Chương
"...Đàn tỳ bà kia ai tấu lên
Một khúc "Đông Phong Phá"
Lá phong nhuốm màu chuyện xưa
Kết cục này anh đã thấu hiểu..."
Vương Thiếu Đình âm thầm ngày ngày dõi theo cậu, nhìn cậu sống vui vẻ với người khác mà không phải hắn, hắn cũng chỉ biết im lặng mà đau lòng. Trước kia nếu hắn không đối xử tệ với cậu như vậy thì bây giờ sẽ thế nào...
Nam nhân ánh mắt nhìn vào khoảng không mơ hồ, khóe mắt rơi ra một giọt lệ nhưng rất nhanh bị gió thổi bay đi. Hắn cũng có ngày sẽ khóc sao ? Vì một chuyện vô cùng ngớ ngẩn như vậy. Tự cười mình, hắn quay đầu xe lại chuẩn bị rời khỏi quán ăn nhỏ nơi cậu làm việc thì một chiếc xe khác đi tới. Người trong xe lao như bay vào trong tiệm, nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, nói cái gì đó cười rất tươi. Hoa Phi Phi cũng cười thật tươi rồi đáp trả gì đó, do khoảng cách quá xa hắn không thể nghe thấy được.
Lửa giận trong lòng trào lên, trước mắt hắn tối sầm nhưng lúc này hắn không hề có lý do gì để ghen tuông với cậu cả.
Tối đó Hứa Thiên Ân vì bận đưa mẹ đi tái khám nên không có tới nhà cậu ăn cơm.
Vương Thiếu Đình từ đâu xông vào cùng một đám người. Cậu từ bàn ăn lập tức đứng dậy. Vương Hoa Nhiên miệng đang ngậm cái muỗng cũng đứng hình mắt mở.to nhìn đám người kia hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu thật giỏi! Dám tự ý đem con tôi đi, còn tùy tiện sống với người khác, thật là... đồ lẳng lơ!" Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Từng câu từng chữ đều như mũi kim đâm thẳng vào lòng cậu, Hoa Phi Phi nắm chặt hai tay lại nước mắt nuốt ngược vào trong đáp trả "Vương tiên sinh! Tại sao anh cứ phải làm phiền tôi ? Xin anh, dừng lại đi... coi như tôi cầu xin anh mà!"
Vương Thiếu Đình càng nghe càng.tức.tối, lời lẽ này chính là chứng minh cho chuyện cậu đã không còn yêu hắn nữa.
Hắn một tay kéo lấy đứa bé đang ngồi ngơ ngác giao cho người bên cạnh "Đứa trẻ này mang dòng máu Vương gia, cậu có tư cách giữ nó sao ? Tiện nhân !"
Mọi hoạt động đình trệ, lời lẽ muốn nói cũng thốt ra không được, thì ra trong mắt hắn cậu chỉ là một tên tồi.
Hoa Phi Phi nhỏ giọng run rẩy "Các người... Mau trả con tôi lại đây!"
Vương Hoa Nhiên mắt đã ngấn lệ, nhìn theo hướng ba mình, dang tay ra nắm lấy áo cậu "Baba! Cứu Tiểu Nhiên!"
Một tên tại đó lấy ra chiếc khăn trắng bịt lên mũi đứa trẻ, nó vùng vẫy một chốc rồi toàn thân rũ xuống. Hoa Phi Phi trợn mắt hoảng sợ, chạy đến chỗ con mình nhưng không thể, vừa chạm vào đã bị mấy người kia kéo ra.
Hắn ôm cậu thật chặt vào lòng, kìm hãm động tác của cậu. Hoa Phi Phi gào thét trong nước mắt, vùng vẩy trong vòng tay hắn "Xin các người ! Đừng đem nó đi, A! Con ta nó làm sao vậy ???!!'
Gào thét đến đau rát cả họng nhưng những người kia đã đem đứa trẻ đi rồi, chỉ còn hắn ở lại, người mà suốt đời cậu không hề muốn dây dưa hay gặp lại lần nào nữa.
Tuyệt vọng ngồi bệt xuống nền đất, cậu lắc đầu tuyệt vọng "Tiểu Nhiên... Con tôi! Đều tại anh... Tên khốn này... tại anh hại tôi cả! Tiểu Nhiên có mệnh hệ gì tôi sống chết với anh!" Cậu vừa khóc vừa nói, tay đấm mạnh vào ngực hắn.
Vương Thiếu Đình giữ hai tay cậu lại, đẩy cậu ra "Nó không phải cũng là con tôi sao ? " nói xong hắn liền chuyển thái độ, tát cậu một cái thật mạnh "Bây giờ nói rõ chuyện chúng ta nào !"
Hoa Phi Phi không thể tin, ôm mặt nhìn hắn, miệng chảy ra một dòng máu đỏ chói mắt.
"Nói! Cậu và tên kia có quan hệ gì ?"
"..."
"Cậu có phải rời bỏ tôi để đi theo hắn không ?"
"..."
Những câu hỏi không có người đáp trả, lửa giận của hắn chỉ có tăng không có giảm, dùng hết lực lôi cậu lên xe, đi suốt đêm, về đến nhà hắn ở Đài Bắc.
Đây là một căn nhà hoàn toàn khác với căn trước, thiết kế nhiều chi tiết rắc rối hơn, hắn nhốt cậu tại một căn phòng ở tầng . Lần đó hắn ra ngoài, cậu tìm cách trốn thoát khỏi phòng nhưng do quá rắc rối nên cậu đã bị lạc, trong nhà có gắn camera quan sát nên hắn đã biết chuyện xảy ra ở nhà.
Vương Thiếu Đình quay về nhà, lôi người đang co ro ở góc tường trở về phòng, hắn trói cậu lại ra sức đánh đập "Nói cho cậu biết, đừng mong trốn khỏi đây bằng không tôi nhất định không tha cho cậu !"
Hắn ngày ngày hành hung cậu, biến cậu trở thành món đồ phát tiết, mỗi ngày làm đến cậu ngất đi tỉnh lại. Hoa Phi Phi đã ngày không ăn gì. Má bên trái sưng đỏ nói chuyện cũng khó khăn. Toàn thân tím bầm trông như xác chết.
Hôm đó hắn từ công ty về nhà, như thường lệ vào phòng tìm cậu, thấy cậu nằm yên trên giường không mảnh vải che thân, những vết máu loang lổ cùng với những chổ thâm tím đập vào mắt hắn, lòng hắn đau đớn khôn xiết, hắn tự trách mình những lần đó quá mạnh tay với cậu.
Vương Thiếu đình ngồi xuống cạnh giường, tay đặt lên vai cậu khẽ lay "Phi Phi! Tỉnh lại!"
Hắn lay mãi cậu vẫn không có phản ứng đôi mắt nhắm nghiền, hắn bắt đầu hoang mang lo sợ "Phi Phi! Em... tỉnh lại đi!"
Hắn bế xốc cậu lên ôm chặt vào lòng mình, cởi áo vest ngoài khoác lên người cậu, cảm nhận một dòng dịch ấm nóng từ hai bên đùi cậu tuôn ra, hắn hối hận "Em đừng như vậy. Mau tỉnh lại đi! Phi Phi! Anh còn chưa nói anh yêu em mà, anh rất xin lỗi em về việc làm của mình, anh thực sự hối hận rồi !"
Cậu dường như nghe được tiếng nói của hắn, hai mắt hé mở, cậu thở yếu ớt nằm trong lòng hắn "Vương...Thiếu Đình. Tôi... thực hối hận...Trước đây đã yêu anh... tôi... ư... quả thực rất hối..." chưa nói xong câu toàn thân cậu đã thả lỏng.
Hắn hoảng sợ gọi bác sĩ đến. Vị bác sĩ kia vừa nhìn thấy cậu liền ngao ngán lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ 'Dây dưa với loại thiếu gia quyền thế này chỉ có một kết cục!'
Sau khi khám xong, bác sĩ Triệu cũng không nói gì nhiều chỉ dặn dò hắn để cậu nghỉ ngơi.
Vương Thiếu Đình trong khoảng thời gian đó tâm trạng đi làm cũng không có, túc trực ở bên cạnh cậu, nắm chặt lấy tay cậu.
Hôm nay đã là ngày thứ , cậu hoàn toàn chưa tỉnh dậy qua.
Hắn đêm nào cũng ngồi cạnh cậu đến khi mệt lã thiếp đi, trong giấc mơ hắn cũng đều van xin cậu tha thứ, nhưng cậu trong mơ chỉ đối hắn mỉm cười rồi từ từ tan biến lời nào cũng không nói.