Hai ngày sau, có kết quả, Nhi chạy nhanh đến bảng tin
Thật đau lòng!
Nhi không thắng đươc Kiệt, mà nó không thể lọt vào top
Vì điểm tiếng anh của nó thấp, không phải thấp quá nhưng có được điểm đã kéo hết điểm của nó xuống. Nhìn các bạn - điểm tiếng anh, làm nó thấy dù mình cố gắng đến đâu. nó cũng không thể được điểm cao ở môn này.
“Nhi ơi Nhi ơi”
Nhi quay lại nhìn Trang “Chúc mừng mày nha”_Trang giơ ngón cái “Điểm của mày tuyệt thật đấy"
“Nhưng tên đó được hạng ”_Nó nhìn vào tin cảm thấy quá sốc, tiếng anh được kìa, lần này đề tiếng anh ai cũng kêu dễ vậy mà nó làm được có điểm. Thấy nhục sao sao á
“Chúc mừng mày nhá"_Quang quàng tay qua cổ nó, mỉm cười “Tao cũng không thể tin được luôn"
“Đúng không thể tin được”_Trang hùa theo
“Giờ tụi tao mới biết mày giỏi như vậy”_Hai đứa đồng thanh nói rồi giơ ngón cái
“Nhưng tao vẫn thua”
“Hả"_Đồng thanh hiệp hai
“Tụi mày không thấy ak, thằng đó xếp hạng đấy”
“À..thì”
“Sao đâu mày được hạng lận mà”_Trang nói
“Đúng..đúng dù sao cũng là dấu hiệu tốt”_Quang gãi đầu, cười trừ
"Nếu không được hạng một thì chẳng tốt gì tốt hết”_Nhi nói như sắp khóc, tháng trời học của nó đấy, đó là lần đầu tiên nó thật sự cố gắng trong việc học vậy mà cũng không vượt qua được
“Này”
Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Nó chạy một mặt về phía trước, không giám quay đầu lại. Trời ạ nó không muốn người khác nhìn thấy nó sắp khóc a, thua thì thua chứ không thể người ta thấy vẻ mặt thất bại của mình được
“Trời ạ chạy nhanh thật”_Quang nheo mắt rồi quay sang nhìn kiệt “Chúc mừng mày nha, vẫn giữ được hạng . Chắc lần này mày học kinh lắm”
Hắn nhìn bóng dáng của nó khuất dần cúi đầu nói “Thì tao nói còn gì, lần này nhất định tao cũng không thua”
“Ông mà cũng cố hết sức học như vậy, thì bạn tôi thua cũng không thiệt lắm”
“Ha ha người khiến Nhi chạy thẳng cẳng như vậy, chắc chỉ có mày thôi...tốt lắm tốt lắm”Quang cười rạng rỡ rồi vỗ vai Kiệt “Mày để cho con bạn tao một lúc đã rồi hãng trêu nó"
“Tao cũng thua mà”_kiệt thở dài
Trang và Quang không tin vào tai mình “Rõ ràng mày top đây”
Kiệt không nói gì hắn nhìn vào bảng điểm môn toán, tâm tình rất phức tạp
Nhi chạy một hồi cũng thấy mệt, nó quyết định lên sân thượng chốn tiết.
Dù sao vừa rồi nó học hành như vậy, chắc chốn tiết cũng không sao đâu, nghĩ vậy nó nằm dài trên sân. Nghĩ lại vừa rồi nó cũng thảm thật, rõ ràng nó không thích học gì lại đi đặt cược với người ta, giờ thì hay rồi thua thì cũng thua. Đã vậy lại còn bỏ chạy.
Trời thì xanh ngắt, gió thổi nhưng nó không thấy lạnh. Đã bao lâu rồi nó không được yên tĩnh như vậy nhỉ. Hazzii nó thấy hơi tiếc thời gian vừa qua, mẹ thì cấm nó không được đi chơi, đến lớp thì nó không ngủ thì học. Hình như mùa thu trôi qua rồi nó cũng không biết.
Nó thấy hơi tội cho những đứa học lớp A, chắc chúng nó học kinh lắm, liệu chúng nó có bao giờ biết được thời gian vui vẻ nhất của học sinh là ở bên bạn bè không. Nó mới học có tháng, mà đã muốn phát điên, vậy những đứa chăm học để có được thành tích thì sao??? Trong số học sinh giỏi ở lớp A chưa chắc toàn là thiên tài, mà là thiên tài không phải cũng sẽ học sấp mặt sao. Như em trai nó không học lớp giỏi nhưng mỗi kì thi học sinh giỏi như vậy, nó lại có một đống đề thầy cô giao cho làm. Chắc nó cũng áp lực kinh lắm, lần này thi xong rồi nhất định nó sẽ rủ em trai mình đi chơi.
Nghĩ vậy, nó càng quyết tâm, không bao giờ nó cố gắng học để lấy thành tích nữa, dù sao mẹ nó cũng không bao giờ ép nó học, không phải chỉ cần nó đạt được trên trung bình là ổn rồi sao.
"Này”
Nhi mở mắt thấy mặt Kiệt đang cúi xuống, nhìn nó với ánh mắt lo lắng
“Oái..”Nó giật mình, lấy lại bình tĩnh “Mày đừng có dọa người như thế chứ”_Làm nó hết hồn cứ tưởng là giáo viên
“Cúp học hả”
“Không phải mày cũng cúp học sao”
Hắn im lặng, nó thấy tình hình không được ổn đành lảng sang vấn đề khác
“Sao mày biết chỗ này, lên đây là bị phạt đấy”
“Không phải mày cũng lên đây sao”
“Đây là địa bàn của tao”
"Mày đánh dấu rồi ak”
Sao nghe cứ như nó nói mình là chó vậy, Nhi kiên nhẫn “Ý tao là ổ khóa, sao mày mở đươc”
“Mày làm như nào tao làm như vậy”
“Mày ăn trộm chìa khóa”
“Mày nghĩ đâu đấy”_Hắn thở dài “Tao thấy cửa mở”
“Ồ hóa ra là vậy, chỉ là tình cờ”_Nó đáp lại
Rồi hai đứa lại im lặng, nó thích sự yên tĩnh, nhưng ở đây thì..Hazzi dù sao nó chốn được một lần cũng không chốn được lần hai
“Tao thua rồi”
“Tao thua rồi”
Nó quay lại không tin vào mắt mình, hắn vừa nói thua sao, không thể nào “Mày hơn điểm tao, là mày thắng vì..vậy..vì.vậy”_Nó lắp bắp, gọi tên này là anh hình như hơi khó thì phải
“Mày hơn tao ở điểm toán”
“Hả"
“Điểm toán của mày cao nhất trường”
À đúng rồi điểm toán nó được ,. Ơ nhưng không phải mọi khi cao nhất được thôi sao
“Tao được có điểm, đề lần này thầy cô có cho một câu ở trong đề thi cấp . Nên không ai giải được cả”
Có sao, nói mới nhớ trong đề cương học tập em trai nó có chỉ nó một bài áp dụng hằng đẳng thức nhưng phải biết tách số ra, trước khi đi thi nó có làm một vài bài nên nó mới biết làm. Lần này thật sự phải cảm ơn em trai mình rồi
"Vậy nên, chúng ta hòa nhau”
“Ồ! hòa thì hòa”_Nó vui vẻ đáp, không thắng cũng không thua theo như ý em trai mình rồi
“Vậy nên..”_Hắn cúi đầu khuôn mặt xấu hổ nói “Mày có thể chỉ tao cách làm không?"
"Đéo”-Nó trả lời theo phản xạ
“Hả”
“Tao nói là không! mày với tao vốn không ưa gì nhau sao? Sao tao phải chỉ cho mày”_Đương nhiên là không, hòa thì hòa nhưng nó vẫn còn ghét hắn lắm.
“Đúng vậy!”_Hắn cười buồn “Mày vốn không ưa tao”_Hắn nói nhỏ, nó không nghe thấy cũng không để tâm. Cũng sắp hết tiết rồi, tiết sau là môn tiếng anh, mà nó thì không có gan chốn tiết của môn này nên đành đứng dậy ra cửa quên không nói.
“Nếu xuống thì nhớ khóa cửa, đừng để thầy biết được không là tao không tha cho mày đâu”
Nhi hí hửng xuống dưới. Kết quả không được như ý lắm, nhưng không sao
Những ngày sau đó, mọi chuyện lại theo về quỹ đạo, nó vẫn là đứa ham ngủ trong lớp. Mẹ đã không cấm túc nó nữa lại cho nó tiền tiêu vặt, nó đã được đi nhà sách đi chơi với bạn bè, mọi thứ đến với nó rất dễ dàng. Chỉ là nó không thích một điều
Lần này cô không đổi cán bộ trong lớp nữa.
Nhưng không sao dù không trả thù được thù cũ, nhưng giờ nó đã lảng sang cách khác rồi, không nói chuyện thì không nói chuyện, chẳng nhẽ nó không đựơc phép quay ngang quay ngửa viết thư cho bạn sao. Cách này cũng hơi phiền, nhưng như vậy cũng không bị giáo viên nhắc nhở.
Nó cũng bỏ thói quen đọc truyện trong lớp, thay vào đó là ngủ không ngủ thì tán phét. Về nhà cũng không học hành gì cả, nó chỉ chơi và đọc truyện. Mỗi lần vậy Tuấn-em trai nó lại lắc đầu
“Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời”
Nó bĩu môi nói “Em thì biết cái gì”
“Sao lại không”
“Chị vừa nhận ra, học hành rất quan trọng, nhưng không nên học nhiều quá, phải vừa chơi vừa học thì mới tốt được”
“Ý chị là chị học trước chơi sau”
“Cái thằng này, Chị đang hưởng thụ hưởng thụ em biết không? Sau lần này chị lại cố học thôi”
“Mong là vậy”
Ngày hôm sau vào giờ địa
“Kiểm tra bài cũ, em Vũ Ngọc Nhi lên bảng”
“Vũ Ngọc Nhi”
Nó ngây ra, em trai nó đúng là thiêng thật, hôm qua mới nhắc vụ học hành với nó, mà nay nó đã bị gọi lên bảng. Nhưng nó có học gì đâu, bài vở thì không chép, giờ bảo nó lên bảng chắc chắn nó sẽ bị hai con
Nó run run đứng dậy. Giọng lí nhí “Thưa cô em không thuộc bài”
“Cái gì em chưa thuộc vậy đem vở lên đây”
“Thưa cô"
"Em đừng nói là em không chép bài đấy. À tôi nhớ không lầm tiết trước em chốn tiết của tôi đúng không?"
Nó run run, không nghĩ rằng lần này cô lại nhớ đến như vậy
“Các anh chị giỏi thật, có phải coi thường môn của tôi đúng không. Tưởng được điểm cao trong kì thi là giỏi lắm ak. Lúc thi cấp còn không biết có phải thi môn địa hay không mà anh chị lại coi thường môn này vậy ak”
Nó thật sự hối hận rồi, thời gian qua chắc cô địa bực mình với nó lắm, vì nó hay nói chuyện, nhiều lần cô gọi nó lên bảng nó vẫn xoay sở được. Còn giờ bài không học vở không chép, ai mà cứu được nó
“Thưa cô”_Kiệt đứng dậy
“Là do em mượn vở của bạn đấy ạ. Vì tiết trước em cũng bị ốm ở phòng y tế phải nhờ bạn ấy dìu giúp nên bạn ấy mới vắng mặt trong tiết của cô ạ”
“Thật sao. Vậy thì lần này tôi bỏ qua. Lần sau em Nhi mang vở lên tôi kiểm tra”
“Vâng..vâng ạ"_Nó ấp úng rồi ngồi xuống
Nó không tin được tên đó vừa giúp mình, lúc đó là nó và hắn cùng chốn học vì hắn là học sinh giỏi nên được thầy cô yêu quý., nên cô bỏ qua.Nhưng sao hắn lại giúp mình nhỉ, hai bọn nó vốn ghét nhau lắm mà
Một lát sau, Trang đưa cô tờ giấy
“Không sao chứ”
Nó: Tim tao suýt ngừng đập luôn
Trang: Sao Kiệt lại giúp mày nhỉ
Nó:Tao không biết
Trang: Bọn mày ghét nhau lắm mà
Nó: Tao cũng đang thắc mắc
Trang: Hay có gì gian tình ở đây
Nó: Mày hâm ak, gian tình cc
Trang: Thì tao nói vậy, nhưng mày cũng nên cảm ơn người ta đi
Nó: Tao biết rồi
Nó buông bút chuyển lại tờ giấy, nó lén quay lại nhìn hắn thấy hắn cũng đang nhìn nó. Nó giật mình quay nên, sao hắn lại giúp mình nhỉ. Hazzzii có lẽ hắn cũng không đáng ghét lắm
Sáng sớm, Nhi đến lớp sớm hơn thường ngày, giờ nó không còn phải đi sớm để trực nhật nữa nhưng nó vẫn giữ thói quen đó
Nó cầm hộp sữa, đến gần bàn của Kiệt. Có ơn thì trả, nó không phải người lấy oán báo ơn, dù sao bảo nó đến trước mặt cảm ơn nó làm không nổi. Lần trước đã nói thẳng mặt là không ưa nhau rồi. Giờ bảo nó đến cảm ơn nó chịu chết. Nghĩ vậy, nó thấy mặt mình vẫn chưa đủ dày cho lắm đành nhét hộp sữa vào bàn.
Mọi người vào lớp như bình thường, nó ngồi vào bàn ngay ngắn lần đầu nó thấy hồi hộp.
“Ê trong ngăn bàn mày có sữa này”_Quang hét, Nhi nắm chặt bút sao thằng này lại phát hiện ra đầu tiên vậy
“Có cả giấy nữa, không phải con nào viết thư tình cho mày đấy chứ”
Nghe vậy, bọn con trai nhao nhao đến, Kiệt cầm hộp sữa rồi mở giấy nhìn thấy chữ “Thank you”
Hắn mỉm cười liền đoán là của ai đó
“Sao sao có phải thư tình không”
“không phải"
“Thật không! Vậy cho tao đọc với”_Quang muốn lấy tờ giấy, nhưng Kiệt vội nhanh cất đi “Mày biết làm gì”
Hắn bóc hộp sữa, nhìn về phía nó. Nó đỏ mặt, lấy quyển sách che khuôn mặt mình lại. Sao hắn lại nhìn về phía nó nhỉ không phải hắn biết mình rồi chứ. Mà sao nó thấy mình giống như nữ sinh vừa lén lút đưa thư tình rồi bị đối phương phát hiện vậy.
Nó lắc đầu kệ đi, coi như là cảm ơn cậu. Không thèm để ý đến nữa.
Dù đã mùa đông nhưng trong lòng ai đó vẫn thấy ấm áp.