"Ca ca...xin lỗi!"
"Hả?" Lục Trì Mạn bị câu nói đột ngột của người phía sau làm giật mình, hắn sững sờ đứng hẳn lại, quay đầu nhìn Lục Trì Thanh, vẻ mặt như lạc vào sương mù, nghi hoặc: "Thanh Nhi, đệ nói cái gì?"
Hắn nghe nhầm sao?
Lục Trì Thanh bởi vì cúi đầu theo sau hắn nên hắn vừa dừng lại, thiếu niên không một chút ngoài ý muốn đâm sầm vào lưng hắn, hai người va vào nhau, Lục Trì Mạn bị đâm trúng chao đảo bước về phía trước một bước mới không ngã sấp mặt, Lục Trì Thanh theo quán tính cũng lùi về phía sau một chút lại bởi vì đang nắm tay nhau nên hai người vô tri vô giác đâm vào nhau thêm lần nữa.
"A!" Lục Trì Thanh kêu khẽ một tiếng, giơ tay ôm đỉnh đầu bị đụng.
Lục Trì Mạn vội quay người, đưa tay xoa đầu thiếu niên, lo lắng hỏi: "Có đau không?"
Thiếu niên lắc đầu, khuôn mặt vẫn ngoan ngoãn như thường, chớp chớp mắt nhìn hắn đáp: "Ta không sao!"
Lục Trì Mạn nhìn xung quanh cảm thấy bốn phía chẳng có gì khác biệt, nghĩ đến trong một lát cũng không thể tìm được nơi có đồ ăn, hắn nói với Lục Trì Thanh: "Ta với đệ đi cũng khá lâu rồi, cũng không biết lúc nào mới ra được khỏi chỗ này, ngồi đây nghỉ một chút đã nhé!"
Lục Trì Thanh gật gật đầu.
Quay trở về vấn đề ban đầu, Lục Trì Mạn hỏi: "Khi nãy đệ nói xin lỗi...là sao?"
"…" Lục Trì Thanh im lặng một hồi lâu sau, đến nỗi Lục Trì Mạn có chút ngoài ý muốn tưởng em nó không muốn nói nữa thì thiếu niên mới lên tiếng: "Ta gần đây nhớ ra được một vài chuyện quan trọng, cũng như lí do ta ở nơi này, lần trước hại ca ca rơi xuống vực suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi!"
Lục Trì Thanh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Trì Mạn, ngữ điệu nghiêm túc: "Ca ca...xin lỗi!"
Đột nhiên được người ta xin lỗi Lục Trì Mạn ngây người, có thể các ngươi không biết, ta sợ nhất là nghe người khác nói xin lỗi hoặc là cảm ơn với mình, chỉ là một cảm giác rất lạ khiến ta đặc biệt muốn cự tuyệt nó ở ngoài cửa, cửa sổ cũng không cho vào!
Lục Trì Mạn đảo mắt, đem nội dung câu chuyện chuyển hướng, hắn nhìn rễ cây nổi lên của một cái cây lớn phía trước có một hình dạng kì quái, hỏi: "Đệ nhớ ra được chuyện gì?"
Lục Trì Thanh nghe hỏi liền đáp: "Ta nhớ ra được ta đã không còn yêu Hoa Lạc Vũ nữa, cũng nhớ ra ta với ca ca không còn như vậy mâu thuẫn, còn có việc bị người hạ chú mang đến thời không này. Việc này nói ra còn phải cảm ơn giáo chúng Ma Giáo, không biết họ cho ta ăn cái gì mà gần đây ta cứ luôn mơ mơ màng màng, lúc nhớ lúc không, như bây giờ lại liên lụy đến ca ca rồi."
Lục Trì Mạn: "…" Hắn cần sắp xếp lại thông tin một chút, nói thế nghĩa là em trai mèo nhỏ bị người ta mang tới thế giới này, hạ chú điều khiển nên lần trước em nó mới hại hắn rơi xuống vực, như thế đúng không? Sau đó, Lục Trì Thanh bị rơi vào hang ổ của Ma Giáo, lại bị giáo chúng cho ăn cái gì đó, sau đó, cái gì đó cùng với chú trên người Lục Trì Thanh xảy ra xung đột khốc liệt tranh giành địa bàn, điều này đã ảnh hưởng đến tâm trí của Lục Trì Thanh khiến em nó lúc tỉnh lúc mê.
Mà trong kí ức lần trước hắn thu được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Lưu Ly Ngọc Bích, Lục Trì Thanh là một trạng thái điên dại chua ngoa đanh đá...một chút xíu xìu xiu nào cũng không liên quan đến bộ dạng ngoan hiền nhỏ nhẹ của em nó ngay lúc này, cũng không giống với lúc hắn đang ngồi xem đánh nhau, Lục Trì Thanh đột nhiên xuất hiện bảo hắn đi theo.
Nói ngắn gọn chính là lật mặt quá nhanh làm người ta choáng váng.
Tuy nhiên, vấn đề mà hắn quan tâm nhất ngay lúc này đó là: "Như vậy thì chú trên người đệ kia vẫn chưa giải đúng không?"
Lục Trì Thanh không chắc chắn đáp: "Chắc là thế!"
"Vậy nhỡ đâu lúc nữa đệ đột nhiên lại bị người kia điều khiển thì sao?" Lục Trì Mạn nhíu mày.
Bây giờ thì đang ngoan ngoãn như mèo nhỏ thế này, lát nữa chẳng nói lời nào lại bật chế độ điên rồ thì hắn một người võ công không có, thể lực không có, lại còn đang sắp chết đói thì phải làm sao đây?
Lục Trì Thanh lâm vào vấn đề khó trả lời, ấp úng: "Ta cũng không...biết...nếu ta đột nhiên lại khác thường..vậy ca ca..chạy đi!"
Lục Trì Thanh không muốn mình lại tổn thương đến hắn, không phải chỉ vì mâu thuẫn giữa hai người đã hết, mà còn bởi hắn là người thân duy nhất của mình bây giờ, cũng là người trải qua bao nhiêu chuyện xấu mình làm vẫn coi mình là đệ đệ, vẫn lo lắng săn sóc, vẫn tin tưởng hết lòng.
So với hắn, bản thân Lục Trì Thanh cảm thấy chính mình vẫn là một đứa trẻ, có những hành động bồng bột, lời nói không suy nghĩ, lại còn ngu muội cố chấp, chẳng được cái điểm gì nên hồn cả.
Chẳng hạn như lúc này đây, bị người lợi dụng còn hại ca ca của mình lạc đến một nơi xa lạ như này, chính mình còn tùy thời sẽ đột nhiên mất đi ý thức, trong lúc đó lại làm ra việc gì khác tổn thương đến hắn thì sao?
Bây giờ Lục Trì Thanh chỉ mong Hoa Lạc Vũ sớm tìm được đến, đem Lục Trì Mạn bảo vệ kĩ càng một chút, tốt nhất là trong thời gian chờ Hoa Lạc Vũ tới, chính mình đừng có phát rồ.
Lục Trì Mạn nghe đến ngữ điệu phía sau của em trai mèo nhỏ mang theo một cỗ ủy khuất không tên cùng với bất lực, đáy lòng lại dâng lên một nỗi thương xót, xét lại thì em nó cũng chẳng có tội tình gì đều là bị người lợi dụng.
Cộng thêm với bộ dạng lúc này thật à đáng thương.
Nghĩ thế, hắn đưa tay vỗ nhẹ vai Lục Trì Thanh an ủi: "Thanh Nhi, đừng lo lắng quá, có thể chú trên người đệ đã được giải rồi, hoặc là chúng ta cũng đã lạc tới nơi này rồi, chắc là chú ngữ sẽ không có tác dụng đâu, nếu không đệ đã không tỉnh táo như vậy!"
Lục Trì Thanh cảm thấy cũng có lí, mỉm cười với hắn gật đầu.
"Đi thôi, sớm một chút chúng ta may mắn là có thể ra được đến nơi có người!"
"Vâng!"
Tia nắng yếu ớt len lỏi trong không gian tạo nên một khung cảnh nên thơ trữ tình, thiếu niên đi trước ánh mắt trong suốt khóe môi mỉm cười, nhìn qua là một dáng vẻ đầy sức sống, kì thực Lục Trì Mạn bây giờ hắn đang rất đói, nội tâm phải tự nhắc nhở bản thân rằng "sắp đến nơi có đồ ăn rồi, cố lên!" để lấy động lực đi tiếp. Thiếu niên đi sau ngước mắt nhìn thiếu niên phía trước, nét mặt có hơi kiểu bị u mê không lối thoát, Lục Trì Thanh cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người bỗng nhiên mỉm cười, đôi con ngươi lưu ly thay đổi ánh lên một ánh sắc nhu hòa.
...
Vô Huyết Đường.
Nam nhân trung niên đeo mặt nạ bạc che đi một nửa dung nhan khiến người ta không thể ngừng tự hỏi liệu khuôn mặt kia phải chăng có khuyết điểm nào đó?
Trước mặt nam nhân đặt một hình nhân bằng gỗ, trên trán người gỗ dán một lá bùa vẽ những hình thù kì lạ và phức tạp khó nhìn ra chân lí, loại vừa nhìn liền muốn quay đầu đi ấy.
Lúc này, cửa sổ chợt mở nghênh đón một hắc y nhân che mặt, nghênh tiếp thêm một làn gió song song ập vào quét qua một vòng đại điện, thổi bay y phục của nam nhân trung niên đeo mặt nạ bạc, lá bùa rối mắt trên mặt người gỗ bị gió thổi qua phất lên để lộ nét mặt được điêu khắc tỉ mỉ của người gỗ, khuôn mặt kia rất quen và rất đẹp.
Khuôn mặt của giang hồ đệ nhất mỹ nhân a ~
Nam nhân đeo mặt nạ nghiêng đầu nhìn người tới, không chút ngạc nhiên: "Ngươi về rồi!"
Hắc y nhân vừa tới kéo xuống khăn che mặt để lộ khuôn mặt nổi bật, Dạ Đông thở ra một hơi hỏi: "Đường chủ gọi ta gấp rút trở về là có chuyện gì vậy?"
Ung Chí chỉ vào người gỗ bất động trước mặt, nói: "Gần đây ta điều khiển nó không thuận tiện, lúc được lúc không, đến sáng hôm nay thì bất động hẳn luôn! Phù chú là ngươi vẽ, ngươi xem nó có vấn đề gì không?"
"Phù chú ta vẽ trước nay đều chưa từng xảy ra vấn đề!" Dạ Đông cầm người gỗ lên xem xét, đưa ra suy đoán: "Có thể khiến phù chú mất đi hiệu lực, hoặc là chú trên người người kia đã được giải, hai là người kia vừa có thứ gì đó xâm nhập đang cắn nuốt chú ngữ. Nhưng mà, bùa vẫn còn nguyên vẹn nên chắc chắn người kia chưa giải được chú đâu, chỉ có thể là lí do thứ hai!"
Ung Chí không cần biết mấy thứ này, điều đáng quan tâm nhất là: "Bây giờ phải làm sao?"
Dạ Đông cầm lấy người gỗ, nói: "Ta cần một chút thời gian!"
Ung Chí nhìn nam tử bước xa, gọi với theo: "Nhanh lên một chút đấy!"
"Biết rồi!"
...
Lục Trì Mạn dắt theo em trai đột nhiên hóa mèo nhỏ ngoan ngoãn đi rất lâu, sau đó có vẻ như hào quang nhân vật chính thật sự có tác dụng, bọn hắn bắt gặp một khe nước trong vắt, cá lội tung tăng.
Điều này đại biểu cho việc bao tử của hắn có khả năng sẽ được an ủi. Vì sao hắn lại nói "có thể", cái này rất dễ hiểu, một người võ không không có, cơ thể yếu ớt như hắn không cách nào xuống nước bắt cá, thêm vào đó là trình độ nấu ăn của hắn thật sự là cặn bã đến max cấp rồi, trừ khi có người làm cho ăn nếu không hắn chỉ có thể nhịn đói.
Vì thế, lúc này đây huynh đệ song sinh hai người họ đang ngồi xổm bên bờ nước, Lục tiểu thụ vẻ mặt đầy chờ mong nghiêng đầu nhìn em trai mèo nhỏ của mình, hai mắt lấp lánh gọi một tiếng đầy tình nghĩa huynh đệ song sinh tâm linh tương thông: "Thanh Nhi!"
Lục Trì Thanh chớp chớp mắt, ngoan cực kì hỏi lại: "Ca ca có chuyện gì sao?"
Lục Trì Mạn mỉm cười, viền mắt cong cong: "Biết bắt cá không?"
"Biết!" Em trai mèo nhỏ gật gật đầu, nhìn qua còn hơi ngơ ngác có vẻ như vẫn chưa biết hắn hỏi thế là ý gì.
Lục Trì Mạn chỉ chỉ khe nước, nói: "Nhìn thấy cá không? Đệ xuống bắt đi!"
Lục Trì Thanh không hiểu thấu hỏi lại: "Vì sao phải xuống?"
Lục Trì Mạn còn không hiểu thấu hơn: "Không xuống làm sao bắt được?"
Sau đó, thiếu niên rất nhanh liền chứng minh thế nào gọi là "không xuống nước cũng bắt được cá" cho hắn thấy, Lục Trì Thanh từ đâu đó móc ra mấy ngân châm bằng bạc phóng vào trong nước, chẳng cần đợi lâu thì ba con cá lớn đã phơi bụng nổi lên xuôi theo làn nước chảy đến trước mặt bọn hắn.
Lục Trì Thanh giơ tay vớt cá lên bờ, hồn nhiên như người mới vừa dùng châm phi chết cá không phải mình, nói: "Ca ca, ta bắt được cá rồi!"
Lục Trì Mạn sững sờ chết ngồi, hai mắt trợn to biểu hiện sự ngạc nhiên vô cùng của mình, ngó ba con cá nằm xếp hàng bên chân mà nội tâm run rẩy. Con bà nó, thế này thì lúc em nó phát rồ tùy tay phóng ra một cây trâm như này, hắn chạy kiểu thần tiên nào được?
Cầu an ủi, cầu bảo vệ, cầu thương xót các kiểu...ai đó, mau cứu ta!!!