Chương
"...Có lẽ em là một đứa thân lừa ưa nặng
Em cố gắng trốn chạy
Nhưng chưa bao giờ thực sự muốn rời khỏi anh ..."
Cậu mệt mỏi rã rời, đau đớn giằng xé tâm can, cậu làm sao có thể một lần nữa tươi cười đón nhận hắn - Người làm cậu đau đến chết đi sống lại, người dối gạt cậu từ lúc mới bắt đầu.
Từ khoảnh khắc nghe được những câu nói của Trần Tuyết Sa cậu đã không thở nổi nữa rồi, gắng gượng chạy khỏi nơi hắn có hắn cùng người tình của hắn. Cậu khóc không ra tiếng. Đưa tay lên lau giọt nước mắt ngu ngốc kia cậu tự nguyền rủa chính mình, cậu thật điên rồ khi tin lời hắn, Hoa Phi Phi cậu hiện nay lấy tư cách gì để ghen tuông với cô đây ? Tư cách một người vợ sao ? Cậu không hề có loại danh phận đó. Nhân tình ? Liệu hắn có coi cậu là tình nhân của hắn không ? Còn Tiểu Nhiên, sau này hắn chán rồi có phải hay không cũng vứt bỏ không thèm đếm xỉa ? Cậu hiện tại đã hiểu được một chân lý mà từ trước đến nay vẫn cố tình lừa dối bản thân, mối tình mơ hồ này từ đầu đã không nên tồn tại, cảm giác của cậu đáng lẽ ra phải im lặng giữ lại trong lòng. Ngày đó nếu cậu nghe lời mẹ có lẽ lúc này đã là một kết cục viên mãn, cho cậu, cho hắn, Tiểu Nhiên cũng sẽ tìm được một gia đình tốt hơn.
Chân vô thức chạy về phía trước, toàn thân đau đớn rã rời, bụng dưới quặn lên, cậu ngã xuống đường.
Vương Thiếu Đình đến ôm chặt lấy cậu, cậu đương nhiên biết nhưng hiện tại không còn sức lực để phản khán nữa.
Hắn sợ hãi ôm cậu thật chặt, vừa chạy vừa gọi tên cậu "Phi Phi! Em tỉnh lại, Phi Phi! Xin em, tỉnh lại đi! Chỉ cần em tỉnh lại cái gì anh cũng hứa với em! Phi Phi!"
Trên con phố người qua lại tấp nập, Vương Thiếu Đình một thân khí phách mỹ mạo vô song đang kêu gào thảm thiết, ôm trong tay một nam tử khiến ánh mắt đổ dồn về phía hắn không ít nhưng tình hình này ai quan tâm chứ.
Đem cậu tới bệnh viện, hắn ngồi bên ngoài chờ đợi tin tức, cả ngày hôm đó không quay lại Vương Thị, Tiểu Nhiên cũng giao cho Trương quản gia đón về.
Hoa Phi Phi tỉnh lại từ lâu nhưng không dám mở mắt ra, hiện tại cậu không muốn nhìn thấy hắn cũng không muốn nghe hắn nói nữa. Sau khi bác sĩ ra ngoài, hắn vào ngồi cạnh cậu nắm tay cậu áp lên mặt
Nước mắt chầm chậm rơi từ khóe mắt đang nhắm chặt, bụng cậu lại co thắt từng trận đau đớn dồn dập, phía dưới tấm drap giường cậu nằm xuất hiện vệt máu chói mắt.
Vương Thiếu Đình sợ hãi chạy đi tìm bác sĩ, rất nhanh bên ngoài có vài người chạy vào, đẩy giường bệnh đến phòng cấp cứu.
Hắn sợ đến mặt trắng bệt, âm thầm cầu nguyện cho cậu.
Sau khoảng vài chục phút, một vị bác sĩ bước ra nói với hắn "Xin lỗi..."
Một câu xin lỗi đó như kéo Vương Thiếu Đình hắn xuống địa ngục, cậu thế nào lại... Không tin vào tai mình, hắn nắm cổ áo vị bác sĩ kia hỏi lại "Ông nói gì ?"
"Tôi chưa nói xong! Cậu ấy vẫn ổn nhưng đứa bé trong bụng đã...Mất rồi! Thật sự xin lỗi, tôi... Là do từ đầu không biết cậu ấy có thể có mang nên đã không cứu đứa bé..."
Nghe đến đứa bé đã mất, hắn toàn thân vô lực tay đang nắm áo người kia cũng buông ra "Đứa bé sao ? Không phải do ông...là tôi... Tôi lại một lần nữa giết đi chính con mình... Tôi hại cậu ấy... nhất định cậu ấy rất hận tôi... Không!!!"
Bác sĩ hết cách lắc đầu bỏ đi, để lại hắn một mình đứng yên bất động, miệng lẩm bẩm "Phi Phi! Phi Phi! Tha lỗi cho anh...Phi Phi!"
Trương quản gia do chịu không nổi ánh mắt tội nghiệp của cậu chủ nhỏ nên đã đem bé đến bệnh viện, bắt gặp một màn này ông cũng không biết giải quyết thế nào, thôi thì cứ xem như ông không biết gì vậy.
Cả ba cùng vào trong phòng bệnh thăm Hoa Phi Phi nhưng chỉ có mình Vương Hoa Nhiên là ồn ào nhất, còn lại im lặng không nói gì.
Hoa Phi Phi thấy con trai tới liền mở mắt ra nhìn nó, muốn cười nhưng cười không nổi lúc này tâm cậu đau thân thể cậu cũng nhức nhối, chỉ đơn giản nói chuyện vài câu hắn lấy cơ bảo Trương quản gia đưa Tiểu Nhiên quay về nhà.
Phòng bệnh chỉ còn hai người bầu không khí lập tức nặng nề gượng gạo, cậu quay mặt đi hướng khác không muốn nhìn hắn, Vương Thiếu Đình đương nhiên hiểu rõ nhưng sự việc đã đến nước này hắn còn mặt mũi nào giải thích nữa ? Tự làm tự chịu, trong chuyện này hắn sai hoàn toàn rồi.