Chương
Vương Thiếu Đình vừa đi làm, cậu ở trong nhà dọn dẹp bàn ăn. Điện thoại trong túi đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Cậu nhìn một lúc rồi nhấn nút nghe máy
"Xin chào! Tôi là Hoa Phi Phi !"
Đầu bên kia vang lên một giọng nói của nữ nhân chói tai "Hoa tiên sinh, tôi là Trần Tuyết Sa hôn thê của Thiếu Đình, có một số chuyện tôi muốn gặp anh nói cho rõ!"
Cậu suy nghĩ, Trần Tuyết Sa ? Trần tiểu thư ? A, thì ra chính là cô ta, không phải hắn nói là đã từ hôn rồi sao ? Lẽ nào...
"Được! Hiện tại cô muốn gặp ở đâu ?"
"Trưa nay, ở coffe gần Vương thị !" Giọng nói của Trần Tuyết Sa vô cùng tự tin.
Cậu đồng ý, cất điện thoại vào túi, tiếp tục dọn dẹp sau đó ngồi yên trên sofa đến giờ hẹn mới thay quần áo ra ngoài.
Tới nơi cậu mới phát hiện ra đây chính là nơi lần đầu tiên cậu và hắn gặp nhau, nghĩ lại mình đúng thật rất vô duyên, khi không lại lẽo đẽo theo hắn. Bật cười một cái, cậu đẩy cửa bước vào.
Nữ nhân xinh đẹp ngồi chờ sẵn bên trong, cậu nhìn thấy cô thầm cảm thán, cũng mấy năm rồi cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn như lần đầu tiên cậu thấy cô, cậu bỗng cảm thấy tự ti.
"Xin chào! Trần tiểu thư!" Cậu kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô.
Ánh mắt khinh thường của cô chiếu thẳng lên người cậu "Hoa tiên sinh, chào anh!"
Hoa Phi Phi mất tự nhiên cười gượng "Hôm nay cô hẹn tôi tới đây có việc gì ?"
"Để nói về chuyện của Thiếu Đình !"
"Được!"
Trần Tuyết Sa chỉnh lại dáng ngồi, tay nâng lên tách coffe trước mặt nhấp một ngụm nhỏ "Cậu muốn bao nhiêu mới có thể rời khỏi anh ấy ?"
Cậu bất động thanh sắc, kìm nén thiên ngôn vạn ngữ trong lòng lại "Tôi không cần tiền!"
Cô làm ra bộ dáng như vừa hiểu ra gì đó "A! Cả tập đoàn Vương thị không phải hơn số tiền lẻ tôi đưa cậu đúng chứ ? Nhưng nếu cậu ngoan cố tôi đương nhiên có biện pháp dành cho cậu!"
Hoa Phi Phi chau mày, cô đang nói gì mà Vương thị ? Không phải đã phá sản rồi sao ?
"Trần tiểu thư, cô nói... Vương thị..."
Cậu chưa kịp nói hết câu, một cái bóng gấp gáp từ cửa đi vào "Phi Phi!"
Cậu ngơ ngác nhìn Vương Thiếu Đình vừa tới, rồi lại nhìn sang Trần Tuyết Sa.
Hắn nắm lấy tay Trần Tuyết Sa kéo lên "Cô rốt cục đã nói gì ?"
"Em chỉ nói những gì cần nói thôi!" Cô giương mắt liếc về phía cậu.
"Anh...Anh...!" Hoa Phi Phi sợ hãi lắp bắp nói không nên lời.
Trần Tuyết Sa tiếp tục lên tiếng "Anh chơi đùa từng ấy vẫn chưa đủ sao ? Hiện tại anh phải dừng cuộc chơi lại, kết hôn với em, đó là quyết định của cha anh!"
Vương Thiếu Đình thả tay cô ra, im lặng không nói gì, nhìn về phía cậu, phản chiếu trong đôi mắt kia long lanh vài giọt nước cuối cùng chịu đựng không nổi rơi xuống, từng giọt từng giọt nhấn chìm trái tim hắn. Miệng vừa muốn mở ra giải thích nhưng hắn hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Hoa Phi Phi đứng dậy quay mặt chạy đi.
Vương Thiếu Đình tức giận nhìn cô "Cậu ấy có chuyện gì tôi nhất định không bỏ qua cho cô!" Nói xong chạy ra ngoài đuổi theo cậu.
Mấy năm trôi qua cảnh vật không thay đổi nhưng con người hoàn toàn khác, năm xưa là cậu đuổi theo hắn, hiện tại là hắn đuổi theo cậu.
Hoa Phi Phi càng chạy bụng càng cảm thấy đau nhói, giữa chừng cậu ngã xuống ngất xỉu giữa đường lớn. Vương Thiếu Đình sợ đến mức tim ngừng đập, mặt trắng bệch không còn chút máu bồng cậu lên đưa tới bệnh viện.