Chương
"...Nên hay không thoát khỏi chiếc vỏ ốc nặng nề này
Để tìm kiếm nơi đâu có được bầu trời xanh
Hòa theo làn gió cùng nhẹ nhàng phiêu lưu
Vết thương lòng lúc xưa đã chẳng còn đau buốt..."
Lấy hết dũng khí, Hoa Phi Phi lại một lần nữa tìm đường trốn chạy, nhưng phải chạy đến đâu mới tốt đây ?
Ôm Vương Hoa Nhiên ra khỏi nhà, kéo theo một chiếc vali nặng nề cậu khóa cửa lủi thủi đi tới trạm tàu hỏa, quyết định của cậu là sẽ tới một vùng quê nhỏ hẻo lánh, hoàn toàn không muốn gặp hắn thêm lần nào nữa.
Thế giới chỉ rộng lớn khi con người ta muốn gặp lại nhau...
Hoa Phi Phi nhìn sinh linh nhỏ trên tay mình, gương mặt đang say ngủ này khiến cậu tịnh tâm hơn rất nhiều. Cười một cái, cậu phát hiện thì ra mình vẫn chưa thể cắt đứt đoạn tình cảm này. Nhưng vì muốn tốt cho tất cả, sự ích kỷ của cậu phải chôn xuống thật sâu dưới lòng đại dương kia.
Vương Kiến Dật cuối cùng cũng đã biết chuyện, chuyện con trai mình đi tìm cái người tên Hoa Phi Phi kia, còn có cậu sinh cho hắn một đứa con. Ông nhếch môi cười, trong ánh mắt là một tia khinh bỉ. Người kia chẳng phải dòm ngó tài sản của Vương gia mới chủ động quyến rũ con trai ông sao ? Hiện nay còn giả vờ làm bộ dạng như thanh cao lắm chạy tới chạy lui là muốn gì. Tóm lại loại người đó ông không thể chấp nhận.
Vương Thiếu Đình bị cha mình hối thúc quay về, hắn mệt mỏi quay trở về Đài Bắc, phân phó người ở lại trông chừng cậu. Nhưng lúc hắn lơ là cậu liền biến mất.
Hoa Phi Phi sau khi về tới nơi mà cậu định sẽ sống tiếp cuộc sống bình yên của mình thì nhận được một bất ngờ cực lớn. Cậu gặp lại Hứa Thiên Ân, còn nữa căn nhà cậu thuê tình cờ ở gần nhà mẹ của Hứa Thiên Ân. Vài ngày trước mẹ anh sinh bệnh nặng nên anh đã đến đây chăm sóc cho mẹ, hiện tại không muốn quay về Đài Bắc nữa.
Anh đối rất tốt với cậu và Tiểu Nhiên, ngoài mặt anh nói chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau nhưng trong lòng cả hai đều đã sớm hiểu rõ. Hứa Thiên Ân đặt cậu trong tim nâng niu chiều chuộng đối với người kia chỉ có tốt hơn chứ không kém nhưng cậu là thân lừa ưa nặng, mãi mãi không tìm được cách xóa nhòa hình bóng hắn trong lòng mình.
Vương Thiếu Đình bù đầu vì công việc, riêng Vương Kiến Dật vô cùng hài lòng, hắn không có thời gian đương nhiên sẽ không nhớ đến người kia.
Ông thật sự lầm to, hắn càng làm nhiều việc càng nhớ đến cậu, lúc nào cũng nghĩ làm xong việc thật sớm để quay lại Đài Nam tìm cậu.
Ngày thứ năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng từ đống công việc kia chui ra. Gọi một cú điện thoại đặt vé máy bay ngay trong đêm đó đến nơi cậu ở.
Căn nhà nhỏ trong hẻm không có ánh đèn, chiếc cửa bám bụi, chiếc khóa lớn chắn ngang chốt cửa như đè nặng trong lòng hắn. Đau đến không thở được.
Vương Thiếu Đình ngồi lại vào xe suy nghĩ thật lâu, có phải hay không cậu có người mới, cậu chán ghét hắn đến vậy sao ? Không! Hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Chạy thật nhanh đến văn phòng thám tử tư, hắn ra lệnh cho họ phải tìm ra được cậu trong vòng ngày, bằng không hắn sẽ gỡ bảng hiệu xuống (văn phòng thám tử xấu số vcc :v)
Kết quả rất nhanh được trả về, hắn điên cuồng tự mình lái xe đến Ô Trấn, tìm đến địa chỉ của cậu. Căn nhà nhỏ cũ kỷ bên trong ánh đèn tỏa ra ấm áp, ba cái bóng đang ngồi ăn cơm vui vẻ trong nhà. Nói cười vô cùng náo nhiệt, từng tiếng cười.của Tiểu Nhiên khiến lòng hắn đau nhói, nghe thanh âm dịu dàng của cậu mà từ lâu hắn chưa được nghe lại, không khí trong xe như bị rút cạn.
Hắn im lặng đứng đó một lúc sau rồi bỏ đi, nếu cậu nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này sẽ thế nào ? sẽ rất mất mặt đi.
Vương Thiếu Đình đi tìm một khách sạn nào đó ở tạm nhưng nơi này hoàn toàn không hề có, chỉ có nhà trọ, những căn nhà này so với nhà kho chỗ hắn còn tồi tàn hơn, nhưng bất đắc dĩ hắn đành trọ lại.
Lúc hắn rời đi Vương Hoa Nhiên trong nhà nhìn ra, thấy bóng dáng chiếc xe thể thao có chút quen mắt, bé nhìn ra được hắn đang ngồi bên trong đó.
"Baba! Vừa nãy chú Đình Đình ở bên ngoài!" Đứa trẻ kéo kéo tay áo cậu, dáng vẻ khẩn trương.
Cậu nghe thấy con mình nói vậy đang ăn cơm cũng dừng động tác, âm thầm kinh ngạc.
Thấy biểu hiện của hai cha con thật kỳ lạ, Hứa Thiên Ân nhìn cậu hỏi "Đình Đình là ai vậy ? Người quen của em sao ?"
Cậu giật mình "A! Không... Không có. Haha! Ăn cơm đi, thức ăn nguội cả rồi !"
Anh nghi hoặc nhìn cậu, tiếp tục ăn cơm, không khí.vui vẻ ban nãy vì một câu nói của nhóc con liền tan biến, anh dường như đã hiểu được điều gì, đoạn tình cảm kia cậu vẫn chưa buông xuống được.