Chương
"...Tình yêu là một khu rừng rộng lớn
Chính nơi ấy khiến anh và em lạc mất nhau
Chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau bước ra khỏi khu rừng ấy sao ?
Vậy mà sao giờ chỉ còn mình anh quay về ? "
Hắn ngày ngày đến chỗ cậu, lấy cớ cùng Vương Hoa Nhiên chơi, thật ra là để được ở gần cậu. Hoa Phi Phi đương nhiên biết chuyện này nhưng vui sướng trong lòng không kiềm được liên tục trào dâng.
Vào một đêm, Hoa Phi Phi nghĩ... Tại sao cả hai lại phải như vậy, nếu hắn yêu cậu và cậu cũng yêu hắn chi bằng quay lại với nhau sống cuộc sống hạnh phúc chỉ có hai người, cùng với Tiểu Nhiên nữa nhưng trong phút chốc suy nghĩ đó liền tan biến, cậu lấy tư cách gì muốn cùng hắn ở một chỗ, cơ thể dị dạng, gia thế tầm thường, đem so với vị Trần tiểu thư kia một sợi tóc cũng không bằng. Là do cậu tự mình trèo cao, hiện tại ngã xuống cũng là tự làm tự chịu.
Vương Thiếu Đình sau vài ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm cũng đến, vì hắn muốn có kết quả càng sớm càng tốt nên phòng xét nghiệm sau khi xét nghiệm xong lúc h trưa, quả nhiên không ngoài dự đoán đứa bé kia chính là con của hắn. Môi nở một nụ cười thỏa mãn, hắn vui vẻ bước ra khỏi khách sạn tâm trạng phi thường tốt.
"Ting...Ting..." bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hoa Phi Phi đang trong bếp chuẩn bị cơm trưa nên ra mở cửa mà không tháo tạp dề.
Vừa mở cửa hắn liền lao tới ôm chầm lấy cậu, vui vẻ hôn lên trán, lên má của cậu.
"Phi Phi! Em thật ra chưa từng quên anh, anh thực sự rất vui!"
Cậu ngơ ngác không hiểu gì, đứng yên bất động.
Hắn nhìn nhìn bộ dáng của cậu, sắc mặt trầm xuống vài phần "Lẽ nào em còn muốn chối sao? Tiểu Nhiên chính là con của anh!"
"Sao...sao lại thế được... Nó là... Là..." Hoa Phi Phi hoảng hốt tìm không được lý do "Là ai mặc kệ tóm lại không liên quan đến anh! Tôi cho anh biết, nếu anh dám nói bừa với con tôi, tôi nhất định không bao giờ tha thứ cho anh!" Cậu càng nói càng tức giận đẩy hắn ra.
Vương Thiếu Đình không nói nữa đưa lên trước mặt cậu tờ giấy xét nghiệm ADN ban nãy. Cậu nhìn đến ngơ ngác, thì ra hắn nghi ngờ nên mới đi xét nghiệm, là do cậu bất cẩn hay do hắn quá thông minh.
Hoa Phi Phi im lặng một lúc rồi cúi đầu xuống, âm thanh nơi cổ họng nhỏ như tiếng muỗi kêu "Vương tiên sinh... xin anh, đừng đảo lộn cuộc sống của chúng tôi lên có được không, tôi thật vất vả mới có thể an an ổn ổn sống..." khóe mắt một giọt nước rơi xuống, cậu không dám ngước mặt lên sợ hắn nhìn thấy mình yếu đuối như vậy sẽ làm tới.
Đúng lúc này, Vương Hoa Nhiên tung tăng chạy về "Oa~ chú chú cũng tới đây sao!" Chào hỏi hắn xong bé chạy đến ôm chân cậu ríu rít "Baba! Hôm nay trường của Tiểu Nhiên được về sớm, cô giáo đưa Tiểu Nhiên và các bạn về trong một chiếc xe lớn ơn là lớn, dài ơi là dài !" Bé liên tục nói, tay còn không quên quơ loạn xạ, đôi môi nhỏ chu lên cực kỳ đáng yêu.
Đứa bé này về nhà tạo nên một bầu không khí vô cùng kỳ lạ, trầm mặc, gượng gạo...
Hoa Phi Phi xoa đầu con trai mình, lén dùng tay lau đi nước mắt, mỉm cười với bé "Tiểu Nhiên hôm nay thật ngoan, con mau lên phòng thay quần áo baba cùng con ăn trưa!"
"Dạ! Tiểu Nhiên muốn ăn thức ăn baba nấu. Hehe con đi đây ! Chào chú, chào baba!" Nhóc con tin nghịch chạy lên phòng để lại hắn và cậu
"Nếu không còn chuyện gì... Tiên sinh, anh có thể đi được rồi!"
"Phi Phi nghe anh nói, anh chỉ muốn..."
"Quá muộn rồi! Tại sao điều này anh không nói từ trước ? Hiện tại tôi đã... Có người khác rồi!" Cậu quay mặt đi hướng khác, lặng lẽ rơi lệ. Hắn không nói gì chỉ im lặng bỏ đi.
Hoa Phi Phi làm sao còn dám yêu thêm ai nữa, chỉ mình hắn thôi đã quá đủ rồi. Nhưng hiện tại cậu không muốn lại yêu hắn, vì rất nhiều lý do, vì tương lai của Tiểu Nhiên, của hắn và của cậu nữa.
Vương Thiếu Đình nghe đến cậu có người mới lửa giận liền sôi lên, nhưng hắn đã kiềm chế lại yên lặng rút lui. Nếu cậu đã không muốn tự nguyện cùng hắn làm lại thì giở chút thủ đoạn hắn cũng không ngại, chỉ cần có được lại cậu, hắn tất cả đều không màng, ngay cả cha hắn, người kịch liệt phản đối đoạn tình cảm này. Ông gọi hạnh phúc của hắn là ghê tởm...
(Tính kế :))))))