>>
Đây là một khu nhà có chưa đến mười lăm lớp học.
Lớp sơn của nó cũng đi theo trào lưu xanh hóa đô thị.
Trường trồng rất nhiều cây xanh, nhưng mùa đông nào cũng trở nên trơ trọi. Những ngọn đèn sáng le lói trong ngày mịt mùng, đến độ chỗ loang lỗ của tán cây sà bóng mình xuống bàn, tạo nên một màu xanh u ám.
Bàn tay lúc viết đông cứng, cố lắm mới giữ được đường nét rõ ràng, nhưng khoảng cách giữa những con số không đều, thậm chí thỉnh thoảng còn đè lên nhau. Cậu nam sinh gác tay lên trán suy tư. Cậu nhớ có một mái tóc dài sẫm màu lướt ngang qua gò má, và rồi biết mất trong ánh nhìn hoảng hốt.
Nơi này một chút, nơi đó một chút, vô số mảnh ghép nhỏ bé cho thấy những người bắt đầu hành trình đều mang theo một bầu tâm sự.
Cậu cũng như thế.
Bỗng dưng nghe thấy có ai đó gọi. “Hạ Tân Tuần, có người tìm cậu” thì bất ngờ ngẩng đầu ra khỏi cuốn bài tập, nhìn ra mép cửa. Người đó là đối thủ của cậu.
“Tạ Tỉnh Nguyên?” Lúc đến gần quả thật rất ngạc nhiên.
Người kia gật đầu.
“Có chuyện gì thế?”
Cho dù một người điềm tĩnh cao ngạo, một người bình dị gần gũi.
Cho dù một người tóc đen như mực, một người tóc màu nâu sẫm.
Vẫn là khung cảnh “thiên tài gặp thiên tài”
Hai người như thế đứng cùng một chỗ.
Không giống như hai cậu thiếu niên bình thường, có thể thoải mái chòng ghẹo bát nháo với nhau. Mỗi một câu nói đều chất chứa suy tư, mỗi một câu chuyện đều được nghĩ ngợi cẩn thận. Mỗi một ngôn từ đều có hàm ý khiêu khích. Nay tình trạng một người đến trường người kia tìm gặp là có chuyện gì đây?
Đã qua lúc tan học từ lâu, sắc trời bắt đầu hôn ám. Ngọn đèn đường ấm áp bật lên, còn ký túc xá trường trung học Dương Minh mới sáng trưng như thế. Hạ Tân Tuần men theo lối sáng đi vào màn đêm, cậu nam sinh mặc bộ đồng phục màu sẫm cũng bước đến. Tân Tuần bình thản nhìn đối phương, đợi chờ một câu trả lời.
Ngoại trừ lý do nhà gần trường Dương Minh nên tiện đường ghé qua, lúc này đây, chính người đến là Tạ Tỉnh Nguyên còn cảm thấy mơ hồ. Từ lúc cậu lên cấp ba đến nay, đây là lần đầu tiên xen vào việc của người khác.
Tự hỏi một lúc lâu nên mở miệng thế nào, cuối cùng cũng chọn cách an toàn và đơn giản nhất. “Liễu Khê Xuyên là bạn bàn trước của tôi, cậu ấy nói cậu vẫn chưa quên.””
Mối quan hệ “bạn ngồi bàn trước” không quá nhấn mạnh đúng không?
”…Ồ” Giọng đáp có gì đó không cam lòng. ”Nếu vậy, cậu ấy có khỏe không?”
“Không ổn lắm”
“Sao?”
”Cậu có biết tại sao cậu ấy chuyển trường không?”
”…” Hạ Tân Tuần không lên tiếng, gương mặt tỏ rõ vẻ không cam chịu.
”Lúc bị thương vì giàn xây dựng sụp xuống, cậu cũng có ở đó phải không?”
”Ừ, không phải chỉ bị thương ở đùi thôi sao? Chuyển trường vì điều này?”
”Không chỉ mỗi đùi. Cậu ấy…” Ngón tay gõ gõ lên đầu. ”Ở đây cũng bị thương.”
”Sao? Cậu nói cái gì?” Tân Tuần không thể thong dong như cũ.
Sau đó im lặng hai giây, giọng nói chùng xuống.
“Rốt cuộc cậu ấy bị gì?”
Đèn đường đột ngột sáng lên chỗ họ đang đứng, Tỉnh Nguyên cảm thấy hơi chói mắt.
”Đáng lẽ tôi phải giữ kín bí mật này. Nhưng dù sao thì nói tình hình cho người cậu ấy quan tâm nhất, chắc cũng được tha thứ.”
>>
Sự so sánh giữa hai trường trung học Dương Minh và trung học Thánh Hoa là đề tài rất được mọi người ưa chuộng.
Chuyện đồn đến tai trường Dương Minh, cuối cùng bị xào nấu thành tam sao thất bản, thậm chí người kể còn khăng khăng đảm bảo độ tin cậy tốt hơn bản cũ. Đó là chuyện tình tam giác giữa Hạ Tân Tuần, Liễu Khê Xuyên và Tạ Tỉnh Nguyên. Điều này khiến biết bao cô gái xôn xao.
Bản đầu tiên: Liễu Khê Xuyên vì tình chuyển trường nhưng lòng vẫn rất áy náy với bạn trai cũ. Tạ Tỉnh Nguyên đến Dương Minh cầu xin Hạ Tân Tuần nhường Khê Xuyên cho mình. Trong cơn giận dữ, Hạ Tân Tuần lại chạy qua Thánh Hoa cướp lấy mỹ nhân về. Ôi trời ơi!
– Mức độ tin cậy: ,%.
– Ưu thế: Hoàn toàn có tiềm chất trở thành tiểu thuyết ngôn tình.
– Hoàn cảnh xấu: Hình như xem ở nơi nào rồi thì phải… Chắc chắn là không sao chép từ truyện của Quỳnh Dao chứ?
Bản thứ hai: Liễu Khê Xuyên khó xử giữa hai cậu nam sinh trên cả tuyệt vời kia. Tạ Tỉnh Nguyên đến tận Dương Minh yêu cầu quyết đấu. Cuối cùng Hạ Tân Tuần dựa vào sự dịu dàng của mình mà ôm lấy mỹ nhân. Thương, thương, thương thương!
– Mức độ tin cậy: %
– Ưu thế: Không những nữ xôn xao mà nam cũng bàn tán.
– Hoàn cảnh xấu: Sao lại giống kịch bản trong game online thế nhỉ?
Bản thứ ba: Liễu Khê Xuyên dựa vào sự quyến rũ của mình thu hút hai cậu trai tuấn tú. Tạ Tỉnh Nguyên đến Dương Minh tìm Hạ Tân Tuần bày tỏ tâm tư. Hạ Tân Tuần cũng thể hiện thành ý, đến Thánh Hoa đáp lễ. Cuối cùng… Hai người nhận ra Liễu Khê Xuyên không phải là người mình yêu nhất, mà người kia mới thật sự quan trọng Từ đó về sau dắt tay quy ẩn chốn thâm sơn, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. Một cái kết quá viên mãn.
– Mức độ tin cậy: Không thể đánh giá.
– Ưu thế: Tình yêu nam – nam bây giờ nổi tiếng lắm.
– Hoàn cảnh xấu: Hai tên chỉ mới gặp nhau có vài ba lần mà yêu đắm đuối vậy cũng…hơi khó tin.
Nhưng dù thế nào thì đều thắng bại bất phân cả, ba người kia hào quang lóa mắt vậy mà. Một người là hội trưởng hội học sinh Dương Minh, một người là thiên tài Tự Nhiên Thánh Hoa, một người là cựu hoa hậu giảng đường Dương Minh (cựu hoa hậu? Nếu cậu ấy là cựu thì hoa hậu giảng đường hiện tại là ai…?) kiêm nhân vật được dự đoán sẽ thủ khoa môn Văn đại học.
Nếu vậy, phiên bản nào mới là sự thật đây? Dù sao đi nữa, cả ba người, một trong số họ bại trận cũng đủ làm mọi con tim tan nát.
>>
Điều tra chân tướng lần thứ nhất!
Thu Bổn Du lấy giấy khen thưởng thi Toán ra khỏi văn phòng, không ngờ gặp được Tạ Tỉnh Nguyên. Cô không nói gì, chỉ kéo cậu qua. “Này, hôm đó…”
“Sao?” Cậu có hơi mờ mịt.
“Hôm thi xét tuyển, cậu với Liễu Khê Xuyên có chuyện gì?” Giọng nói rất giận dữ.
Cậu run sợ một giây, cuối cùng cũng biết người kia đang nói đến chuyện gì. Nhưng nếu nói dong dài quá chỉ sợ không rõ ràng, đành qua loa lấy lệ. “Chuyện đó à? Cậu cảm thấy chuyện gì đã xảy ra thì là như thế đó.”
“Nói năng đàng hoàng vào! Tôi hỏi cậu, Chỉ Hủy phải thế nào đây?”
“…”
“Này! Cái tên khốn Trần Thế Mĩ bạc tình bạc nghĩa nhà cậu!”
“Cậu nói chuyện khó nghe quá rồi!”
“Tạ Tỉnh Nguyên, em đến rồi à?” Cuộc đối thoại của hai người bị Hứa Dương cắt ngang, hoặc nói đơn giản hơn, Hứa Dương bất thình lình xuất hiện đã cứu vớt tình cảnh dầu sôi lửa bỏng của cậu nam sinh.
Thu Bổn Du nuốt giận nhìn cậu quay lưng vào văn phòng.
Điều tra chân tướng lần thứ hai!
Đi ngược đám đông Thánh Hoa đang tan học là một cậu nam sinh thân hình cao lớn. Cậu mặc bộ đồng phục hoàn toàn khác với những người xung quanh, nhưng bất kì cô gái nào ngang qua đều ngắm nhìn.
Trong số đó, có một người vừa thấy cậu đã vội vàng tìm chỗ trốn. Nhưng cậu nhìn thấy cô rất rõ, tiến đến nắm tay lại.
“Khê Xuyên.”
“A… Là cậu à? Mình, mình phải về nhà gấp…”
“Không cố tình trốn mình chứ?” Cậu nở một nụ cười xấu xa.
“Sao lại thế được?” Dù nói vậy, cô vẫn quýnh quáng đến mức không thể chậm chân.
“Đừng nghĩ là mình không biết chuyện của cậu.” Từ cuối hơi kéo dài.
“Mình… Mình có chuyện gì kia chứ? Trời ơi, mình có việc gấp thật mà!” Cô lại cố tình quay đầu đi, bước nhanh hơn.
“Tạ Tỉnh Nguyên nói mình biết cả rồi.”
“Ơ? Sao?” Nghe thấy cậu nói vậy, cô nữ sinh ngoay ngoắt, bất ngờ cậu cũng đang cúi đầu xuống, vậy nên nơi cần chạm cũng đã chạm rồi. Cảm giác như điện giật vậy, cho dù cái hôn kia chỉ là lướt qua nhưng gương mặt cô cũng đỏ ửng.
Lúc đầu cậu có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười xấu xa, nhanh chóng kéo cô gái trước mặt vào lồng ngực, lần này là một cái hôn cố tình.
Vậy nên, năm giờ, ngay lúc tan trường của Thánh Hoa, các học sinh may mắn nhìn thấy đồn ầm lên ở trường vào hôm sau.
Mặt cô đỏ lựng, cố gắng đẩy cậu nam sinh ra, một lúc sâu mới thở đều lại. “Đồ lưu manh!”
“Ừ, bây giờ cậu mới biết sao?” Môi cậu nhoẻn thành một đường cong, nụ cười khiến người ta không nỡ trách móc. “Biết không, mình rất nhớ cậu!”
Điều tra chân tướng lần thứ ba.
“Biết sao không? Hôm qua lúc ra về, Liễu Khê Xuyên hôn một cậu nam sinh trường khác đấy.” Vân Huyên thần bí quay đầu nói với Tạ Tỉnh Nguyên.
“Ồ? Thật à? Vậy thì tốt.” Cậu nam sinh đứng lên, đi ra ngoài. “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Vì đi quá nhanh nên cô gái không nghe được câu phía sau: “Hạ Tân Tuần cũng có bản lĩnh, loại người đó mà cũng thu phục được.”
“Nếu như vậy… Tạ Tỉnh Nguyên nhận thua buông tay? Rốt cuộc là cao nhân phương nào hàng phục cậu ta vậy?” Vân Huyên cảm khái. Một lát sau lại quay sang Kinh Chỉ Hủy. “Cậu có biết là ai không?” Nhưng lại nhận ra mình đang nói chuyện với không khí, chẳng biết cô gái kia đã biến mất từ bao giờ. Tự cảm thấy mất mặt, Vân Huyên tiu nghỉu từ bỏ.
Nhưng mà, cái câu “Tạ Tỉnh Nguyên thách đấu thất bại.” xuất phát từ đây.
>>
Nghe nói thứ năm sẽ công bố kết quả xét tuyển. Có thể tra trên trang chủ của đại học F.
Tan học hôm thứ tư, lớp K luôn ra về muộn nhất. Nhưng hôm nay Chỉ Hủy vì quá căng thẳng mà lo âu mãi.
“An tâm, không sao đâu.” Cô nữ sinh cùng bàn tốt bụng vỗ vai Chỉ Hủy an ủi.
Chỉ Hủy nở nụ cười ảm đạm. “Chỉ với cậu thôi.”
“Ít nhất cậu cũng đã có năm điểm cộng, phải nghĩ đến hướng tốt nhất chứ.”
“Cũng không hẳn là thế, mình từng gặp một tiền bố không cần điểm cộng.”
“Có chuyện này à?”
Chỉ Ngủy gật đầu thật mạnh, như người không thi lấy thêm điểm chính là mình.
“Được rồi, cậu phải tin tưởng vào bản thân.” Tỉnh Nguyên ngồi sau chen miệng vào.
“Hôm nay nói chuyện đầy đủ chủ vị cơ đấy.” Giọng Khê Xuyên cao vút lên.
“Tôi còn chưa tính sổ với cậu. Cậu nói bậy bà gì với tên đó thế hả?” Đề tài đột nhiên thay đổi.
Một lúc lâu sau mới xác định được “tên đó” là ai, cậu cười như không cười. “Là sự thật.”
“Nhưng mà… Tôi đã bảo là phải giữ bí mật không nói.”
“Tôi chỉ muốn tốt thôi. Hai người không thấy khó chịu sao?”
Chỉ Hủy không hiểu được họ đang nói những gì.
Khê Xuyên lườm nguýt cậu. “Hừ, tôi cũng muốn tốt vậy… Chỉ Hủy ơi, cậu biết không, tên Tạ Tỉnh Nguyên này… Ê…”
Trong thời khắc mấu chốt, cậu nam sinh quýnh quáng bịt miệng Khê Xuyên lại.
Mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao, tóm lại, động tác này khiến Chỉ Hủy cảm thấy cô không thể chịu nổi sự thân thiết ấy. Vì thấy không ổn, móng tay tự bấu lên làn da, đau, rất đau. Một lúc sau mới có thể đáp với giọng bình thường. “Nếu không có gì, mình về nhà trước nhé.”
Nhìn bóng dáng Chỉ Hủy xa dần, Khê Xuyên cũng vặn tay Tỉnh Nguyên ra, thở hổn hển lấy hơi, quay đầu trợn mắt nói: “Cậu là đàn ông cái quái gì chứ? Muốn nói cũng không dám nói.”
“…Tôi đâu quyết đoán như Hạ Tân Tuần. Cơ mà… cảm giác sao, nũng nịu rồi kiss hả?”
Cậu còn chưa nói xong đã bị cô nữ sinh đỏ mặt húc thẳng vào bụng.
>>
Thứ năm.
Chỉ Hủy đổ bệnh không đi học. Sáng chín giờ vẫn ngang ngạnh lên xem thông báo kết quả.
Cha mẹ cô cũng đều ở nhà, tuy rằng cha cô không ngừng kể những câu chuyện hài hước nhạt nhẽo, nhưng bầu không khí vẫn đóng băng bởi sự căng thẳng.
Tám giờ năm mươi, số người truy cập tăng mạnh.
Tam giờ năm mươi lăm, bỗng dưng Chỉ Hủy bị out không báo trước, trên đó ghi rõ “không thể truy cập.”
Chín giờ đúng. Vẫn như cũ, “không thể truy cập”.
Chín giớ hai mươi. Cuối cùng mở được, nhưng lại báo rằng. “Hệ thống quá tải, xin truy cập lại sau.”
Chính giờ năm mươi, dường như đã nhụt chí. Cô mắng thầm. “Như rùa bò, cả nhà này sắp chết rồi đây.”
Mười giờ. Truy cập thành công. Bảng thông báo lại ghi: “Chưa cập nhật”
Hoàn toại bại dưới đại học F! Chỉ Hủy bực bội ngồi trên sopha, không hé lấy một lời! Đúng là cô lo hão! Làm mọi người lo lắng như vậy, không chừ mấy người kia còn chưa chấm bài xong.
Ngay lúc ngồi xuống ăn cơm trưa, tâm tư vẫn còn đặt trên mạng, mới ăn được hai miếng đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Bưu kiện màu đỏ sẫm.
Chỉ Hủy không yên lòng mở bưu kiện ra, một công văn được đóng dấu, đôi mắt mơ màng chợt sáng bừng khi thấy đóng dấu của phòng chiêu sinh đại học F. Tóc gáy cô như dựng thẳng, cả người nóng bừng lên.
Nhìn lần thứ hai, đọc từ trên xuống dưới cũng không biết đang viết chính xác cái gì, chỉ đến khi nhìn thấy dòng “cộng thêm hai mươi điểm” thì mới thở phào một hơi, suýt nữa siêu thoát.
Đúng là vẫn chưa trúng tuyển, nhưng được cộng một điểm nghĩa là tỉ lệ cao hơn một phần.
Nhiệt độ trong không khí bắt đầu ấm dần lên.
Buổi tối, Chỉ Hủy điện thoại cho Thiệu Như báo tin được cộng thêm hai mươi điểm, đồng thời cũng biết ơn Tỉnh Nguyên vì đã dự đoán như thế. Không ngờ lại bị tạt một gáo nước lạnh, trong lời Thiệu Như, rất bất ngờ, không thể hiểu được sao Liễu Khê Xuyên chỉ được cộng hai mươi điểm.
Nghe cách nói này mà sự vui sướng vơi đi phân nửa.
Tại sao trong mắt cô giáo, cô được thêm hai mươi điểm nghĩa là quá tốt? Còn Khê Xuyên chỉ nhận hai mươi lại dùng những từ cảm thán như đang tiếc nuối vậy?