Trong khu biệt thự quanh đây, căn biệt thự này thật sự khác biệt.
Tường bao màu đỏ và cổng sắt đen nhánh sạch bóng không dính bụi.
Cách cửa cổng có thể thấy mơ hồ sân vườn tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng có một con mèo lông xù thò cái mũi màu hồng phấn ra ngoài.
Hoa tường vi đỏ rực rủ xuống tường bao, lá xanh dính sương sớm lấp lánh rạng rỡ.
Sáng sớm gió thổi qua mang theo hơi lạnh, sân vườn ẩm ướt kèm theo mùi hoa ngọt ngào, cho dù ai đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn.
“Có việc gì vậy?” Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt cách cánh cửa sắt vang lên cắt ngang suy nghĩ miên man của Lục Thanh Bình.
Lục Thanh Bình cười giơ hộp bánh trong tay lên: “Chào buổi sáng, anh định đứng cách cửa nói chuyện với tôi sao?”
Tạ Chiêu mở cửa sắt ra, thanh niên đẹp trai cao lớn mặc áo ba lỗ và quần dài rộng rãi, đầu tóc hơi lộn xộn, gương mặt lạnh lẽo cũng giảm bớt đi, cả người hắn giống hệt con sư tử mới lớn hấp ta hấp tấp.
Lục Thanh Bình đỏ mặt: “Sáng sớm tôi đến Kaisiling mua bánh ga tô, tôi tặng một cái cho anh nếm thử.
Hai lần trước nhà chúng tôi mời anh đến ăn cơm nhưng anh không ở nhà.
Lần này anh không thể từ chối nữa đâu đấy.”
Tạ Chiêu cụp mắt nhìn lướt qua hộp bánh: “Tôi nói rồi, chuyện trêи xe lửa tiện tay mà thôi, đổi lại là người khác, họ cũng giúp đỡ giống tôi.
Mấy người không cần khách khí như vậy.”
Hai tay Lục Thanh Bình đưa hộp bánh đến trước ngực Tạ Chiêu, cô mỉm cười mang theo ý không cho từ chối: “Bố tôi đã hạ lệnh, tôi nhất định phải đưa bánh ga tô đến tận tay anh.
Anh không cần thì tự mang trả lại ông ấy đi.”
Tạ Chiêu mím môi nhận hộp bánh.
Bàn tay thon dài mang theo hương vị đàn ông.
Lục Thanh Bình thấy thế thì vui vẻ, cô vô tình hoặc cố ý nhìn vào trong sân: “Trong sân nhà anh trồng rất nhiều hoa nha, còn có xích đu nữa!”
Một cái xích đu mới tinh lắc lư trong gió mang theo mùi dầu nhớt nhàn nhạt.
Lục Thanh Bình cười vui sướиɠ.
Hôm nay cô mặc váy mới, trêи mặt cũng trang điểm qua, đây là thời điểm đẹp nhất, rất ít người có thể từ chối cô.
Ánh mắt Tạ Chiêu chưa từng lướt qua mặt cô, bỗng nhiên hắn quay người đi vào trong sân, sau đó nắm tay một người: “Em Dao Dao.”
Hóa ra giọng nói của Tạ Chiêu có thể dịu dàng như thế.
Nụ cười vui sướиɠ của Lục Thanh Bình cứng đờ, cô không cam lòng tiến lên một bước.
Đúng lúc Trình Dao Dao quay đầu lại, cuối cùng Lục Thanh Bình cũng thấy rõ mặt cô.
Người trước mắt rất đẹp, cô có thể làm cho tất cả phụ nữ trêи đời này phải tự ti, xấu hổ.
Cô mặc váy màu trắng, cả người không có trang sức gì nhưng vừa nhìn liền biết cô ấy là con gái nhà giàu được nuông chiều.
Dưới ánh mặt trời, làn da của cô trắng mịn phát sáng, từ đầu đến chân không tìm ra nổi một khuyết điểm nào.
Nhưng điều làm Lục Thanh Bình khϊế͙p͙ sợ nhất không phải cái này.
Gương mặt Trình Dao Dao giống hệt người trêи tấm áp phích mình cất giữ tỉ mỉ, Trình Dao Dao còn xinh đẹp rạng rỡ hơn trong hình nhiều.
Lúc Trình Dao Dao nhìn qua, Lục Thanh Bình nắm chặt váy của mình, trêи người cô là mẫu mới của Giáng Sắc được người người khen ngợi, nhưng bây giờ cô chỉ muốn giấu luôn đi.
Trình Dao Dao không nói gì, Tạ Chêu giải thích: “Hàng xóm, hôm nọ đến tìm cá.”
“À, xin chào.” Trình Dao Dao cười chào Lục Thanh Bình, cô thấy hộp bánh trong tay Tạ Chiêu thì nói: “Cảm ơn bánh ga tô của cô.”
Lục Thanh Bình nhìn nụ cười này hoa cả mắt, cô vô thức nói: “Không cần khách khí.”
Trình Dao Dao nhìn lướt qua người Lục Thanh Bình, cô không hứng thú nhìn sang chỗ khác, cô nói với Tạ Chiêu: “Em hái được một bó hoa.”
Trong tay cô là một có hoa tường vi nở rộ.
Tạ Chiêu nhận lấy khen ngợi: “Rất đẹp, anh tìm lọ cắm vào.”
“Dùng lọ thủy tinh miệng mảnh kia đi.” Trình Dao Dao dặn dò, giọng nói mềm mại: “Anh mang cả bánh ga tô hôm qua em làm ra đây nhé, nhà mình tặng hàng xóm.”
Thái độ của Trình Dao Dao hơi kiêu căng, cô không thèm coi Lục Thanh Bình là đối thủ.
Lục Thanh Bình nở nụ cười gượng gạo: “Xin chào, tôi là hàng xóm nhà cô.
Tôi tên là Lục Thanh Bình.”
“Xin chào!” Trình Dao Dao cũng nghiêm túc giới thiệu: “Tôi tên là Trình Dao Dao, anh ấy tên là Tạ Chiêu, anh ấy là chồng của tôi.”
Câu nói này có sực sát thương quá lớn, một chút sức lực cuối cùng của Lục Thanh Bình bị đánh tan, cô nhận hộp bánh ga tô đưa cho rồi chạy trối chết.
Hiếm khi Trình Dao Dao dậy sớm, cô nấu một bàn thức ăn Trung Quốc thơm ngào ngạt, cháo gạo, trứng rán, ớt xanh xào và một lồng bánh bao hấp gạch cua nóng hổi.
Tạ Chiêu vùi đầu ăn vui vẻ, làn da màu lúa mì thấm mồ hôi.
Động tác ăn bánh bao cực kỳ gợi cảm.
Trình Dao Dao vừa nhìn hắn vừa ăn cháo, cô nghi ngờ bát cháo của mình không ngon bằng bát cháo của Tạ Chiêu.
“Sao lại nhìn anh?” Tạ Chiêu chú ý tới ánh mắt của cô, hắn ăn thử cháo trong bát Trình Dao Dao: “Vẫn nóng à?”
Trình Dao Dao chống cằm: “Mấy ngày này để anh ăn bánh uống sữa tươi theo em, có phải anh tủi thân lắm đúng không? Về sau em sẽ dậy sớm nấu cơm cho anh ăn.”
Tạ Chiêu rất dễ nuôi, Trình Dao Dao nấu món gì hắn cũng thích.
Nhưng Trình Dao Dao thường nằm ỳ vào buổi sáng, từ lúc kết hôn đến giờ toàn là Tạ Chiêu bê bánh mì và sữa tươi đến dỗ cô dậy, sau đó bản thân hắn cũng ăn một chút.
Cuối tuần nào Tạ Phi cũng tới nấu cháo mấy lần, Trình Dao Dao mới phát hiện Tạ Chiêu thích ăn bữa sáng kiểu Trung hơn.
“Em nói lời gì ngốc vậy.” Tạ Chiêu múc cháo đút cho Trình Dao Dao: “Há miệng.”
Trình Dao Dao há miệng ăn cháo gạo, Tạ Chiêu gắp thêm một miếng trứng rán cho cô, cô đành phải ăn tiếp, không biết ăn kiểu gì mà ngồi cả vào trong ngực Tạ Chiêu, sau đó lăn vào phòng.
Trong lúc ý loạn tình mê, Trình Dao Dao mơ hồ nghe thấy Tạ Chiêu nói: “So với bữa sáng, anh càng thích ăn em hơn…”
Trình Dao Dao ngủ một giấc mệt mỏi rã rời, Tạ Chiêu mang bánh và sữa lên cô cũng kệ, chuyện này nói sau.
Trình Dao Dao làm bánh ga tô rất ngon.
Bánh ga tô mềm mại tách ra, bên trong chảy đầy bơ kem và mùi trái cây chua chua ngọt ngọt, cho một miếng vào miệng, mùi vị còn thơm ngon hơn bánh ga tô hạt dẻ ở cửa hàng Kaisiling.
Trêи bàn ăn nhà họ Lục, mỗi người ăn một phần, ngay cả Lục Trường Công không thích ăn đồ ngọt cũng khen một câu.
Lục Thanh Đường ăn bánh ga tô, ánh mắt lẫn lộn tâm tình phức tạp.
Nói tới bánh ga tô Trình Dao Dao làm, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Trong lòng Lục Thanh Bình vẫn còn tức giận, cô nói: “Chúng ta tặng bánh ga tô hạt dẻ, cô ấy cũng tặng lại một cái bánh ga tô, cô ấy rõ ràng muốn đè đầu chúng ta mà.”
Cát Kế Hồng cảm thấy kỳ lạ: “Nhân bánh này là xoài đúng không? Năm ngoái nhà chúng ta cũng có một thùng, nhà bọn họ lại lấy ra làm bánh ga tô.
Xoài ở cung tiêu xã bán , đồng/quả đấy…”
Tiếng cười nhẹ vang lên.
Lục Thanh Đường cầm cốc cà phê uống một hớp, hắn không che giấu ý cười chút nào.
Lục Thanh Bình mẫn cảm nhìn về phía Lục Thanh Đường, mặt cô nóng bừng lên, cô cắt ngang lời nói phóng khoáng của mẹ mình: “Chỉ là một quả xoài thôi mà, cũng không phải nhà chúng ta mua không nổi.
Bây giờ chỉ cần có tiền thì mua cái gì cũng được.”
“Đúng vậy.
Bây giờ đi trêи đường muốn mua cái gì cũng có, chúng ta phải biết ơn nền kinh tế tư nhân đấy.” Đôi mắt hoa đào của Lục Thanh Đường cong lên.
Lúc này Lục Thanh Bình mới nhận ra mình lỡ lời, cô đang muốn cứu chữa, Lục Trường CÔng đã vỗ bàn: “Tất cả im miệng ngay! Bình Bình, con phải chú ý lời nói, không được học tật xấu của giai cấp tư sản được! Còn mày nữa, suốt ngày ra ngoài mò mẫn lăn lộn, hôm qua còn đánh nhau với người ta.”
Sáng sớm Lục Thanh Bình đã bị chọc giận, bây giờ còn bị bố mắng, nước mắt cô lập tức chảy dài.
Lục Thanh Đường không đau không ngứa, hắn chậm rãi uống nốt ngụm cà phê cuối cùng rồi đứng dậy ra ngoài.
Cát Kế Hồng không dám chọc đứa con riêng ngoài cười nhưng trong không cười này, bà còn phải cười làm lành nói: “Thanh Đường, sao con không ăn thêm đi?”
Lục Thanh Đường mỉm cười quay đầu nói: “Tôi còn có chuyện quan trọng, đi trước.”
Xe con quân đội chậm rãi đi trêи đường, một chiếc xe đạp lao nhanh xuống sườn dốc.
Cô gái mặc váy trắng ôm eo người thanh niên, gương mặt xinh đẹp làm người nhìn khó quên.
Lục Thanh Đường kéo cửa sổ xe xuống, hắn nhìn thật lâu.
Người lái xe không thấy kinh ngạc, ông cười nói: “Cô ấy là mỹ nhân ở căn biệt thư hoa tường vi, đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn rất dính nhau, tình cảm thật tốt.”
Thân phận của Trình Dao Dao ở chỗ này không phải bí mật quan trọng gì.
Lục Thanh Đường lẩm bẩm giống như nói một mình: “Tình cảm thật tốt?”
Tài xế nói: “Đúng vậy.
Cháu ít khi về nhà nên không biết, bọn họ là sinh viên, tình cảm rất tốt.”
Lục Thanh Đường nghe ra ý trong lời nói của tài xế, ông nghĩ mình để ý Trình Dao Dao sao? Lục Thanh Đường cười nhẹ, trước mặt hiện lên đôi mắt nai con rụt rè.
“Vòng lại đi, đến nhà máy may ở ngoại thành.”
Thời tiết chuyển giao từ mùa hè sang mùa thu, ban ngày dài dằng dặc, ánh nắng khô ráo nóng nực làm gân cốt mọi người trở nên lười biếng, ý chí cũng mềm yếu, việc khó khăn nhất là chống cự lại được sự hấp dẫn của tình yêu.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu hãm sâm trong sự cuồng nhiệt của tình yêu, hai người thân thiết không thể tách ra được.
Trong lúc nhất thời, họ không nhận ra thỉnh thoảng Tạ Phi lại hoảng hốt.
Mùa hè năm nay cà chua mọc tràn lan, giá tiền cũng rất rẻ, mao tiền có thể mua được một giỏ, có lúc chợ bán đồ ăn còn vứt lăn lóc thành một đống.
Phụ nữ nhà nào cũng làm sốt cà chua, họ dùng mấy cái lọ và ống mềm lấy ở trong bệnh viện về trần nước sôi khử độc rồi đựng sốt cà chua, làm như vậy có thể giữ đến mùa xuân sang năm.
Nhóm người trồng cà chua năm nay gặp nạn, chỉ có đồ ăn ở thôn Điềm Thủy vẫn bán như thường cho xưởng đồ hộp.
Xưởng đồ hộp làm đồ hộp đựng sốt cà chua và sốt cà chua thịt bò rất hấp dẫn, nhờ đó mà họ kiếm được một số tiền ngoại tệ lớn.
Số tiền này đều chui vào kho bạc nhỏ của Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu tuân thủ hứa hẹn, hắn giao hết tài sản của bản thân cho cô.
Trình Dao Dao cũng tự kiếm được rất nhiều tiền.
Cửa hàng Xa Xôi giống như một cái cây rụng tiền, lãi ròng mỗi quý cực kỳ tốt.
Nhãn hiệu tư nhân khác xuất hiện liên tục nhưng Xa Xôi đã nổi tiếng từ trước, cộng thêm thiên phú thiết kế của Tạ Phi, từ đầu đến cuối Xa Xôi vẫn đứng sừng sững ở vị trí đầu tiên.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu thấy Tạ Phi say mê thiết kế nhưng không muốn đi học, cô bàn bạc chia một nửa cổ phần của Xa Xôi cho Tạ Phi rồi để Tạ Phi đi theo Mạnh Thư học quản lý.
Trình Dao Dao thấy trong tài khoản có rất nhiều tiền mà không biết tiêu xài như nào, cô liền mua ít cổ phiếu đứng đầu trong tương lai, sau đó mua mấy khu đất ở ngoại thành, cô còn đầu tư thêm mấy hạng mục mới.
Tạ Chiêu để cô tùy tiện đầu tư loạn lên như chơi trò chơi, dù sao tốc độ kiếm tiền của hắn nhanh hơn tốc độ tiêu xài của Trình Dao Dao nhiều.
Ngày nào Tạ Chiêu cũng đạp xe chở Trình Dao Dao đi học, không ai biết đôi vợ chồng trẻ tuổi này có tài sản kinh người như thế.
Con đường đại học có rất nhiều màu sắc, phần lớn cuộc sống của sinh viên đều nghèo khó nhưng thế giới tinh thần của họ lại giàu có.
Trình Dao Dao dần dần thích ứng với tiết tấu học tập, cô không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Cô là ngôi sao điện ảnh nên bị cưỡng chế tham gia hội múa, nhà trường muốn cô tập múa để trình diễn vào tiệc năm mới.
Trình Dao Dao tập luyện xong, cô từ chối lời mời liên hoan của bạn học: “Tạ Chiêu và Tiểu Phi đang chờ tôi ở ngoài cửa rồi.”
Trình Dao Dao đeo túi ra ngoài phòng múa, cô nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Tạ Chiêu và Tiểu Phi mà lại gặp người quen – Từ Nam Phương.
Kỳ thi đại học lần thứ hai tổ chức vào mùa hè, mùa thua nhập học.
Từ Nam Phương là sinh viên mới, một tay của hắn treo trước ngực nhưng vẫn tràn đầy khí thế làm mấy nữ sinh nhìn chằm chằm.
Từ Nam Phương hờ hững, hắn đứng bên ngoài phòng múa chặn Trình Dao Dao lại, câu đâu tiên liền hỏi: “Cô kết hôn rồi?”
Trình Dao Dao giơ bàn tay đeo nhẫn kim cương sáng loáng lên: “Làm sao? Muốn ăn kẹo mừng à?”
“Nhanh… Nhanh quá, cuối cùng cô vẫn kết hôn với Tạ Chiêu.” Mắt Từ Nam Phương ảm đạm, hắn bực bội gãi đầu: “Anh ta tạm được, miễn cưỡng hợp với cô.”
Trình Dao Dao bật cười.
Từ Nam Phương nhìn thấy nụ cười này lập tức quên khổ sở, hắn cũng cười ngốc theo.
Lúc Tạ Chiêu đến thì thấy cảnh này: “Em Dao Dao.”
“Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao vẫy tay với Tạ Chiêu: “Tiểu Phi đâu?”
Từ Nam Phương nhìn Tạ Chiêu.
Một năm không gặp, Tạ Chiêu càng ngày càng chín chắn, bên trong còn lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Đầu lưỡi Từ Nam Phương chua chua.
Bố hắn khen Tạ Chiêu đủ kiểu, ngay cả Trình Dao Dao cũng bị Tạ Chiêu bắt lấy.
Nhưng dù hắn không nguyện ý cũng phải thừa nhận Tạ Chiêu xứng với Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu gật đầu chào Từ Nam Phương: “Lát nữa tôi đưa vở của tôi cho cậu.”
Tạ Chiêu qua lại với bố của Từ Nam Phương nên giọng nói của hắn giống như người lớn nói chuyện với Từ Nam Phương.
“…Được.” Từ Nam Phương cảm thấy giọng nói của Tạ Chiêu hơi lạ, cuối cùng hắn cũng không từ chối ý tốt trước mặt Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nhịn cười, cô nói với Từ Nam Phương: “Hôm nay anh đi học một mình à? Mấy người bạn của anh đâu?”
Từ Nam Phương nghe xong liền nói hết nỗi khổ của mình ra: “Ôi, bọn họ không thi đỗ đại học Thượng Hải, người thì chuyển sang nơi khác học, người thì tham gia quan ngũ.
Thành tích cyra Lục Thanh Đường rất tốt nhưng tên nhóc này không chịu đi học, bây giờ chỉ còn tôi lẻ loi trơ trọi.”
Trình Dao Dao kinh ngạc: “Anh cũng biết Lục Thanh Đường sao?”
Mặt Từ Nam Phương biến sắc, hắn nhìn sắc mặt Trình Dao Dao và Tạ Chiêu: “À, hai người và cậu ấy…”
Từ Nam Phương không biết che giấu tâm tình của mình, Tạ Chiêu mỉm cười nói: “Mọi chuyện qua rồi, bây giờ chúng tôi là bạn.”
Từ Nam Phương nghe xong liền cười nói cởi mở với Tạ Chiêu: “Người anh em hào phóng đấy.
Lần trước Lục Thanh Đường không cố ý hại cậu ngồi tù đâu, cậu ấy chỉ nói một câu, ai ngờ lại điều tra ra chuyện mua bán vàng.”
Trình Dao Dao thay đổi sắc mặt: “Hóa ra là anh ta!”
Tạ Chiêu còn chưa nói gì, Trình Dao Dao mở to mắt nhìn phía sau, cô nói nhỏ: “Tiểu Phi…”
Tạ Phi đứng phía sau cách hai người không xa, mặt cô trắng bệch, không biết cô nghe được bao nhiêu rồi.
Môi Tạ Phi run rẩy, bỗng nhiên cô xoay người chạy đi.
“Tiểu Phi!” Trình Dao Dao giậm chân vội vàng đuổi theo.
Sắc mặt Tạ Chiêu lạnh lẽo, hắn cũng đuổi theo.
Cuối cùng Từ Nam Phương cũng phát hiện ra, hắn gãi đầu: “Hỏng rồi, không biết Lục Thanh Đường có giết mình không nữa."..