Chương
"... Anh tìm chẳng thấy, anh với không tới,
Thứ mà em gọi là tương lai tươi sáng.
Anh chẳng cần gì hết, em có hiểu hay chăng?..."
Hoa Phi Phi sau ngày hôm đó cái gì cũng không nói, hiện tại mọi chuyện cũng đã bại lộ, hắn đưa cậu tới một căn nhà khác, cũng như trước đây, căn nhà này rộng lớn, trang trí sa hoa lần này do chính cậu đứng tên làm chủ.
Hắn không biết làm như thế cậu cực kỳ chán ghét, bên ngoài nhìn vào đều bảo cậu tham lam tài sản của hắn, còn riêng hắn nghĩ cho cậu nơi ở, sau này có giận dỗi gì cậu cũng ở lại nhà mình không đi đâu nữa mà người đi chính là hắn, như vậy ít nhất hắn cũng biết được cậu đang bình an ở đây và hoàn toàn không cùng người nào khác chung sống ngoài hắn.
Hoa Phi Phi từ hôm đó thường xuyên về nhà với Hoa mẫu thân hơn và thường thì ở đó vài ngày mới quay về ngay cả Tiểu Nhiên cậu cũng không thèm quan tâm đến. Điều này làm hắn vô cùng bận tâm, có phải tâm cậu đã thay đổi ? Cậu đã có người khác nên đứa con của hắn và cậu, cậu cũng không thương yêu nó nữa. Hắn sau nhiều chuyện xảy ra luôn cảm thấy có lỗi nên đã hoàn toàn chiều theo ý cậu nhưng chuyện này so với chuyện cậu có người khác là hai chuyện khác nhau.
Vương Thiếu Đình hôm nay đặc biệt về sớm, lái xe đến nhà Hoa mẫu thân, hắn quyết định đưa cậu về nhà nói rõ những khúc mắc trong lòng mấy ngày nay.
"Mẹ! Con tìm Phi Phi, cậu ấy có ở đây không ?"
Hoa mẫu thân nhăn mặt "Hai người các con có chuyện gì ? Mẹ thấy tiểu Phi gần đây thực lạ!"
Vương Thiếu Đình kìm nén lại suy nghĩ đang phát sinh trong đầu mình hỏi lại "Cậu ấy kỳ lạ như thế nào?"
Hoa mẫu thân ra chiều suy nghĩ "Nó rất hay ngồi cười một mình, còn nữa nhắc tới đưa tiểu Nhiên sang nhà mẹ chơi nó đều tìm cách lảng tránh sang chuyện khác!"
"Con biết rồi!" Hắn ánh mắt hóa băng lãnh, đưa cậu về nhà, trên đường đi không nói lời nào cũng không thèm nhìn cậu, họ ngồi trong xe như hai người xa lạ, cậu như là người đi nhờ xe hắn vậy.
Về đến nhà hắn sau khi vào trong liền trút giận lên cánh cửa vô tội, đóng mạnh đến nỗi hỏng cả hệ thống khóa tự động.
Cậu đặt tờ tạp chí trên tay xuống bàn đang chuẩn bị quay lên phòng thì bị hắn kéo lại "Ngồi xuống đã!"
Hoa Phi Phi không phản ứng lại, chỉ nhỏ giọng nói "Nói đi! Tôi mệt!"
Đã lâu không nói chuyện, sự lạnh lùng hiện tại của cậu như đang thiêu đốt cơn giận của hắn "Từ khi nào em trở thành như vậy ?"
"..."
"Có phải em... Đã có người khác rồi không ? Anh thấy em ngay cả Tiểu Nhiên cũng không thèm quan tâm tới!"
"Nếu đúng vậy thì sao ?" Cậu nhếch môi cười nhưng trong nụ cười chỉ có chế giễu cùng bi thương.
Vương Thiếu Đình vươn tay lên đặt vào má cậu một cái tát thật mạnh khiến máu trong miệng chảy ra, đánh xong, nhìn thấy cậu chảy máu hắn mới tự hận chính bản thân mình vì đã tổn thương cậu, cũng hận luôn cậu đã phản bội tình cảm của hắn.
Hai người chìm trong tịch mịch, âm thanh bên ngoài vang lên, tiếng chuông cửa dồn dập phá vỡ bầu không khí có thể giết người bên trong, hắn ra mở cửa, Vương Kiến Dật lập tức xuất hiện trước mắt.
Ông tự nhiên bước vào trong cởi khăn quàng cổ ngồi xuống sofa nhìn cậu, ánh mắt chỉ có khinh bỉ cùng căm ghét "Không ngờ tới cậu cũng có ngày này đúng không ? Con trai tôi nó sớm đã chán ghét cậu, hiện nay biết điều một chút nhận tiền rồi đi đi! Người như cậu tiếp cận nó không ít, Vương thị rất lớn cậu kham không nổi đâu, tiện nhân!"
"Ba..." hắn nhìn cha mình, ngơ ngác nhìn ông tổn thương cậu mà nói không được lời nào.
Hoa Phi Phi mỉm cười tiếp nhận lời nói của Vương Kiến dật, lau đi khóe môi đọng máu, cậu nhấc chân bước đi đến trước mặt ông, cúi đầu xuống nói "Vương đại lão gia, thật xin lỗi !" Rồi quay người ra cửa.
Vương Thiếu Đình nhìn bóng dáng cậu rời khỏi rồi lại nhìn cha mình, lúc cậu sắp bước ra khỏi nhà hắn mới tỉnh táo lại gọi lớn "Nếu em bước ra khỏi cánh cửa này anh nhất định không còn quan hệ tới em nữa!"
Hoa Phi Phi hai hàng lệ đang tuôn nhưng không dám đưa tay lên lau vì sợ hắn nhìn thấy, nghe được lời hắn nói, cậu dừng lại một chút rồi vừa dự định lại tiếp tục bước đi hắn đã từ sau ôm chặt lấy cậu "Phi Phi, đừng đi mà! Đừng nghe ông ta nói! Anh không phải như vậy!"
Vương Kiến Dật đang xem kịch hay bỗng chau mày "Đình Đình! Buông cậu ta ra đẻ cậu ta đi đi!"
Hắn lớn tiếng đáp trả "Xin lỗi ba! Đây là chuyện của con, ba có thể về trước không ?"
Cậu bị hắn ôm chặt đến nỗi thở cũng khó khăn, trái tim đau nhói như bị xẻ ra thàn từng mảnh, thà hắn sớm cắt đứt còn hơn day dưa chờ lúc cậu muốn dứt ra cũng không được nữa mới nói chia tay. Quyết định cuối cùng, cậu dùng sức đẩy tay hắn ra không dám nhìn thẳng hắn "Tôi chính là tham lam gia sản của anh, hiện tại hối hận rồi! Anh có thể hay không buông tha tôi ?"
Vương Kiến Dật ngồi trên sofa vỗ tay tán thưởng "Rất tốt! Biết điều! Cậu mau thu thập đồ đạc đi khỏi, mai Tuyết Sa sẽ dọn đến đây, hy vọng không nhìn thấy bất cứ gì dơ bẩn trong nhà này nữa!"
Hoa Phi Phi chân không mang giày đi thẳng ra ngoài, mặc kệ gió lớn thế nào, từng hạt bụi bay vào mắt khiến cậu không biết mình chảy nước mắt là do tâm đau hay mắt đau.
Vương Thiếu Đình đứng yên nhìn cậu đẩy mình ra, nhìn cậu rời khỏi, bóng dáng hắn luôn tưởng niệm bây giờ không còn nữa, cậu nói cậu đã có người khác ? Cậu nói tiếp cận hắn là vì tiền, như vậy cũng được, nếu cậu chịu ở lại hắn cũng tình nguyện để cậu lợi dụng. Chưa bao giờ hắn hận cha mình đến vậy ngay cả khi trước đây ông ta đac gây ra cái chết cho mẹ lúc hắn vừa mới tuổi...