nấm mồ chôn xác của vô số con người vô tội.
"Kẻ đứng sau tạo thành tất cả, chính là tay viện trưởng sao?" Tiểu Liễu không khỏi mở miệng dò hỏi.
"Tôi cũng có suy nghĩ giống cô."
Nhưng ngay vào lúc này, Tiểu Liễu nhạy bén nhận ra hành lang bên ngoài có sự biến đổi, lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người: "Khoan đã! Mọi người mau nhìn bên ngoài kìa!"
Chỉ thấy bên trong lớp sương mù hắc ám, đột nhiên hiện ra mấy cái thân ảnh vặn vẹo, đợi đến lúc thứ đó bước lại gần hơn..... Đám người chơi nhận ra đây là một gã đàn ông trung niên khoác trên mình một chiếc áo blouse trắng, trên người gã còn quấn theo không ít quái vật thân mình thon dài không xương.
Khuôn mặt của gã đàn bị chia thành hai nửa, một nửa gân xanh gân đỏ lòi ra chằng chịt, nửa bên kia lại trông khá là bình thường, nhìn qua còn cảm thấy đó là một khuôn mặt hiền từ đáng tin cậy, gã giương mắt quét hết một lượt những người ở trong phòng: "Xem ra mấy người đã phát hiện ra không ít bí mật rồi nhỉ?"
"Tôi vừa mới nhìn qua tấm ảnh chụp trong tập tư liệu, gã chính là tay viện trưởng kia!" Tiểu Liễu run rẩy mở miệng.
"Không sai, tôi chính là viện trưởng của cái bệnh viện tâm thần này." Gã đàn ông trung niên cười lạnh: "Không nghĩ tới lũ các người còn có thể sống sót bước đến tận chỗ này cơ đấy. Nhưng đáng tiếc thay, những kẻ đã biết được bí mật này, không có quyền sống sót rời khỏi nơi đây!"
Trong lúc nói chuyện, mấy con quái vật quấn quanh tay gã uốn éo càng thêm kiêu ngạo, giống như ngay sau đó chúng sẽ lao ra nuốt hết đám nhân loại ngu xuẩn này vào trong bụng.
Tiểu Liễu và Hồng ca nghe thấy vậy liền bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn viện trưởng với ánh mắt vi diệu.
Viện trưởng không hiểu sao cứ cảm thấy mọi chuyện không nên phát sinh theo kiểu này, đáng lẽ hai kẻ kia phải lao đến cản hắn lại, câu giờ để cho tên còn lại tiếp tục điều tra tư liệu chứ nhỉ? Thế quái nào thái độ của đám này lại thay đổi nhanh vậy ta, ngoại trừ lúc đầu vẻ mặt có hơi hoảng sợ ra, hiện tại lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Sao? Sợ đến đơ người rồi chứ gì.....Cho nên mới chết lặng hết cả đám?" Ánh mắt của viện trưởng âm trầm đến cực điểm: "Thế thì càng bớt việc."
"Éc....." Tiểu Liễu cảm thấy ánh mắt của tay viện trưởng này có vẻ không được tốt lắm, 'bé' thú cưng của Tôn Thời vẫn còn đang nằm bó ở kia kìa, gã không nhìn thấy thật hay là giả vờ không nhìn thấy......
Huống hồ một con quỷ xảo quyệt như Vệ An, đều phải hứng chịu một kết cục thảm thiết khi đối đầu với bọn họ, hiện tại hình như còn phải đi chết thêm lần nữa.
Ngay sau đó, Cố Vô Kế cử động.
Lúc viện trưởng đang suy đoán xem tên nhân loại này rốt cuộc muốn làm cái gì, thì Cố Vô Kế đã bước tới trước mặt hắn, vẻ mặt còn kích động y như mới tìm lại được người thân sau nhiều năm xa cách, trực tiếp nắm lấy bàn tay của viện trưởng: "Không ngờ viện trưởng lại tự dâng mình tới cửa, chúng tôi đã đứng đây chờ ông lâu lắm rồi đó."
Viện trưởng: "???" Tên này đang làm cái quái gì vậy??
________________________
ThmaiD: dạo này tui bận quá mấy cô ạ cho nên không thể thể ra chương mới đều đc!!