Một nữ sinh đơn thuần có thể trở nên khờ khạo như vậy đấy. Lúc nãy còn tuyên án “biến thái” cho người ta, mà nay đã cảm động không thôi rồi.
“Có thể đi được chưa?”
“Sao?”
Cậu vươn tay chỉ về phía xa: “Chuyến chỉ còn cách chúng ta mét thôi đấy.”
“Thật hả?” mét? Có thể ước lượng vậy sao? Đầu óc cậu làm bằng gì vậy?
Cậu không chống đỡ lại gì.
Đừng nói cậu cài máy tính vận tốc trên xe đấy chứ? Tuy bất kì nữ sinh ban tự nhiên nào cũng biết công thức “quãng đường = vận tốc x thời gian” dành cho trẻ em này nhưng vấn đề ở đây là, người khác phải phân tích hành vi áp dụng công thức ngày ngày tính khoảng cách xe quái lạ của cậu thế nào đây?
Không muốn quan tâm nữa, cô ráng cất đi vài bước nhưng vết cắt trên đùi quá đau, cô hít một hơi thật sâu.
“Lên đây đi!” Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“A?”
“Mình cõng cậu qua.” Kiên quyết một cách chân thành thật đáng tin cậy.
Đã lớn vậy rồi nhưng đây là lần tiếp xúc gần với bạn khác giới, bất kể đây là một khúc gỗ mang dáng vóc của cậu nam sinh.
Nhưng mà cô cũng là một khúc gỗ đấy thôi? Để bộ phận nhạy cảm không động vào tấm lưng gầy yếu kia, cô ngồi trên đấy mà dáng vẫn thẳng tắp.
“Cậu ngồi vậy mình thấy khó đi lắm.” Cuối cùng cậu trai không gồng mình nỗi nữa, thở phì phò nói với cô: “Cậu ngồi vậy làm mình thấy bản thân như đang phạm tội mà chưa dám động tay thôi.”
Cô đành phải ngoan ngoãn gập xuống, gác cằm lên vai cậu. Cứ dặn dò bản thân rằng – Tạ Tỉnh Nguyên là một bạn nam thật thà.
Hai người đi một con đường với tình trạng khó xử như vậy mãi mới đến được bến xe.
Dường như là trò đùa quá của ông Trời, cứ muốn ép người khác vào đường cùng. Đợi cả một tiếng đồng hồ cũng không thấy chuyến đâu, không phải mọi khi cứ năm phút là lại có một chuyến đến đỗ đây sao?
Đợi một lúc rất lâu xe mới đến nhưng bên trong chật ních người như một đàn cá hồi chen chúc trong hộp thiếc vậy.
Cô bị thương ở chân, tự biết mình không ngồi lên chuyến xe này được, do dự trong một chốc rồi nghiêng đầu nói với cậu: “Cậu đi trước đi. Tuy muộn một chút nhưng với năng lực của cậu chắc chắn đủ giờ làm bài thi.”
“Tất nhiên.” Cậu trả lời mà không hề khiêm tốn, bước hai bước chợt khựng lại: “Còn cậu?”
“Mình bỏ cuộc.” Cô khoát tay ra vẻ bất cần nhưng thực sự lòng rất khó chịu, môn tiếng Anh cô có thể nắm chắc điểm tuyệt đối.
Cậu sửng sốt trong ba giây, bước nhanh đến, lại cõng cô lên. Cô hoảng sợ.
“Mình biết với tốc độ mét/ giây x giây có thể đủ giờ vượt qua cuộc thi, nhưng…”
“Nhưng?”
“Không…”
“Nhưng mình không có ý định bỏ cậu lại.” Đây là lời do tủ lạnh Tạ Tỉnh Nguyên nói ra sao?
Đến lúc đặt cô ấy xuống trước cửa trường thi, nhìn đồng hồ cũng chỉ còn nửa tiếng mà thôi.
Chỉ Hủy ngẩng đầu, chợt phát hiện tay cậu có vệt máu: “Tay, tay cậu…”
“Ồ, không sao đâu, chỉ tay trái thôi mà.”
Không để ý được nhiều vậy, cô vội vã quay mình, khập khễnh đi từng bậc lên cầu thang, bỗng nghe giọng nói vang lên từ phía sau: “…Chỉ Hủy.”
Cô ngạc nhiên nhìn lại, không ngờ cậu biết tên mình. Lúc gọi thậm chí còn thân thiết đến mức lược họ đi.
Cậu nam sinh luôn khiến người ta nghĩ là vô cảm xúc nở một nụ cười thản nhiên, tựa như ánh Mắt Trời xua tan màn đêm vào sáng sớm. “Cố lên!”
Sau đó còn tự nhiên quay người đi nhưng thực chất ảo não trong lòng, nói không thành lời. “Mình vẫn muốn ở cùng lớp với cậu.” Huống hồ, lúc trước giới thiệu tên thành viên trong lớp còn không để ý, đến họ người ta là gì còn quên mất. Sau này cùng vào lớp lại dễ gì còn thời gian để tìm hiểu nhau.
Nếu không một ai nói với cô rằng “Chỉ Hủy, cố lên”, truyền kì chuyên Anh nhất định sẽ gắng hết sức. Nhưng mà…
Ai bảo cậu lại nở nụ cười khiến tất cả thiếu nữ không thể kháng cự như vậy? Cô ngồi trong phòng thi, rõ còn ba mươi phút mà ngây người đến hai mươi phút rồi, sau đó mới hốt hoảng nhận ra: “Trời ơi, chưa ghi đáp án vào!”
Cuộc gặp gỡ lãng mạn trong cuộc sống trung học bình thường cũng không hay ho gì cả.
Trước bảng phân lớp, một Kinh Chỉ Hủy tự buồn thay cho chính mình. Cô ngoảnh đầu qua một bên. “Tạ Tỉnh Nguyên năm ba lớp A.” sau lại quay qua bên ngược lại. “Kinh Chỉ Hủy năm ba lớp K.” Đây là sự đối lập!
Xung quanh có rất nhiều người bàn tán.
– Sao? Lần này Tạ Tỉnh Nguyên không hạng nhất toàn khối? Vào lớp A với số điểm bậc trung?
– Nghe tin đồn này! Vì lúc thi Anh cậu ta đến muộn nửa tiếng nên chỉ đạt được bảy mươi điểm thôi.
– Trời ạ! Tiếng Anh có bảy mươi điểm mà cũng vào được lớp A! Cậu ta còn là người không?
– Hình như ba môn Toán Lý Hóa trọn điểm. Nhưng ngoại trừ tiếng Anh ra cũng có vài môn hơi thất thường.
– Còn môn khác thất thường nữa?
– Tất nhiên rồi! Nếu không chỉ mỗi tiếng Anh thì cậu ta ngã sao được? Nghe nói sau tiếng Anh cũng có hai môn chỉ khoảng một trăm ba mươi điểm.
– Má! Cái đó mà thất thường sao?
– Với cậu ta, chỉ cần dưới một trăm bốn mươi cũng đủ khiến người khác kinh ngạc rồi.
– Rốt cuộc cậu ta bị gì thế?
– Không biết, có lẽ bị ảnh hưởng vì thi Anh không tốt chăng.
Không thể nào! Trước giờ cậu ta có quan tâm đến gì đâu. Cho dù đề thi hóc búa đến cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến thành tích của cậu. Kinh Chỉ Hủy học chung lớp hai năm là người biết rõ cậu tài đến cỡ nào.
Nhưng sao lại làm bài thất thường thế nhỉ?
Trong đầu xuất hiện câu trả lời cô không muốn nghĩ đến nhất.
Khủy tay trái bị thương.
Tạ Tỉnh Nguyên có thói quen chống cằm lúc làm bài. Nếu cậu theo quán tính làm vậy chắc chắn hành động sẽ khiến cậu đau mà không cần nghĩ nhiều.
Nói đến đây, tất cả tội lỗi đều đổ về con người nóng vội xuống xe – Kinh Chỉ Hủy.
Đến lớp K là đúng!
>>
Tuy rằng, tình tiết đã đơn giản hóa đến “xe bị hư, người qua đường Giáp đụng phải, không đợi được xe, phải đi bộ đến trường nên mới lỡ cuộc thi” nhưng sau khi kể cho Vân Huyên, cô ấy vẫn đồng cảm thảm thiết.
“Thật tội nghiệp~~!”
Người được hạng nhất môn Anh toàn trường là Kinh Chỉ Hủy có hơi đau đầu với kiểu phản ứng này nhưng cô phải làm quen thôi, bởi lẽ đây là lớp K mà.
Một nhóm nữa lục tục đi vào nhưng phản ứng có lẽ không hòa nhã mấy. Dù sao cũng không có vấn đề gì. Như cậu bạn Văn Anh có gương mặt tái nhợt, miệng phì phèo điếu thuốc, cả dãy khuyên bấm sau lỗ tai là một ví dụ điển hình. Nếu đây không phải là lớp K mới tính là chuyện lạ.
Từ ban nãy đến giờ, ngoại trừ người vượt quá sự dự đoán của giáo viên – Kinh Chỉ Hủy xuất hiện tại đây, thì đa phần mọi người đều hài lòng với chốn này. So sánh kĩ, phản ứng của Kinh Chỉ Hủy cũng không lạ mấy với ai. Ví dụ thế này đi, nhìn mấy cái khuyên của Sa Hạnh Cửu, ai nấy cũng thấy lỗ tai mình đau hộ. Nhìn gương mặt của Văn Anh, mọi người mừng vì chưa mắc bệnh nan y, vân vân.
Góc tường phòng học này rất kì quái, năm nào năm nấy cũng chỉ mỗi góc này sáng sủa nhưng đến mùa Đông ắt hẳn sẽ rất lạnh. Nghĩ đến chợt nhận ra, sao tháng Chín mà rùng mình thế này.
Không thể nào. Sao ai nấy cũng thấy lạnh nhỉ?
“Tên đầu heo nào bật điều hòa thấp như thế?” Sa Hạnh Cửu ngồi trước Kinh Chỉ Hủy bực dọc gào lên.
“Không thích thì cút!” Người lên tiếng là một cậu nam sinh ngồi trong góc ấy, vừa nói, cậu vừa đặt trái bóng rổ xuống, tu nước ừng ực. Nhìn qua thì chẳng có gì khác lạ, khiến người khác nghi ngờ rằng, ban nãy là cậu nói phải không.
Thấy cô giáo đã vào lớp, Sa Hạnh Cửu không thể tác oai được, đành bực bội ngồi xuống.
“A, mọi người đến đủ rồi. Vậy vào lớp nhé!” Người đẹp đứng trên bục giảng chỉnh lại điều hòa, tươi cười như hoa.
Cuối cùng Chỉ Hủy cũng hiểu thế nào gọi là “Vờ như không thấy”, rõ ràng một lớp ba mươi người mà chỉ lác đác mười người vẫn gọi là đến đông đủ. Có lẽ cô giáo cũng cố giải tỏa sầu não, hèn gì nhìn vào còn trẻ đến thến.
“Học thôi!”
Trước ánh nhìn trân trối của cả lớp, Thiệu Như mới nhận ra lúc nãy vẫn chưa bầu lớp trưởng, trước khi mọi chuyện đi quá xa, cô hô to: “Đứng lên!”
Tiếng kéo của ghế vang lên khắp ngõ ngách.
“A, cô ơi, xin lỗi em đến trễ!” Một cái đầu ló ra sau cửa.
“Ồ, Lương Thiệp à? Mau vào đi, lần sau đừng muộn nữa nhé.” Dường như cô giáo xinh đẹp này không hề bị chọc giận, vẫn tươi cười rực rỡ,
Lương Thiệp?!
Vân Huyên ngẩng đầu, quả nhiên là cậu ta. Da đầu cô run rẩy. Nếu vậy người như hình với bóng với cậu ta chắc chắn cũng ở ngoài cửa.
Như dự đoán, sau đó, gương mặt của Chung Quý Bách ngập tràn trong mắt cô.
Làm sao đây? Sao bây giờ? Tay, tay phải đặt thế nào? Chải tóc, đúng rồi, chải tóc, chắc giờ đầu đã thành ổ quạ. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, tuy sự thật thì đây không phải ấn tượng đầu tiên.
Với tính cách của Chung Quý Bách, chắc chắn cậu sẽ không biện giải cho hành vi đến muộn này. Cũng tốt, khách sáo quá sẽ khiến mọi người thấy giả tạo.
Chỉ nghe cô giáo dịu dàng dặn dò: “Mau về chỗ đi, nhớ dò chỗ ngồi nhé.”
Vân Huyên trơ mắt nhìn cậu bình thản băng qua một loạt dãy bàn đến gần mình. Cô thầm than trong lòng, đừng mà, đừng mà, đừng mà. Cuối cùng, một tiếng “cạch” vang lên, người ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Vài hạt bụi bay lung tung. Tử hình rồi!
Trời… Đúng là khắc tinh.
“Bạn Vân Huyên, Vân Huyên à.” Cô giáo xinh đẹp thân thiện gọi cô từ chốn dầu sôi lửa bỏng về nhân gian.
“Dạ?”
“Em ngồi được rồi.”
Cả lớp ngạc nhiên nhìn cô, chỉ có cô tuyệt vọng nhìn Chung Quý Bách vô tội bên cạnh.
>>
Thế sự khó lường.
Nếu thời gian quay lại một tháng trước, có thể ngồi cùng bàn với Chung Quý Bách, Vân Huyên sẽ vui mừng hết cả năm.
Nhưng bây giờ…
Chỉ đành cảm thán câu: “Đời người thật trắc trở.” Thật sự không biết năm này cô phải sống thế nào. Nếu như thế giới này thật sự có “Một ngày bằng ba năm” vậy chẳng phải tháng ngày của cô dài đến ba kiếp người sao?
Cảm giác nữ sinh bên cạnh cứ ngọ nguậy không yên, Chung Quý Bách cũng cảm thấy phiền phức. Biết vậy đã xin cô cho ngồi với con trai từ sớm.
“Này, bạn học.” Cậu gõ bàn. “DỪNG LẠI!”
Người quay tới quay lui cũng chịu người.
Ơ? Gọi cô là bạn học? Là kiểu nói chuyện “chưa từng có chuyện gì xảy ra”?
Thì ra cậu ấy không nhớ cô! Đúng rồi! Chắc chắn số nữ sinh tỏ tình với cậu rất nhiều nên chuyện này cũng không để lại ấn tượng gì! Giờ phút này, Vân Huyên thiếu điều chưa nhảy cẫng lên mà thôi.
Nói cách khác, có thể bắt đầu lại lần nữa, tạo dựng ấn tượng lần nữa, phát triển tình cảm lần nữa, một lần nữa…
Bất giác, gương mặt thể hiện vẻ si mê.
“Vân Huyên, nhìn em cười chắc biết câu trả lời rồi đúng không? Cô mừng lắm. Vậy em trả lời câu hỏi này nhé.”
“A? Em sao?” Cô tự chỉ tay vào chóp mũi của mình.
“Đúng rồi.”
“…” Đến cả câu hỏi cô còn không biết, sao lại có chuyện “nhìn em cười chắc biến câu trả lời” được chứ!”
“Câu hỏi là nguyên nhân Hạng Võ thất bại trong chiến tranh Hán – Sở.” Bên cạnh vang lên giọng của Chung Quý Bách.
“À? Chiến tranh Hán – Sở ạ?”
“Đúng vậy.” Cậu nam sinh bên cạnh và cô giáo trên bục giảng đồng loạt trả lời.
“À… Hạng Võ ạ?”
“Đúng rồi.” Cô giáo lại đáp lời.
Cô hơi mất kiên nhẫn. Đứng trẻ này cẩn thận quá, xác nhận lại từng li từng tí.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh lại chợt hiểu ra điều gì đó, bất đắc dĩ đành phải nhét một tờ giấy vào tay cô.
“Ồ~ Là vì từ “mâu” trong công phạt, “phúc” trong cương cứng ạ.” Đây là câu trả lời khiến cô giáo cũng thấy xấu hổ.
Kinh Chỉ Hủy ngồi một chỗ cười đến quặn thắt bụng. Đột nhiên nhận ra phòng học rất im ắng, mọi người cũng không thay đổi gì. Không phải chứ? Chẳng lẽ mọi người đều nghĩ rằng, “mâu” và “phúc” đúng ý đó sao?
Lại ngẩng đầu, gương mặt cô giáo rất xấu hổ.
>>
Cốc cốc cốc.
Ngay lúc Chỉ Hủy thở phào nhẹ nhõm hộ cô, nếu bây giờ không có ai gõ cửa không biết cô phải giải quyết tình hình thế nào.
Cửa mở ra, tổ trưởng bộ môn bước lên, vuốt vuốt ngực, do dự một lúc mới nói: “Cô Thiệu, có một học trò muốn chuyển từ lớp A sang lớp cô… Cô xem, có được không?”
“Gì ạ?” Cô giáo thảng thốt hét to, cả lớp ồ lên, ồn à hỗn loạn.
– Óc bã đậu rồi! Chuyển từ lớp A sang lớp K.
– Chắc chắn là đầu óc có vấn đề.
– Sợ là lớp A học hành căng thẳng quá! Ai, dù sao kẻ ngốc có phú của kẻ ngốc mà.
Không hiểu tại sao cô Thiệu lại chợt nghĩ thế này: “Không phải đến gây rối chứ?” Tuy rằng tôn trọng yêu cầu học sinh, từ lớp cao chuyển sang lớp thấp cũng có tiền lệ, nhưng mà…
Nếu vì áp lực quá lớn, nên chuyển từ lớp A sang lớp B mới đúng.
Nếu muốn đổi ban, hẳn phải chuyển sang lớp C giỏi môn Lịch Sử.
Từ lớp A chuyển xuống lớp K, lớp chuyên Vật Lý chuyển đến lớp Lịch Sử kém cõi nhất, hoàn toàn không ăn khớp. Hơn nữa vẻ mặt của tổ trưởng bộ môn cũng nhịn đến mức gần như táo bón rồi, chắc cũng rất bất ngờ.
Tổ trưởng bộ môn nghi ngờ nhìn quanh mọi cá thể sống trong lớp.
Tại sao lại chuyển đến đây?
Tại sao?
Mọi người đều tự hỏi.
>>
Bình thường mà nói, có lẽ cô nên sợ hãi nhiều hơn là kinh ngạc.
Nhưng hết thảy cũng đâu quan trọng.
Bởi vì cô thấy băng gạc màu trắng trên khủy tay trái.
Tại sao? Tại vì… cô?
Bàn tay cô run lẩy bẩy, cây bút rớt xuống mặt đất, tạo nên âm thanh duy nhất trong phòng học.
“Tạ, Tỉnh, Nguyên?” Cô Thiệu cảm thấy lưỡi mình líu lại rồi.
Mắt của mọi người trong lớp chỉ chực rớt ra.
Nghĩ là ai cũng không nghĩ là cậu!
Áp lực sao? Rõ ràng khối học sinh nào cũng nhận thấy áp lực từ cậu. Mọi người đều nhất trí rằng, lần nào cậu cũng hơn người đứng thứ hai năm mươi điểm, kẻ luôn luôn dẫn đầu.
Vì cậu thích sao? Giải nhất toàn quốc môn Vật Lý, cậu còn có hứng thú với điều gì nữa?