“Năm ba lớp K?!”
Bốn từ rõ ràng, chẳng thể hoài nghi.
Đúng là một tin dữ. Vừa mới nghe ngóng được vào hai ngày trước đã vội vã chạy đến chùa cầu cúng rồi. Cứ luôn nghĩ là, “Đã có tin đồn thì xác xuất bị bóc nhầm cũng cao lắm.” bây giờ xem lại, mê tín cũng có căn cứ của nó đấy thôi.
Nếu đo, có lẽ máy đo huyết áp bằng thủy ngân đã trượt đến chữ K trong bảng chữ cái rồi, cuối cùng cũng xuất hiện số đơn vị mười một.
Năm vừa rồi nhà trường chỉ tổ chức mười lớp, bốn môn vật lý, hóa học, lịch sử, địa lý bao giờ cũng đứng hàng chót, mà thường thì những lớp ban tự nhiên mặt bằng chung giỏi hơn so với ban xã hội, từ đó chỉ còn lại hai lớp cân sức cân tài.
Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một lớp?
Không cần nghĩ nhiều, đó chính là lớp kém cõi nhất.
Lớp kém nhất một trường trung học trọng điểm không dính gì đến việc ẩu đã hay lôi bè kéo phái đi đánh trường khác nhưng không thể nào thoát được hai từ “kém cõi”. Cảm giác của mỗi người hiện tại cũng như cơn sóng dữ đập vào bãi cát vậy, không thể dùng hai từ “kỉ luật” hay “có tổ chức” để nói về, tránh bôi nhọ quyết định này.
Điều hòa vừa bật lên, bầu không khí mát mẻ chưa kịp lan tỏa đã bị sự nóng nảy đánh bật, hòa chung với thứ mùi nước hoa trong phòng dạy Lịch Sử. Cửa sổ hơi mở hờ, hơi nước từ điều hòa bám vào thanh sắt, ngay khi cửa sổ sập xuống thì để lại vệt nước dài.
Khoảng khắc nghe được “tin dữ” kia, cô giáo trẻ cứng người trong một giây.
Gương mặt trưởng bộ môn rất tha thiết: “Cô Thiệu Như, năm ba lớp K phiền cô rồi.”
Cô gái trẻ trợn trừng, trong đầu hiện lên cảnh tượng “GAME OVER” khi đứng trên bục giảng.
“Sao lại là em?” Ít nhất cũng phải cho một lý do chứ? Vất vả lắm mới qua được một năm, lúc nghỉ hè còn cầu tới cầu lui điện thoại đừng báo tin nhắn mới, chỉ sợ sẽ xuất hiện tin dữ – năm nay cô phải tiếp tục chủ nhiệm lớp cuối cấp. Ngờ đâu, vẫn vậy, còn không ngờ hơn nữa là lại rơi vào lớp K.
“Vì trường rất tin tưởng vào cô!” Trưởng bộ môn đẩy cặp kính lên với vẻ hờ hững. “Nhờ vào cô mà số học sinh lớp H đạt điểm cao trong kì thi đại học tăng lên ngoài dự đoán! Vậy nên, chắc chắn cô giúp được lớp K rồi.”
“Nhưng mà… Nhưng mà, em đã chủ nhiệm lớp cuối cấp bốn năm liên tục rồi. Nếu tiếp tục như vậy, thể xác em sẽ kiệt quệ mất.”
“Không có chuyện đó đâu! Cô còn trẻ, chắc hẳn vẫn còn sức, không giống tôi, trời ạ, thân thể già cả này… Hai năm nữa phải về hưu rồi…” Vừa nói, vừa chậm chạp ra khỏi phòng bộ môn.
Những giáo viên khác cùng tổ đều nhìn cô với vẻ cảm thông…
>>
“A~ Mình bị phân đến lớp E! Thảm thương rồi!”
“Cậu mà thảm á? Mình đến lớp I đây này~”
…
Chuyện chia lớp bao giờ cũng gây ra muôn vàn lời oán thán như thế. Ngoại trừ những bạn trẻ nổi bật được phân vào lớp A ra, tất cả đều uể oải. Tất nhiên sẽ không có ai như Vân Huyên, đứng ở trước chiếc bảng dán đầy tờ thông báo đỏ thẫm mà tim đập mạnh, thở không ra hơi.
“Vân Huyên, năm ba lớp K.” Quay đầu… Nhìn sang bên kia. “Chung Quý Bách… Năm ba lớp K!”
“Không thảm đến vậy chứ!”
Trong đám người hỗn loạn, không một ai để ý đến cô nữ sinh đang từ từ khuỵu xuống mặt đất.
Kỳ bổ túc lúc nghỉ hè đã chấm dứt nhưng chuyện diễn ra rồi vẫn giữ mãi trong đầu.
Một ngày mùa hè oi bức họ, một cậu nam sinh đang khoát vai chiến hữu trong một sân thể dục hoang vắng, bàn chân cậu dẫm lên lớp cỏ mịn trên sân bóng, đôi giày vẫn còn những giọt nước li ti đượm trên cây cỏ dại, tâm trạng nom tốt lắm. Trong tay cậu là một mẩu giấy nhắn. “Lúc nghỉ trưa, xin hãy đến sân thể dục, ở cây lớn thứ mười hai bên phải, có người cần gặp, chắc chắn bất ngờ.” Cậu cười khẽ, “Cái tên Lương Thiệp này, làm trò quỷ gì vậy? Còn giở trò thư thần bí nữa chứ.”
“Một, hai, ba… Mười, mười một, mười hai… Chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?” Cả người vui vẻ, thầm suy nghĩ, là quốc tế thiếu nhi? Là thất tịch? Là sinh nhật ai đó sao? Vì chưa biết gì nên càng mong đợi chuyện sắp đến.
Bỗng nhiên.
Một nữ sinh từ đâu lao ra.
Đúng là bước lên sân khấu theo phong cách lạ lùng nhất! Sau này nhớ lại cũng không biết cô gái này lao từ đâu ra. Không hề có quá trình, chỉ có kết quả bất thình lình. Tóm lại, cô ấy xuất hiện trước mặt Chung Qúy Bách như một phép màu.
“Mình, mình, mình, mình là năm hai lớp F Vân Huyên. Mình, mình đã thích cậu từ lâu. Mong, mong cậu hẹn hò với mình!” Cánh tay cô ấy vuông một góc chín mươi độ kiểu chuẩn với thân mình. Lúc ấy, đầu không dám ngẩng cao, giống như một đại thần dâng tấu với hoàng đế. Cô gái ấy chỉ đứng đến chóp mũi của cậu, bây giờ tay run run, cả người gập một trăm ba mươi lăm độ, cậu nam sinh đã trở nên rất cao, rất rất cao.
Bạn học, bạn mạnh mẽ hơn được không? Cậu trai trẻ thầm chế nhạo trong lòng. Trong sinh mệnh ngắn ngủi này, cảnh tượng kinh điển ấy đã lặp đi lặp lại với cô bao nhiêu lần mà đã đến độ chưa già đã yếu thế này?
Nhìn lá thư tình trong tay cô ấy, bỗng dưng cậu nảy sinh ý nghĩ xấu xa. “Được, hẹn hò đi!”
Cái gì?
Cô ngẩng phắt đầu lên, là thật sao? Là thật sao? Sao trôi chảy như vậy được? Cậu ấy là người đã từng vứt thư tình của những cô gái khác vào thùng rác phải không? Không giống tác phong thường ngày của cậu chút nào cả.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, cậu ấy cũng thầm mến cô sao?
Nhắc tới chuyện thầm mến ấy, cũng đã năm năm trôi qua rồi nhỉ? Trước cả kì nghỉ hè từ năm cấp hai đến lớp mười một, thật sự đã năm năm. Từ dáng người đến gương mặt kia đã khắc sâu trong lòng, là con người tính tình thất thường, là đôi mắt nhạy bén với xung quanh. Bên ngoài sơ mi luôn mang thêm chiếc áo khoác của Nike, lúc bước đi bàn tay luôn đút vào bên trong túi áo. Chơi bóng rổ hay bao nhiêu, thành tích tệ bấy nhiêu. Từ trung học đã ở lớp tệ nhất, dường như cậu cũng không có ý định rời khỏi lớp ấy…
Thật sự có thể hẹn hò sao?
“Nhưng mà.” Cậu ấy nói với vẻ bình thản.
“A?”
“Đợi trăm năm nữa nhé.”
…Được, hẹn hò đi. Nhưng mà, đợi trăm năm nữa nhé.
Đơn phương suốt năm năm, nào ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Thật ra, cái kết này đã định từ sớm rồi. Mọi người thường nói yêu ai không thể yêu bằng mắt còn gì.
Vì chuyện không xong mà ảnh hưởng đến kì thi phân lớp, không ngờ lại đưa đến lớp K tệ nhất. Tỉ lệ cùng lớp với cậu là ,%, giống như thầy giáo dạy Sinh đã từng nói vậy. “Một chuyện có xác xuất xảy ra .% gọi là chuyện bất khả thi.”
Cầu nguyện cũng vô dụng, khác lớp với cậu là không thể nào.
Ngọn đèn mới sáng trong nháy mắt tắt ngúm, mở màn cho năm ba lớp K.
>>
Sợ hãi một chốc cuối cùng cũng tìm được chỗ để ngồi xuống. Từ đây đến lúc vào lớp chỉ còn năm phút nữa. Lúc nhình quanh bạn cùng lớp thì ngạc nhiên đến ngã ngửa – Kinh Chỉ Hủy?!
Hạng nhất tiếng Anh toàn trường.
Hạng nhất Ngữ Văn toàn trường.
Việc bàn tán về cô gái này đã là thói quen của nhiều người như họ xì xào đã bao nhiêu cô gái tỏ tình với Chung Quý Bách vậy.
“Sao cậu, cậu cậu đến lớp K?” Vân Huyên không kiềm được bật thốt nên.
Nữ sinh ngồi trước mặt cô nhún vai, nom không để tâm lắm: “Vì mình muộn thi nửa tiếng nên tiếng Anh bị thiếu điểm.”
“Muộn?” Vân Huyên đến thán phục. Chuyện quan trọng như phân lớp chỉ sợ Chung Quý Bách còn không dám muộn.
Nhìn biểu cảm của nữ sinh trước mặt mình, trán Kinh Chỉ Hủy lấm tấm mồ hôi, làm ơn đừng nhìn cô với ánh mắt sùng bái vậy được không, cô đâu có cố ý.
Cuốn phim nhựa kẽo kẹt quay về sáng ngày thi phân lớp.
Chỉ còn mười phút nữa, cuối cùng cũng đến được xe buýt công cộng. Cho dù muộn một chút cũng không sao cả. Kinh Chỉ Hủy nghĩ ngợi, bỗng dưng im bặt, té ngã.
“Có chuyện gì thế?” Một người đứng lên đang bực bội thì nghe thấy câu trả lời của người khác: “Xin lỗi ạ, xe gặp vấn đề, mong mọi người di chuyển sang chuyến khác.”
“Trời ạ!” Mọi người hùa nhau hậm hực.
Còn một lát nữa thôi sẽ muộn rồi!
Bạn học Kinh Chỉ Hủy nhớ đến kì thi phân lớp thì vội vàng nghĩ cách, trở thành người đầu tiên lao xuống xe.
“Ầm.” Một tiếng va chạm.
Một cậu trai và một cô gái té ngửa ra đất. Chiếc xe đạp không còn chủ, chổng vó trong khi bánh vẫn quay.
Kinh Chỉ Hủy chống tay trên mặt đất, đầu gối đau nhức, máu đỏ chảy ra dưới làn váy, uốn lượn trên bắp chân. “Có chuyện gì vậy?!”
Cô nhìn về người lái xe ẩu tả kia.”Cậu?”
Đúng vậy, là Tạ Tỉnh Nguyên.
Bạn học hai năm lớp A, thiên tài ban tự nhiên Tạ Tỉnh Nguyên. Đứng hạng nhất hai mươi sáu lần thi cho tám môn, đồng thời, tiếng tăm “tủ lạnh lớn nhất vũ trụ” cũng bay rất xa. Tuy rằng người khác lúc nào cũng châm chích mình nhưng cậu không nói không rằng, ngoại trừ bài tập ra cũng chẳng quan tâm đến chuyện gì, hoàn toàn tách biệt với thế giới.
Trong thế giới này, người không được chào đón nhất trong trường chính là những kẻ mọt sách bởi lẽ họ không có gì để chê trách cả. Ngoại trừ chuyện lúc nào cũng đứng đầu trong danh sách đỏ thẫm, khiến mọi người trầm trồ ngưỡng mộ ra, thời gian còn lại, bao giờ cũng thấy cậu chống cằm bên song cửa sổ làm bài tập. Kinh Chỉ Hủy dám khẳng định, tên của những thành viên khác trong lớp, chắc chắn cậu không biết lấy một người.
“Xin lỗi.” Cậu trai ngồi dậy.
Đây là lần thứ hai cô phải nghe cụm từ này trong này. Kinh Chỉ Hủy trợn ngược mắt, nhìn lên trời xanh, thấy những đám mây bồng bềnh như kẹo bông và tia nắng ban mai đang xuyên qua đấy. Lạ lùng là, bầu không khí hơi ngột ngạt.
“Cậu định đến trường thế nào đây?” Người phản ứng lại là cậu nam sinh đã đứng lên, người cậu chìm trong ánh Mặt Trời. Cậu nhìn xuống dưới, đôi mắt chạm với cô gái trẻ khiến đôi tai ửng hồng.
“À… Đợi chuyến .”
“Khỉ thật.” Cậu mắng thầm. “Xe mình cũng không đi được nữa… Đành phải chờ với cậu rồi.” Nói xong liền khóa xe lại bên đường với vẻ thành thạo.
Cửa hàng bách hóa vang lên tiếng “leng keng” khi cánh cửa mở. Cậu vào nhanh, lúc này đây cô mới phản ứng lại.
Không phải sẽ đợi chuyến cùng nhau sao? Sao lại vào đó rồi?
Phần gối vẫn còn rất đau, máu chưa ngừng chảy.
Ôi, sao giống sinh non vậy cơ chứ. May mắn là người đó là Tạ Tỉnh Nguyên, một thanh niên chỉ có hứng thú với nguyên tử, không biết ngó ngang ngó dọc. Nói ra thì mọt sách cũng có ưu điểm ấy mà.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng dưng váy bị xốc lên.
Chỉ Hủy hoảng sợ, lùi về sau theo phản xạ.
Cậu cúi đầu xuống nhìn thử nhưng gương mặt không thay đổi gì. “Không muốn xử lý miệng vết thương sao?” Trong tay là cồn và băng sát thương tiện loại gì đó.
Trời ạ, biết cách dọa người quá!
Cô giữ chân tại chỗ cho cậu xử lý, tự nhắc mình rằng, người này là Tạ Tỉnh Nguyên, người này không hiểu chuyện gì cả.
“Máu vẫn chảy, hình như…” Người bị coi là không hiểu chuyện lại lên tiếng.
Hình như? Hình như cái gì?
Lỗ tai đỏ ửng.
Hình như gì chứ?
Sai rồi!
Chắc chắn cậu không phải kẻ khờ như cô nghĩ. Cô bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình.
Động tác cậu rất nhẹ, vết thương cũng bớt đau nhưng trong lòng lại đang rối bời, cảm thấy thời gian qua thật chậm, cứ xốn xao mãi không thôi.
Cô nghi ngờ cậu có suy nghĩ bậy bạ gì, nhưng cũng ngại ngùng nói. “Cậu không thể nhìn váy…” Lời nói lắp bắp. Tình thế khó xử này mở miệng cũng khó khăn.
“Được rồi.”
Sao? Cúi đầu nhìn, miệng vết thương đã xử lý sạch sẽ, tay nghề của cậu cũng tốt lắm.