Một cánh rừng rộng lớn không rõ điểm cuối, cây lớn đua nhau vươn lên tìm kiếm ánh sáng, cây nhỏ lại cố gắng tỏa ra tranh cướp một vùng đất mà xưng bá.
Trên bụi cỏ tương đối rậm rạp, hai thiếu niên song sinh còn nắm chặt tay nhau bất tỉnh nhân sự, lúc này một người trong đó tỉnh lại, đôi con ngươi lưu ly sáng ngời quan sát một vòng xung quanh nghi hoặc tự hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nhìn thiếu niên nằm bên cạnh còn chưa tỉnh, hắn đưa tay đặt lên vai thiếu niên lay lay mấy cái, gọi: "Thanh Nhi! Thanh Nhi...tỉnh lại đi..."
Lục Trì Thanh nhíu mày tỉnh lại, chậm chạp chống người ngồi dậy xem xét khung cảnh xung quanh một vòng, đôi con ngươi lưu ly bình thản ánh lên một tia nghi hoặc, thiếu niên hỏi: "Đây là nơi nào?"
Lục Trì Mạn càng ngơ ngác hơn đáp lại: "Ta làm sao biết được! Là đệ bảo ta đi theo cơ mà!"
Lục Trì Thanh quay sang, hồn nhiên cực kì chớp mắt nói: "Ca ca! Ta không biết đây là nơi nào, bây giờ phải làm sao?"
Lục Trì Mạn: "…" Câu hỏi rất hay!
Ta con bà nó nếu biết được phải làm sao ta liền lên trời! Rõ ràng là em nó đưa mình đi, bây giờ lại quay sang hỏi đây là nơi nào? Còn hỏi bây giờ làm gì? Thế này có vẻ là toang rồi á!
Ta đường đường là một người mê mê man man bị đưa đi, bây giờ cái người đưa ta đi còn ngơ ngác hơn cả ta nữa, đây là kiểu gì?
Diệu Diệu, ra giúp đỡ chút đi!
Lục Trì Mạn lâm vào hoàn cảnh khó khăn gọi hệ thống, kết quả nhận được một dòng thông báo đỏ chói:
[Không có tín hiệu, quý khách không thể kết nối với hệ thống lúc này, xin vui lòng thử lại vào lúc khác!]
Ta XX cả rổ nhà nó!
Không đánh được hệ thống, không thể đánh em trai!
Không đánh được hệ thống, không thể đánh em trai!
Không đánh được hệ thống, không thể đánh em trai!
Mặc niệm đầy đủ ba lần xong, Lục Trì Mạn cảm thấy cân bằng hơn một chút, không sao cả, sóng to gió lớn nào cũng đều đã trải qua, chỉ lớn hơn chút nữa thôi mà, phải bình tĩnh, không được hoảng, vẫn còn hào quang nhân vật chính cơ mà, ta nhất định có thể cưỡi gió đạp mây, ha ha ha!
Ngay lúc này ta chỉ muốn đứng trên đỉnh núi thật cao và hét lên thật to cho thỏa nỗi lòng này.
Nhưng mong muốn không thành hiện thực, thế nên, ráng mà nhịn!
Lục Trì Mạn bình tĩnh một chút, mỉm cười với thiếu niên: "Không sao! Chúng ta trước tiên tìm cái gì đó ăn xong lại tính!"
Lục Trì Thanh gật đầu tỏ ý nghe theo hắn, một tay dè dặt nắm lấy góc áo hắn xong ngẩng đầu chớp chớp mắt, mười phần ỷ lại.
Lục Trì Mạn: "…" Sao giống như nhặt về một con mèo nhỏ thế này? Bộ dạng kiêu ngạo hống hách trong giấc mơ đâu mất rồi? Chẳng lẽ là ngã hỏng, không nên a!
Hắn nhìn nhìn bộ dạng mềm mại đáng yêu của em trai, đáy lòng buông một tiếng thở dài, nắm lấy tay nó kéo dậy chọn bừa một hướng đi thẳng, trong đầu suy nghĩ lung tung, lần trước rơi xuống vực mình cũng như thế đi bừa cuối cùng cũng ra, tùy tiện thế thôi, nhưng lần này thì hay rồi, mang theo một cái đuôi nhỏ không nhỏ lớn không lớn thế này, không biết hào quang nhân vật chính có dùng được không nữa.
Bi kịch nhân gian!
...
An Mịch mang theo Lý Dư vừa đuổi tới liền nghe được Lục Trì Mạn đã bị bắt đi.
Các chủ đại nhân ngó bộ dạng âm trầm tỏa ra hàn khí của Hoa Lạc Vũ rất là đồng cảm, phu phu ân ái mới vừa thành hôn lại bị chia cắt, đáng thương a.
Nhưng mà, nhân vật nào lại lợi hại như vậy, cướp được người trên tay đệ nhất giang hồ chính phái?
Lý Dư lại âm thầm mặc niệm, cầu chúc cho tiểu đồng hương sẽ không gặp phải chuyện gì, thật là, vừa mới gặp được một người quen còn chưa kịp đàm đạo chuyện nhân sinh thì đã bị bắt đi rồi.
Trong trọ lâu, Hoa Lạc Vũ ngồi trên ghế, bên cạnh bàn là chén trà đã nguội lạnh, y một tay chống trán đem khuôn mặt cúi thấp không nhìn rõ biểu cảm, nhưng toàn thân tỏa ra hàn khí dày đặc người lạ cấm lại gần đã đại biểu cho tâm trạng của y lúc này phi thường tồi tệ, không muốn bị giận cá chém thớt thì mau mau chạy càng xa càng tốt.
Cách đó một đoạn, hắc y nam tử cúi đầu thẳng lưng quỳ gối, cơ thể bất động như tượng đã một thời gian khá lâu, Lâm Khiêm không đành lòng tiến lên khuyên nhủ: "Lâm Anh! Ngươi đừng quỳ nữa, chủ tử cũng không bảo ngươi quỳ, ngươi quỳ có ích gì?"
"Ngươi kệ ta!" Lâm Anh không nhúc nhích, giọng nói đầy tự trách: "Đều là ta không bảo vệ tốt phu nhân, chủ tử không nói gì ta nên mới quỳ, nếu chủ tử có bảo ta đem cái chết ra để tạ tội ta cũng sẽ làm!"
Nam tử nghĩ đến lúc đó là do mình lơ là chủ quan, nếu mình cẩn thận hơn thì chuyện này đã không xảy ra.
Phu nhân một người yếu đuối như thế bị bắt đi không biết phải chịu khổ những gì, lần trước là phúc lớn mạng lớn mới không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ mong lần này phu nhân vẫn sẽ như thế không xảy ra chuyện gì, nếu không không chính mình cho dù có mười cái mạng cũng chết không đủ!
Lâm Khiêm thấy đồng bọn cố chấp như vậy cũng hiểu được, nhưng hắc y thiếu niên có hơi ngạc nhiên vì lần này chủ tử dường như không kích động đến muốn nhảy vực như lần trước nữa, mặc dù bộ dáng lúc này của chủ tử cũng không tốt đẹp chút nào.
Suy nghĩ lúc sau thiếu niên chợt nghĩ, có thể là do lần trước biết được nơi phu nhân rơi xuống nên chủ tử mới muốn nhảy vực, còn lần này căn bản không biết được phu nhân đang ở nơi nào nên chủ tử mới còn ngồi đây như vậy đi?
Công nhận là mình thông minh ghê!
_
Niệm Dao Nhi ngồi ở một góc trên mái nhà đem thân mình đón lấy ánh nắng chiều còn nhạt nhòa sắp tắt, nữ tử cảm thấy quá mức tịch mịch mới ghé sang giao tiếp với nam nhân đeo mặt nạ lông vũ ngồi cách đó không xa: "Dương Tịch Diễm! Ngươi nói xem Thanh Nhi có thể đưa Mạn Mạn đến nơi nào?"
Nếu nàng không nhầm lẫn gì thì lúc trước hai người họ là tình địch đó nha, huynh đệ song sinh lại là tình địch, xong bây giờ bỗng nhiên lại có thể khởi động ra trận pháp song sinh khiến người ta phải suy nghĩ lại mâu thuẫn của hai huynh đệ này khi xưa rốt cuộc là như thế nào.
Bởi vì Thanh Nhi thích Hoa Lạc Vũ là sự thật, cũng từng bởi vì ghen tị với Mạn Mạn mà liên thủ với người xấu để hại Mạn Mạn là sự thật, còn rất nhiều chuyện khác nữa, vì thế, giữa hai người họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết!
Kì lạ, rõ ràng nàng vẫn luôn ở bên cạnh Mạn Mạn cơ mà, sao lại không phát hiện ra hai người họ thay đổi nhỉ?
Không cướp được hoa đại boss cũng đang rất bực bội, Dương Tịch Diễm toàn thân tỏa ra sự khó chịu, âm thanh phát ra cũng mang theo khó chịu: "Nếu biết được ta còn ngồi đây chắc?"
Mặc dù đây chỉ là một thời không nhỏ bé, nhưng để lật hết lên tìm cũng chưa chắc tìm thấy người, sợ nhất là cái pháp trận song sinh kia có khả năng sẽ đem người đưa đến thời không khác, như thế phiền phức lắm a.
Cũng không biết Tiểu Mạn Nhi bây giờ thế nào...
_
két
Cánh cửa chính của trọ lâu được người bên ngoài đẩy vào phát ra âm thanh rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, tiểu hòa thượng xuất hiện sau cánh cửa nhàn nhạt nói một câu:
"Hoa phong chủ, không biết bần tăng có thể nói với phong chủ mấy câu?"
Hoa Lạc Vũ nghe được âm thanh của Lam Chân vội ngước đầu, khuôn mặt âm trầm hiện lên một nét chờ mong: "Ly...A, đại sư vào đi!"
Y lại nói với mấy người đang ở trong phòng: "Các ngươi đều ra ngoài hết đi! Lâm Anh, ngươi cũng ra ngoài đi, chuyện kia lại nói sau!"
"...Vâng!"
Căn phòng chỉ còn lại hai người, tia nắng yếu ớt hắt qua khe cửa chiếu vào phòng, Hoa Lạc Vũ sốt ruột hỏi, ngữ điệu còn hơi run rẩy: "Ly Vương, ngươi biết tiểu nương tử của ta ở đâu không?"
"Ở nơi này đừng gọi Ly Vương, cứ gọi là là Lam Chân!" Lam Chân nhắc nhở, tiểu hòa thượng lắc đầu bảo: "Ta không biết Mạn Nhi đang ở đâu, nhưng ta có cách để tìm được Thanh Nhi!"
"Thật sao? Cách nào, ngươi mau nói cho ta biết đi!" Hoa Lạc Vũ sốt sắng, mặc dù biết Lục Trì Thanh sẽ không tổn hại đến tiểu nương tử của mình, nhưng y vẫn rất lo lắng, hai người bọn hắn một người không biết võ công một người võ công chỉ gọi là dùng tạm được bây giờ không biết lạc đến nơi nào, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, ai biết được lúc này hắn có đang sợ hãi chờ y tìm được hay không?
Quan trọng nhất là, tiểu nương tử còn rất sợ nhện, đó là một loại nỗi sợ cực kì khó hiểu, chính là có thể đứng trước quái vật to lớn ghê rợn thế nào hắn chưa chắc đã nhíu mày nhưng cứ nhìn thấy nhện là toàn thân run rẩy, mặt mũi tái mét, hoảng loạn không dám phản ứng, sợ đến ốm luôn ấy.
Nghĩ đến khả năng đó có thể xảy ra là đáy lòng Hoa Lạc Vũ lại nóng như lửa đốt, bất an đến phát điên.
Bảo bối của mình, chỉ muốn nâng trong tay mà sủng ái vô hạn, để hắn luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, đến nặng lời một câu cũng không nói nổi, hắn chịu một chút cực khổ là mình cũng đau lòng, không cách nào trấn tĩnh!
Lam Chân nhìn qua một chút cũng không gấp gáp như Hoa Lạc Vũ, tiểu hòa thượng bình tĩnh giống như vạn vật gấp rút thay đổi chỉ có mình điềm nhiên như không, nói: "Thanh Nhi là giáo chủ phu nhân của Ma Giáo, bởi vì sợ hắn lại chạy mất nên giáo chúng đã bí mật hạ lên người hắn một con trùng để dễ dàng truy vết. Con này của ta có thể cảm ứng được con trùng kia, ngươi cầm lấy mà đi tìm bọn hắn!"
Lam Chân đưa cho Hoa Lạc Vũ một hộp gỗ nhỏ, y mở ra xem thử, bên trong hộp gỗ một con bọ hình thù kì lạ toàn thân lấp lánh ánh sắc bảy màu nằm im không nhúc nhích, y hơi kinh ngạc: "Cổ Vương?"
Lam Chân gật đầu bảo: "Tìm được người thì nhớ trả ta, con này không có con thứ hai đâu đấy ngươi đừng có làm mất, cũng đừng có âm thầm mà lấy luôn của ta đấy!"
"...được, đa tạ!" Đệ nhất giang hồ chính phái gật đầu đồng ý, nhưng sau này có trả hay không thì vẫn là chuyện sau này lại nói.
Hoa Lạc Vũ cầm theo hộp gỗ đựng Cổ Vương bảy màu không nói thêm tiếng nào lắc mình đi mất, Lam Chân hơi ngước đầu nhìn lên mái nhà cảm ứng xem hai người phía trên còn ở trên đó không.
Mộng Khinh Vân từ ngoài chạy vào bảo: "Hai người họ đã chạy theo Hoa Lạc Vũ rồi, cha không đi sao?"
Lam Chân lắc đầu, vẻ mặt cực kì đương nhiên: "Không! Cha ngươi thân hình nhỏ bé yếu ớt không chịu được phong ba, dù sao cũng đã nhiều người như thế đi rồi, ta còn chạy theo góp vui có tác dụng gì đâu?"
"Ồ! Cha nói có lí! Vậy con cũng không đi!" Mộng Khinh Vân đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Cha à, đám giáo chúng kia có thể nào cũng đã hạ lên người con một con trùng giống Thanh Nhi không?"
Lam Chân mỉm cười đính chính: "Không phải là "có thể nào" mà là "chắc chắn" đã hạ rồi! Quan trọng hơn nè, giáo chúng của ngươi sắp đuổi tới rồi đó!"
Mộng Khinh Vân: "…" Con bà nó! Để cái đám giáo chúng suốt ngày đòi thống nhất thiên hạ đó bắt được thì toi, bây giờ không chạy thì chờ tới khi nào?
"Cha, người tự tính toán nha, con trốn trước đã!" Giáo chủ đại nhân cửa chính cũng không cần đi mà phi thân qua cửa sổ mất dạng luôn.
Mạn Nhi, chúc ngươi bình an vô sự, bổn giáo chủ chính mình cũng đang khó bảo toàn, không thể giúp đỡ a ~
Căn phòng áp xuống một sự trầm mặc, tiểu hòa thượng xòe tay lộ ra một viên ngọc châu sắp hoàn toàn chuyển thành màu xanh, chỉ còn một mảng nhỏ màu đen không đáng kể.
Lam Chân khẽ lắc cổ tay để hạt châu lăn qua lăn lại, tự nói một câu: "Cũng không còn nhiều thời gian nữa..."