Cục giấy rơi xuống đất lăn đến trước đôi giày màu đen.
Tạ Chiêu nhặt cục giấy lên rồi đi đến chỗ Trình Dao Dao, hắn đưa đồ trong tay ra: “Sao lại ném đi?”
“….” Trình Dao Dao hừ một tiếng, cô quay đầu sang chỗ khác.
Trong mắt Tạ Chiêu ẩn chứa ý cười, hắn nắm tay cô nghiêm túc khen ngợi: “Thi rất tốt.”
Khóe môi Trình Dao Dao không nhịn được cong lên, lúc Tạ Chiêu nắm tay cô cũng không hất ra nhưng giọng nói vẫn chua chua: “Sao giỏi bằng anh được, đứng đầu toàn khối.”
Tạ Chiêu nhìn bảng đỏ trước mặt, cuối cùng hắn cũng biết bao yếu ớt giận gì rồi: “Môn tiếng Anh của em Dao Dao đứng đầu khối, anh nghe nói rồi.”
“Mấy người kia truyền nhanh quá đi.” Trình Dao Dao lập tức hớn hở, cô ra vẻ “Cũng giỏi bình thường thôi” xua xua tay.
Tạ Chiêu cầm sách trong ngực Trình Dao Dao, hai người nắm tay đi ra ngoài, trêи đường đi có rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn sang.
Vừa đi đến nhà để xe, một đám thanh niên hung dữ chặn Tạ Chiêu lại: “Tạ Chiêu! Hôm nay cậu không được đi!”
Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn đẩy Trình Dao Dao ra phía sau bảo hộ cô: “Đợi lần tới mời mấy người uống rượu.”
Tạ Chiêu hái được bông hoa cao quý Trình Dao Dao, sau đó còn im lặng kết hôn, thực sự vượt qua cả cuộc sống của nhà tư bản gian ác, một đám thanh niên độc thân đều xúc động, phẫn nộ: “Không được, cậu cưới hoa khôi của trường mà còn giấu chúng tôi, hôm nay cậu phải đền bù tổn thương cho chúng tôi! Các anh em, lên!”
Bọn họ nhào lên, người đông thế mạnh chặn Tạ Chiêu lại.
Tạ Chiêu cười giơ tay chống đỡ hai người ầm ĩ nhất trong nhóm: “Đừng dọa vợ của tôi.”
Thanh niên đeo kính nói với Trình Dao Dao: “Chị dâu, chị nhìn mấy người kia xem, thật sự dã man mà.
Nhưng em không giống họ, con người em thích nói đạo lý, chỉ cần lớp trưởng mời chúng em đến Quảng Đức Lâu ăn một bữa, món nợ này liền xóa bỏ!”
Mấy thanh niên quấn chặt Tạ Chiêu, bọn cười mắng: “Quảng Đức Lâu rẻ nhất cũng tầm đấy, cậu thật sự dám nha! Chị dâu, chị cho hắn một bạt tai đi!”
Trình Dao Dao cười run rẩy, cô nói: “Tôi mặc kệ chuyện của mấy người đó.”
Chạng vạng tối, ánh sáng phía chân trời tản ra, gió đêm lướt qua mặt, mọi người tụ tập tốp ba tốp năm đi trêи đường.
Trêи vỉa hè có rất nhiều sạp hàng bán đào, nho, dưa hấu.
Ngoài ra còn có kem, nước ngọt, quần áo, giày, cần cái gì có cái đấy.
Trình Dao Dao và Tạ Phi vừa ăn kem ly vừa nói chuyện với ông chủ bán quần áo gần đấy, họ hỏi gần đây thịnh hàng kiểu dáng quần áo như nào.
Trình Dao Dao nói: “Mấy sạp hàng này tuy nhỏ nhưng lại nhanh nhạy chạy cheo trào lưu, họ thấy kiểu dáng đang hot, họ sẽ nhập về bán ngay, từ đó chúng ta có thể biết gần đây lưu hành kiểu dáng gì.”
Tạ Phi sùng bái gật đầu, chị Dao Dao biết rất nhiều thứ.
Trình Dao Dao mua một cái áo len ba lỗ nhập từ Hồng Kông, Tạ Phi lập tức suy một ra ba: “Chị Dao Dao, về nhà em sẽ làm một cái áo len candigan cho chị.”
Trình Dao Dao thấy lạ: “Áo len ba lỗ bên ngoài mới tôn được dáng người.”
Chủ quán là một người phụ nữ tầm tuổi, cô cười nói: “Đúng đấy, dáng người của cô gái này rất đẹp, ngực ra ngực em ra eo.
Mẫu này bán rất chạy, cô cũng lấy một cái đi.”
Mặt Tạ Phi ửng đỏ, cô lắc đầu.
Bình thường cô mặc váy đã thấy ngượng rồi, huống chi là kiểu áo ba lỗ như này.
Chủ quán cầm áo len ba lỗ giơ lên người Tạ Phi, cô nhiệt tình chào hàng: “Này, nhìn xem, tôi thấy cô vừa gầy vừa trắng, mặc cái này nhất định rất đẹp!”
Giọng chủ quán hơi lớn dẫn tới đám lưu manh nhìn sang, mắt họ lập tức sáng lên.
Hai người đều xinh đẹp như hoa, nhất là Trình Dao Dao mặc váy kiểu Tây Dương, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng làm mọi người nghiêng ngả, mái tóc đen nhánh sáng lấp lánh.
Trình Dao Dao vừa quay người suýt nữa đụng phải tên lưu manh.
Tên lưu manh kéo khẩu trang của Trình Dao Dao: “Ồ, sao em gái lại đeo khẩu trang vậy, tháo khẩu trang ra cho anh trai nhìn xem nào.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!” Trình Dao Dao nhíu mày, cô hất bàn tay kia ra.
Tên lưu manh kêu rêи, hắn bĩu môi nói: “Tính tình lớn nha.”
Năm, sáu tên lưu manh chạy tới.
Trình Dao Dao lạnh mặt, Tạ Phi sợ run lẩy bẩy, cô kéo tay Trình Dao Dao nói: “Chị Dao Dao, chúng ta đi…”
Bộ dáng yếu đuối của Tạ Phi cực kỳ trêu chọc người, tên lưu manh huýt sáo với Tạ Phi: “Cô gái này xinh ghê, đến đây, không phải em muốn mua quần áo sao, anh mua cho em…”
Tạ Phi trơ mắt nhìn bàn tay bẩn thỉu giơ đến trước mặt, cô sợ hãi bật khóc: “Anh đi ra! Đừng chạm vào tôi!”
“Mày không được động vào em ấy! Cút đi!” Trình Dao Dao quát to, cô nói với mấy người đứng xem: Có người giở trò lưu manh! Mau báo cảnh sát giúp chúng tôi với!”
Ai ngờ chủ quán sợ hãi trốn sang một bên rồi, người đi đường chỉ đứng xem chứ không có ai dám đứng ra nói chuyện.
Tên lưu manh cười đắc ý: “Em gái cũng không hỏi thăm xem anh là ai, chú anh quản con đường này đấy! Dù anh lột sạch em ở chỗ này… Con mẹ nó!”
Tên lưu manh kêu đâu, người phía sau vặn ngược tay hắn lại.
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng đứng sau lưng hắn cười nhã nhặn: “Muốn lột sạch ai?”
“Đt mẹ…Á! Đừng, đừng, đừng… Đau á!” Nước mắt tên lưu manh chảy ngang.
Một tên lưu manh mặc áo sơ mi hoa nói: “Chú anh ấy là đội trưởng quản lý trật tự đô thị, mày dám…”
Hắn còn chưa nói xong, trêи bụng ăn ngay một cú đạp nặng nề, cả người hắn bay về phía sạp hàng rồi lăn lộn trêи đất.
Người thanh niên không dừng lại mà đánh mấy tên lưu manh còn lại ngã lăn ra đất kêu cha gọi mẹ.
Trình Dao Dao nhìn ngây người, động tác quá nhanh, cô còn không thấy rõ.
Người thanh niên đánh xong liền sửa sang lại cổ áo rồi lịch sự nhìn Trình Dao Dao và Tạ Phi: “Hai người không sao chứ?”
Trình Dao Dao đã kéo Tạ Phi ra phía sau từ trước, cô thu cái cái còi ở trêи môi lại.
Trình Dao Dao thấy bên cạnh người thanh niên này còn có mấy người bạn cao lớn đẹp trai đi cùng, trong lòng cô cô biết rõ lai lịch của người này không nhỏ, cô nói: “Cảm ơn.
Chúng tôi không sao, nhưng mấy tên lưu manh này phải đưa đến cục công an mới được!”
“Đương nhiên rồi.” Mấy thanh niên còn đang nhìn chằm chằm Tạ Phi, lúc này họ thấy đôi mắt và làn da của Trình Dao Dao lộ ra ngoài khẩu trang thì xương cốt lập tức mềm nhũn, họ lập tức xắn tay áo lên đè mấy tên lưu manh kia lại.
Thanh niên có đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn về phía Tạ Phi, hắn nói: “Tôi đưa hai người về.”
“Không cần đâu.” Trình Dao Dao xua tay, cô kéo Tạ Phi rời đi nhưng người phía sau không nhúc nhích.
Trình Dao Dao kỳ quái nhìn Tạ Phi, gò má Tạ Phi ửng đỏ, ánh mắt sững sờ: “Tiểu Phi, em sao vậy?”
“Dạ em…” Tạ Phi lấy lại tinh thần, gương mặt càng đỏ ửng.
Không biết người thanh niên kia đến cạnh chỗ hai người từ lúc nào: “Cô ấy sợ hãi.
Bây giờ trị an ở trêи đường không tốt, hai người xinh đẹp như vậy, tốt nhất đừng ra ngoài một mình.”
“Đây là vấn đề chính phủ phải giải quyết, cũng không thể bắt phụ nữ ở mãi trong nhà được.” Trong trường học tranh luận rất nhiều lần về vấn đề này, Trình Dao Dao bật thốt ra.
Cô vừa nói xong mới nhớ người này cứu mình, cô hơi xấu hổ.
Ai ngờ thanh niên gật đầu chân thành: “Cô nói đúng, chính phủ đang nghĩ biện phát tăng cường trị an, vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Trình Dao Dao hài lòng gật đầu, cô thầm nghĩ nhà anh làm ở chính phủ à?
Hai người vừa đi vừa nói, người thanh niên kia quyết tâm muốn đưa họ về nhà.
Hắn vừa cứu mình và Tạ Phi, Trình Dao Dao không thể đuổi hắn đi được, hơn nữa hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách phù hợp, lúc nói chuyện cũng không làm người ta chán ghét, Trình Dao Dao đành phải tiếp nhận lòng tốt.
Thời gian không còn sớm, nếu trêи đường lại gặp tên lưu manh nào đó, Tạ Phi sẽ bị hù chết mất.
Tay Tạ Phi hơi lạnh, Trình Dao Dao nắm chặt bàn tay Tạ Phi, cô nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Phi, em lạnh lắm à?”
Tạ Phi lắc đầu rồi cúi thấp đầu không nói lời nào.
Cái gáy trắng nõn lộ ra giống như chỉ cần chạm vào liền gãy.
Người thanh niên không nói gì.
Lúc đi qua quán bán tào phớ, hắn hỏi Trình Dao Dao: “Quán tào phớ này rất nổi tiếng, cô có muốn ăn một bát không?”
Trình Dao Dao nhìn Tạ Phi lạnh run người nói: “Được, tôi mời anh ăn, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi.”
Thanh niên mỉm cười đi vào trong quán tào phớ, hắn gọi ba bát tào phớ nóng hổi.
Ba người ngồi quanh bàn nhỏ, tào phố trắng mịn bốc hơi nóng, Trình Dao Dao đeo khẩu trang nên không có cách nào ăn được, cô nhìn mà thèm.
Thừa dịp người thanh niên đi lấy đường, Trình Dao Dao kéo khẩu trang xuống nói nhỏ: “Mau lên, xúc một miếng cho chị!”
Cuối cùng Tạ Phi cũng nở nụ cười, cô múc một thìa tào phớ đút cho Trình Dao Dao.
Tào phơ non mềm nóng bỏng làm Trình Dao Dao chảy nước mắt, cô đang thở phào thì cảm thấy có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
Trình Dao Dao quay đầu lại, cô thấy người thanh niên kia quay đầu nhìn mặt cô, ánh mắt rất phức tạp.
Trình Dao Dao vội vàng kéo khẩu trang lên.
Người thanh niên kia mỉm cười đi tới, hắn đặt lọ đường lên bàn: “Tôi che cho cô, cô yên tâm ăn đi, không có ai nhìn thấy đâu.”
Trình Dao Dao hơi xấu hổ, cô chậm rãi kéo khẩu trang xuống.
Người thanh niên cười cười: “Không ngờ đấy, em gái tôi rất thích xem phim cô đóng.
Tôi giới thiệu một chút, tôi tên là Lục Thanh Đường…”
Ba chữ Lục Thanh Đường nhấn mạnh, hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm mắt Trình Dao Dao.
Mắt Trình Dao Dao trợn to: Lục – Thanh – Đường!
Chẳng trách, chẳng trách! Trình Dao Dao nhìn Tạ Phi ngồi im như con chim cút nhỏ rồi lại nhìn Lục Thanh Đường đang mỉm cười, đôi mắt gian xảo nhìn về phía Tạ Phi!
Cả người Trình Dao Dao cứng đờ, trêи mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
Lục Thanh Đường nói chuyện với cô, tất cả chủ đề đầy xoay quanh Trình Dao Dao.
Đôi mắt hoa đào của Lục Thanh Đường vẫn mỉm cười nhưng bên trong lại mang theo ý điều tra và dò xét.
Trong lòng Trình Dao Dao hoài nghi, cô chỉ có thể giả bộ không biết gì.
Trình Dao Dao nhìn Tạ Phi, Tạ Phi càng cúi đầu thấp hơn.
Trình Dao Dao cố ý nói: “Tiểu Phi, không phải ngày mai em phải đi làm sớm sao? Chúng ta về sớm đi.”
Tạ Phi giống như con thỏ nhỏ, cô “Dạ.” một tiếng.
Lục Thanh Đường làm như không hiểu, hắn cười nói với Trình Dao Dao: “Em gái tôi rất thích phim cô đóng, nếu biết tôi gặp cô mà không xin chữ ký cho em ấy, em ấy sẽ làm ầm lên mất.”
Trình Dao Dao cười tự nhiên, khí chất ngôi sao tỏa sáng: “Không sao đâu, tôi biết mấy câu chúc cho em gái anh.”
Lục Thanh Đường lịch sự cảm ơn, hắn nhận tờ giấy ký tên của Trình Dao Dao rồi gấp gọn để vào túi trước ngực.
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười giấu dao găm.
Trêи bàn không thay đổi gì, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Cả đường đi Tạ Phi không nói gì, chỉ có Trình Dao Dao và Lục Thanh Đường ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói chuyện qua loa.
Đến khi một chiếc xe taxi đi ngang qua, Tạ Phi đứng bật dậy: “Chúng ta về nhà thôi!”
Trình Dao Dao giật mình: “Em không thoải mái sao?”
“… Dạ.” Tạ Phi không quay đầu lại, cô chui thẳng vào xe taxi.
Trình Dao Dao cũng vội vàng vào theo.
Lục Thanh Đường vội vàng trả tiền rồi đuổi theo nhưng xe taxi đã phóng đi để lại một làn khói cho hắn.
Lục Thanh Đường ho khan, hắn nhìn chằm chằm xe taxi đi xa, mắt nheo lại không biết đang nghĩ gì.
Trình Dao Dao, sao cô gái này lại quấn lấy người nhà họ Tạ?
Trình Dao Dao cũng đau đầu, Tạ Phi vừa lên xe liền khóc, cô càng dỗ em ấy càng khóc to.
Trình Dao Dao dỗ dành: “Tiểu Phi, sao em lại khóc? Bị dọa sợ sao? Hay là tên Lục Thanh Đường kia bắt nạt em, hay là…”
Trình Dao Dao nhịn không được nổi da gà: “Không phải em hiểu lầm chị và Lục Thanh Đường…”
“Không có, không có!” Tạ Phi vội vàng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: “Em biết chị Dao Dao chỉ thích anh em thôi.”
Trình Dao Dao thở phào, cô nói: “Vậy sao em lại khóc?”
Tạ Phi che mặt khóc thút thít.
Cô cũng không biết nữa, cô thấy Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm chị Dao Dao liên tức giận… Cô xấu quá.
Tạ Phi quay về ký túc xá.
Trình Dao Dao nhìn cô đi vào trong rồi mới quay về biệt thự.
Vừa bước vào cửa, Cường Cường và Phiền Phiền liền chạy ra kêu meo meo chào cô.
Trình Dao Dao đổ thêm nước và thức ăn cho bọn nó, sau đó nằm co cắp trêи ghế sô pha buồn bực mất tinh thần.
Lục Thanh Đường đúng là tên âm hồn bất tán mà! Hắn còn đuổi tới Thượng Hải! Không đúng, trong sách nói hắn hoạt động chủ yếu ở Thượng Hải.
Nhưng cô và Tạ Chiêu đã đề phòng nghiêm ngặt, rốt cuộc lớp bảo vệ bị thủng ở chỗ nào làm hắn tiếp xúc được với Tạ Phi, hơn nữa nhìn biểu hiện lúc nãy của Tạ Phi không giống người không để ý đến Lục Thanh Đường.
Tạ Phi sẽ không bị con lợn này ủi một lần nữa chứ?
Trình Dao Dao càng nghĩ càng phiền, cô năm lật qua lật lại trêи ghế sô pha, sau đó lại nhìn chằm chằm đồng hổ cổ treo trêи trường ngủ thϊế͙p͙ đi.
Mùi rượi nồng nặc làm tỉnh ngủ, cánh tay rắn chắc ôm cô dậy.
Trình Dao Dao vô thức dựa vào vòng ôm ấp áp quen thuộc, cô mở mắt ra: “Tạ Chiêu, mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rồi.” Tạ Chiêu đã đánh răng qua nhưng hơi thở vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt: “Xin lỗi, bọn họ giữ anh lại uống rượu, bây giờ mới về được.”
Trình Dao Dao ôm cổ hắn: “Không uống say chứ?”
Tạ Chiêu cười nhẹ mang theo sự đắc ý: “Bọn họ uống không bằng anh.”
“Bớt khoác lác đi.
Ngày mai đau đầu em cũng mặc kệ anh.” Trình Dao Dao nói: “Em muốn nói một chuyện với anh.”
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi lên tầng, bước chân chậm chạp hơn bình thường nhưng vẫn ổn định: “Chuyện gì?”
“Liên quan đến Tiểu Phi…” Trình Dao Dao không yên lòng: “Lên tầng rồi nói.” Nhỡ Tạ Chiêu kϊƈɦ động lên, hai người sẽ ngã sấp xuống mất.
Trình Dao Dao luôn thích tạo bất ngờ cho hắn.
Tạ Chiêu cười ôm cô vào phòng ngủ, sau đó đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm uyên ương.
Trình Dao Dao đi vào theo, cô nói: “Tạ Chiêu, em nói chuyện này với anh, anh phải đồng ý với em không được xúc động đâu đấy.”
Tạ Chiêu thử nhiệt độ nước, hắn cười nhẹ, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe: “Ừm.”
“Lục Thanh Đường tới Thượng Hải rồi.”
Trình Dao Dao nói xong liền nhảy vào trong ngực Tạ Chiêu, cô ôm cổ hắn, hai chân cũng quấn chặt vòng eo săn chắc kia.
Tạ Chiêu đỡ cô: “Em làm gì vậy?”
Hai tay Trình Dao Dao mềm mại giống như dây leo, cô quấn chặt Tạ Chiêu: “Đề phòng em muốn lao ra đánh người.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nheo lại: “Anh giống người không thèm nói đạo lý sao?”
“Phải xem là chuyện gì đã.” Trình Dao Dao ấp úng kể lại chuyện đã xảy ra cho Tạ Chiêu nghe.
Quả nhiên hơi thở quanh người Tạ Chiêu lập tức nặng nề.
Bàn tay thon dài vuốt cằm Trình Dao Dao rồi di chuyển dọc theo cái cổ thò vào bên trong cổ áo, hắn lấy cái còi cảnh sát nhỏ ra.
« Sao gặp nguy hiểm không thổi còi ? »
Còi cảnh sát vừa vang lên, cảnh sát tuần tra xung quanh sẽ chạy tới đầu tiên, nhưng không phải ai cũng có cái còi này.
«Chưa kịp thổi Lục Thanh Đường đã xuất hiện rồi.
» Trình Dao Dao vội vàng cọ cằm Tạ Chiêu, cô cố gắng nói sang chuyện khác: “Anh ta đã cứu chúng em.
Nhưng nói không chừng anh ta cố ý an bài làm anh hùng cứu mỹ nhân ! »
Tạ Chiêu tức giận bật cười : « Không đến mức đấy đâu.
Hôm nay các em ra ngoài không báo trước mà.
»
« Lục Thanh Đường âm hiểm xảo trá, không thể xem thường hắn được.
» Trình Dao Dao nói.
Tạ Chiêu mỉm cười lắc đầu: “Em Dao Dao, em suy nghĩ nhiều rồi, em chưa từng tiếp xúc với Lục Thanh Đường, em không thể tùy tiện phán xét một người được.
»
« Sao anh lại nói chuyện giúp Lục Thanh Đường, không phải anh ghét anh ta sao ? » Trình Dao Dao tức giận nói.
Tạ Chiêu nói: “Ấn tượng đối với một người sẽ thay đổi không ngừng.
Tối nay anh ta làm chuyện này cũng đủ thay đổi một ít ấn tượng của anh về anh ta.
Đương nhiên, anh vẫn không cho phép anh ta ngấp nghé em gái anh.
»
Trình Dao Dao dùng sức gật đầu: “Đúng, không cho anh ta tới gần Tiểu Phi.
»
Tạ Chiêu híp mắt, bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao : « Em Dao Dao, vì sao em ghét Lục Thanh Đường như vậy ? »
Trí nhớ của Tạ Chiêu rất tốt.
Trình Dao Dao chưa từng gặp Lục Thanh Đường, nhưng Trình Dao Dao lại phê phán kịch liệt về hắn, mức độ cực kỳ chán ghét.
Trình Dao Dao cắn môi, ánh mắt trốn tránh nhìn xung quanh.
Nếu giải thích rõ chuyện Lục Thanh Đường, cô không thể không giải thích chuyện xuyên sách này.
Nếu Tạ Chiêu biết bản thân chỉ là một nhân vật trong sách, hắn được tạo ra từ ngòi bút của tác giả, chuyện này thật sự tàn nhẫn.
Trình Dao Dao nói sang chuyện khác : «Nước sắp nguội rồi.
Không phải anh muốn tắm cùng em sao ? »
Mấy chữ «Tắm cùng em» chiếm hết lực chú ý của Tạ Chiêu.
Một đêm phóng túng.
Ngày hôm sau, Tạ Chiêu bị mèo con giẫm tỉnh.
Hiếm khi hắn ngủ đến lúc mặt trời lên cao, chăn mỏng đắp ngang eo, nhìn lướt qua có thể hình dáng mơ hồ bên dưới.
Trình Dao Dao không ở trong phòng, mèo cam mập mạp lăn lộn trêи bụng hắn, mèo trắng đen đang kéo chăn xuống đất, cái chăn dần dần tuột xuống.
Tạ Chiêu vội vàng cong chân với cái quần đùi mặc lên.
Vẻ mặt hắn sáng láng không có nửa điểm đau đầu choáng váng, hắn chống đẩy mười mấy cái rồi giãn giãn gân cốt đi xuống tầng.
Mùi cháo trắng thơm nức ở trong phòng bếp bay tới làm bụng hắn kêu vang, dạ dày chịu đựng sức tàn phá của cồn kêu gào ăn cháo.
Tạ Chiêu mỉm cười đi vào.
« Tạ Chiêu ! » Người bên ngoài gõ cửa sắt..