Chương
"...Đã hẹn ước sẽ bên anh cho đên khi đầu bạc
Lời hứa đó phải đi tìm nơi nào ?
Hãy ôm anh thêm lần nữa
Dù là một phút một giây thôi cũng đủ lắm rồi !"
Vương Kiến Dật hôm nay đến nhà con trai mình, đầu tiên để gặp hắn nói vài chuyện quan trọng, thứ hai chính là nhìn xem người kia cuối cùng đang giở trò gì.
Ông đặt tay lên khóa quét vân tay, cánh cửa tự động mở ra, bước chân vào trong Vương Kiến Dật bị một bầu không khí u ám bao trùm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hơn cả trong bệnh viện.
Cổng hồng ngoại quét qua, ở trong phòng vang lên âm báo, màn hình lớn phía góc tường cũng tự động chiếu lên hình ảnh. Hắn mở cửa bước xuống phòng khách ngồi vào ghế sofa đối diện Vương Kiến Dật.
"Ba! Hôm nay ba đến đây có chuyện gì ? "
"Đến thăm con không được sao ?" Ông cười, tự nhiên ngả lưng ra dựa vào ghế.
Vương Thiếu Đình khó chịu lên tiếng "Tại sao ba đến không báo trước cho con một tiếng ?"
"Muốn cho con một bất ngờ !"
Hắn nhìn chằm chằm vào cha mình, ánh mắt toát lên sự nghi hoặc rõ ràng, người đàn ông trước mặt hắn đây không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện động trời "Vậy sao !"
"Đem nó xuống đây gặp ba !" Ông ngồi ngay lại, cụp mắt xuống, tay nâng chén trà lên húp một ngụm nhỏ.
"Ý ba... Là ai ?" Hắn nheo mắt ra vẻ tò mò hỏi lại.
"Con tự hỏi chính mình sẽ rõ, cho con biết, không phải ba không biết con làm gì, chỉ là ba không nói tới !" dáng vẻ đùa giỡn ban nãy biến mất, ông trở nên là một con người khác, Đôi mắt kiên định, nhìn thẳng vào hắn.
Hai người này quả nhiên là cha con, dáng vẻ giống nhau như vậy. Cả hai đều rất đẹp, chỉ khác ở chỗ Vương Thiếu Đình trông trẻ hơn, còn cha hắn so với hắn đương nhiên lớn tuổi hơn một chút, thoạt nhìn không thể đoán được ông đã ở tuổi .
"Từ khi nào ba lại dùng loại ngữ khí mập mờ như vậy !" Hắn bật cười nhưng trong lời nói không hề có ý cười.
Vương Kiến Dật tức giận đặt mạnh chiếc ly sứ xuống bàn "Đừng vòng vo nữa, tóm lại bảo thằng nhóc đó ra đây gặp ba !"
Hắn đương nhiên cương quyết phản khán, hiện tại cậu đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể ra gặp ông. Không ngờ lời chưa ra khỏi miệng, tiếng cửa phòng bật mở, một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn từ trên cầu thang bước xuống. Vết thương còn chưa khỏi hắn, cậu từng bước đều là đau đớn tột cùng.
Hoa Phi Phi lê thân mình xuống nơi đang diễn ra tranh cãi, cậu lần này là bất đắc dĩ, muốn cầu xin Vương Kiến Dật ngăn cản con trai mình lại và buông tha cho cậu.
"Vương đổng.... Xin ông... bảo anh ta dừng lại đi ...ư... !" vừa nói, tay chống xuống bụng động phải vết thương, cậu đau đến nhăn mặt nhưng không dám phát ra tiếng kêu.
Vương Thiếu Đình nhìn cậu chật vật như vậy không khỏi đau lòng cùng tức giận "Phi Phi mau quay lại phòng, nơi này không có việc của em !" nói xong hắn không quan tâm phản ứng của cha mình, lập tức nắm cổ tay cậu kéo đi.
Hoa Phi Phi toàn thân đều là vết thương bị hắn kéo đi cũng là một loại thống khổ, cậu đau đến toàn thân rã rời. Hắn kéo cậu lên phòng khóa trái cửa lại.
Ở trong phòng, cậu im lặng nghe ngóng bên dưới, sau một hồi ồn ào, Vương Kiến Dật cuối cùng cũng tức tối bỏ về, người chiếm lợi thế đương nhiên là hắn.
Hoa Phi Phi co mình ngồi nơi góc ban công, gió thổi tung tấm màn trắng tinh khôi trước mặt cậu, nước mắt cậu bị cơn gió lớn kia tạt qua bay biến. Lạch cạch, cửa mở ra, con người cậu không muốn gặp nhất lại xuất hiện, Hoa Phi Phi nhớ tới những trận hành hung kia của hắn, tâm co thắt lại, sợ hãi cuộn mình càng thêm chặt.
Vương Thiếu Đình thấy cậu biểu hiện như vậy nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng cúi người xuống từ sau lưng ôm lấy cậu, nhìn những vết thương chằn chịt trên người cậu, hắn thật hận không thể tự giết mình.
Cậu bị cái ôm của hắn bao trùm, thân thể run lên một cái, cảm nhận được sợ hãi trong cậu, hắn lên tiếng an ủi "Phi Phi ! Anh xin lỗi ! Chỉ cần từ nay em nghe theo anh, giống như trước yêu anh, như vậy anh hứa sẽ không lại hành hung em nữa, còn có anh sẽ đem con trai chúng ta trở về, một nhà ba người cùng sống hạnh phúc có được hay không ?"
Hoa Phi Phi nghe lời thổ lộ của hắn, cậu điên cuồng cười lớn "Sẽ là như vậy sao ? Haha ~ Vương Thiếu Đình, những lời này của anh nói sớm hơn một chút, tôi chắc là nghe xong sẽ phi thường hạnh phúc. Nhưng hiện tại anh nói những lời này, có phải còn buồn cười hơn cả hài kịch không ?"
Vương Thiếu Đình nhìn cậu cười đến ngơ ngác, nháy mắt buông cậu ra, Hắn đứng dậy đi lòng vòng quanh phòng nghĩ cách, cậu dám chế nhạo tình cảm của hắn, như vậy hắn nên làm gì mới tốt ? Tiếp tục nói, tiếp tục để cậu cười nhạo mình ? Nếu cậu đã không muốn hắn dịu dàng với cậu hắn đương nhiên sẽ dùng biện pháp khác.
Vương Thiếu Đình dùng dây xích ở đầu giường khóa hai tay cậu lại, thiếu niên thân hình mỏng manh mặc sức hắn muốn làm gì thì làm, cơ thể của cậu đã sớm mất đi thuần khiết vốn có vậy thì còn lý do gì để phản khán hắn. Nam nhân cao lớn đè lên người cậu, mơn trớn từng tấc da trên người cậu. Hoa Phi Phi không có phản ứng, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra, cậu thật hổ thẹn vì sự yếu đuối của mình và còn vì... Bị hắn đối xử như vậy mà lòng còn rung động trước hắn.
Trong mắt Vương Thiếu Đình hiện giờ không có gì khác ngoài khát vọng độc chiếm kèm theo điên cuồng tàn bạo, hắn ngậm lấy môi cậu, bất chợt cắn mạnh đến nỗi máu tươi ứa ra. Chuyển mục tiêu xuống hai điểm hồng trước ngược hắn say mê vuốt ve cơ thể cậu, đem phân thân thô to của mình trực tiếp sát nhập hạ thể của cậu. Hoa Phi Phi đau đến chết đi sống lại, máu từ hậu huyệt từ từ tuôn ra, cậu khóc thét lên. Hắn ngăn cản tiếng kêu của cậu lại, tay bóp mạnh cổ cậu đến lúc toàn thân cậu đỏ bừng không còn phản ứng nữa mới buông tay. Hắn hoẳng sợ nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt vô hồn chứa thật nhiều nước mắt, đôi môi nhỏ nhắn ngày nào vẫn thường nói yêu thương hắn hiện nay cắn chặt lại, máu tươi từ khóe môi tuôn ra chảy dài đến cổ.
Nhìn bộ dạng của cậu thật thảm hại, hắn rút phân thân của mình ra khỏi cơ thể cậu, ôm chặt lấy người trước mặt, hắn gục đầu xuống bở vai toàn xương nhô ra của cậu "Phi Phi ! Thực ra em muốn thế nào mới tốt đây ? Tại sao em không chịu tin anh ? Anh thật sự yêu em mà ! Em mau trả lại tình yêu lúc trước của em cho anh đi, coi như anh van xin em !"
Vương Thiếu Đình liên tục thì thầm bên tai cậu, nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không lạnh lẽo, cậu mệt mỏi nhắm mắt, ước gì mình hiện tại có thể biến mất khỏi cõi đời này, không cần ai tưởng nhớ cũng không nhớ đến bất kỳ ai. Nhưng ước mơ chính là điều cậu không thể làm được.
Hắn sau hôm đó mấy ngày không có về nhà, chỉ cho người đến chăm sóc cho cậu. Hoa Phi Phi ban đầu không quan tâm nhưng đến ngày thứ cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng không khỏi minh bạch một số chuyện, hóa ra tình yêu của hắn cũng chỉ có vậy, may mắn trước đây cậu không tin tưởng, bằng không bây giờ nhất định là đang thật khổ sở đi.