>>
Sau một cuộc thi, từ mười bảy tuổi bước đến ngưỡng cửa mười tám.
Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng là sự trưởng thành.
Gương mặt thay đổi theo tuổi tác, vóc dáng cũng nảy nở. Mái tóc ngắn vén qua bên vai, ngày qua càng dài thêm, màu đen óng ả tao nhã, gây thu hút mọi ánh nhìn. Trong quá trình lớn lên, có nhiều thứ đột ngột thay đổi, giống như một luồng sáng đáng lẽ phải rọi thẳng, ngờ đâu gấp khúc trước không trung, thoát khỏi quỹ đạo được định sẵn, như tìm một con đường trốn chạy.
Thời gian càng dài, càng lâu, mặt phẳng con người ta đã nhìn trong ký ức trở thành khung cảnh chưa từng quen.
Là họa hay phúc, buồn vui lẫn lộn.
>>
Ngày thứ sáu, cả khối nhận được lịch học bù.
Giữa trưa, có rất nhiều học sinh trèo tường ra ngoài ăn cơm. Khê Xuyên nói gì cả, mím môi đi trên hàng rào. Chỉ Hủy đỏ mặt quay xuống dưới, gào lên với những cậu con trai dám quay đầu nhìn. “Cấm nhìn!”
Khê Xuyên hơi đau đầu, không nghĩ mặc váy lại phiền phức thế này.
“Hay là tìm Thiệu Như xin ra khỏi cửa nhé!”
“Không được đâu.”
“Phải thử một lần mới biết chứ.”
Kết quả, trước sự nhõng nhẽo của hai cô nữ sinh, Thiệu Như đành phải thỏa hiệp: “Coi như đây là phần thưởng dành cho hai người dành được mức điểm cộng cao nhất nhé. Nhưng nhớ đừng muộn học ban chiều đấy!”
Giấy xin phép ra khỏi trường màu vàng điền tên của Chỉ Hủy và Khê Xuyên nhưng vẫn còn một chỗ trống khá rộng. Lý do là chuyện không thể nói, cần phải ra ngoài gấp. Thế nhưng mới quay về đã bị các cô nữ sinh vây quanh.
Trong nháy mắt, người gặp chuyện tăng lên thành Liễu Khê Xuyên, Kinh Chỉ Hủy, Sa Hạnh Cửu, Vân Huyên và Văn Anh
“Tài năng quá, bắt chước chữ người khác y chang luôn!” Vân Huyên sùng bái đến mức mắt lấp lánh đầy sao.
“Tất nhiên. Mình học ai là giống…” Chỉ Hủy vừa mới quay đầu đắc ý đã bị Sa Hạnh Cửu bên cạnh cắt ngang. “Được rồi, đi mau thôi, kẻo đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy.”
Chỉ Hủy quay sang cô ấy nhăn nhó làm trò.
Sau khi ra khỏi cổng trường thì tíu tít nên đến đâu ăn trưa.
“Nếu mình nhớ không lầm, đối diện nhà Văn Anh có nhà trọ đúng không?” Vân Huyên thân thiết đến gần, ôm cổ Văn Anh.
“Ừ, phải.”
“Vậy đến đó trước đi.”
“Thế còn nhà Văn Anh, nhà cậu thế nào, có nhiều phòng không?” Khê Xuyên tò mò hỏi.
“Nhà cậu ấy giàu lắm đấy, cậu không biết sao?” Gương mặt Hạnh Cửu vẫn không có xúc cảm nào.
Thế nhưng Chỉ Hủy lại để ý đến điều khác. “Để lại sẹo rồi?”
“Sao?” Hạnh Cửu sửng sốt.
“Trên trán.” Chỉ Hủy chỉ chỗ đó, ẩn dưới lớp da là vết sẹo hồng nhạt. Tất cả mọi người đều im lặng. “Ừ, để lại sẹo.” Hạnh Cửu không để ý chút nào nhưng trong vô thức, cô vẫn nhìn qua Văn Anh.
“Hầy, chỉ cần bạn Giang Hàn không để ý thì nào có sao.” Vân Huyên không nhận ra điều đó, tiếp tục chọc ghẹo.
“Phải, chắc chắn cậu ấy không để ý.” Hạnh Cửu đáp, vẫy tay gọi taxi dừng lại.
Trong lúc mọi người lần lượt chui vào xe, Hạnh Cửu nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Văn Anh. “Xin lỗi cậu…”
Hạnh Cửu không nói gì cả, chỉ lôi tay Văn Anh để giúp cô ấy nhanh hơn.
Lúc này đây, hai ngày trước, Hạnh Cửu mới xuất viện ngồi trên bậc thang ăn vặt cùng Giang Hàn. Cậu nhìn chằm chằm trán cô, nói. “Để lại sẹo rồi.”
“Không thay đổi được, cứ nghĩ cậu đã chuẩn bị tinh thần.”
“Haha, mình không có ý gì cả. Cho dù cậu có bị tạt axit đến khó nhìn, mình cũng không để ý.”
“Cậu trù ẻo đấy à?” Cô nhét một miếng cơm thật to vào miệng, trợn trừng mắt lên.
“Thật ra mình cũng từng dính axit rồi.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Cậu mở áo đồng phục mùa đông ra, chỉ vào một vết sẹo khá lớn, nói: “Năm lớp mười làm thí nghiệm với bánh mì đen, A Kinh ngồi bàn trên quay xuống đột ngột quá, làm đổ axit trên bàn mình.”
“… Do ngày thường cậu sống không tốt, nhân phẩm không đủ.” Hạnh Cửu tỏ vẻ mặc kệ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Này Harry Potter, cậu không tim không phổi gì cả.”
“Cậu nói ai là Harry Potter?”
“Giống thật mà. A a a… Đừng đánh nữa, đổ cơm bây giờ!” Một lúc sau, cậu nghiêm túc trở lại: “Tại sao cậu tốt với Văn Anh như thế?”
“…”
“Cho dù không để lại sẹo cũng cần thời gian bình phục, cần gì vì Văn Anh mà làm vậy?”
“… Mình rất kiên định với chuyện sẽ bảo vệ cậu ấy.” Chiếc đũa trong tay cô gái chợt ngừng lại.”
“Này, Văn Anh ơi, cậu ở đây một mình à?” Vân Huyên vừa vào cửa đã gào to lên.
“Sao lại hỏi thế.” Hạnh Cửu cảm thấy Văn Anh có vẻ mất tự nhiên.
“Máy tính ấy.” Vân Huyên như một thám tử đi điều tra, đã vậy còn đắc ý chỉ chỉ: “Chưa tắt máy, vẫn còn mở đây này.”
“À… Do mình… Hôm nay mình đi học nên mới mở lên.”
Tất nhiên không phải vậy. Hạnh Cửu nhìn mọi nơi, đây không giống như căn phòng một người ở. Nội y của cô gái còn khoác trên ghế, thùng rác vẫn còn bữa sáng bằng bánh lúa mạch.
Hạnh Cửu nhìn qua Văn Anh, nghe thấy cô ấy nói: “Đợi mình gọi cho Tất Thắng là đang có khách.”
“Đáng thương? Một đại tiểu thư con nhà giàu mà đáng thương, cậu không biết gì về giá thị trường thật à?” Giang Hàn tỏ vẻ mù mịt.
“Nhà có tiền là một chuyện, còn đáng thương lại là chuyện khác.”
“Mình không hiểu được.”
“Ba cậu ấy qua đời lâu rồi, cậu biết không?”
“Không phải còn mẹ sao?” Cậu nam sinh vô ưu vô lo nhồi thức ăn vào miệng.
“Nhưng nếu phải chia sẻ mẹ mình thì sao?”
“Ý cậu… là thế nào?”
“Sau khi mẹ tái hôn sinh ra một đứa con khác. Vì vậy, đại tiểu thư trong một gia đình đầy đủ trở thành người thừa.”
“Thật sao? Cậu ấy có anh em gì không?”
“Có đứa em trai.”
Văn Anh vội vàng điện thoại cho Tất Thắng đang ở bên ngoài. Hạnh Cửu ngồi xuống trước máy tính.
Màn hình còn sáng đèn, ngay cả những ô cửa sổ còn chưa tắt.
Rõ ràng rất tuyệt vọng, cần gì phải vờ như hạnh phúc?
Thay vì trở thành một đại tiểu thư nhục nhã trong nhà, chi bằng thẳng thắn thừa nhận mình là kẻ bị bỏ rơi.
Được rồi, Văn Anh. Cậu đừng nuốt hết nước mắt vào lòng nữa. Mình sẽ bảo vệ cậu, mươi năm, hai mươi năm vẫn thế. Trong mắt mình, cậu quan trọng hơn hàng sa người trên thế giới. Trong lòng mình, cậu quan trọng hơn cả bản thân.
>>
Đầu tuần, lễ chào cờ.
Tất cả các lớp tụ về một nơi. Những nhóm nữ sinh hoan hỉ bàn chuyện tin đồn giới giải trí, giọng nói càng lúc càng vang. Cuối cùng Thiệu Như đứng dưới không chịu được nữa, đành phải vỗ vai nhắc nhẹ.
Bỗng chốc một giọng nói bằng loa đè lên lớp lớp tiếng nói. Cựu chủ tịch hội học sinh đứng góp ý trên micro, khiến những người ngồi dưới tự biết chỉnh đốn lại, thế nhưng vẫn mắng thầm trong lòng không thôi.
Chỉ Hủy đứng đầu lớp, không có ai che chắn, gương mặt bị gió vờn mạnh qua. Cô cố gắng chỉnh trang lại chiếc áo thì nghe thấy hai cô gái ngồi đầu lớp bên cạnh bàn tán, bỗng chốc cũng để ý.
“… Cả năm lớp vậy mà chỉ mỗi Tạ Tỉnh Nguyên được xét thẳng?”
“Liễu Khê Xuyên cũng không được sao?”
“Không được, đúng là đáng tiếc thật, chắc vì đề văn năm nay khó quá.”
“Nếu họ không qua thì người ta còn biết trông cậy vào ai nữa chứ?”
“Không phải Chỉ Hủy của lớp K cũng rất giỏi sao?”
“Cậu ấy thua xa Liễu Khê Xuyên, không cạnh tranh nổi đâu”
“A, đề tự tuyển sinh khó như vậy, chắc đề thi đại học năm nay cũng khó lắm.”
“Hẳn rồi.”
…
Chỉ Hủy quay mặt qua một bên, bắt ép chính mình không được nghe nữa.
Lúc người trên khán đài thông báo “Lễ chào cờ đến đây là kết thúc.”, tất cả mọi người đều tự động giải tán, họ ào ra khỏi sân về lớp như ong vỡ tổ. Khê Xuyên đợi Chỉ Hủy cùng đi trong khi lớp K đã chạy hết.
Lớp A cách phòng học xa nhất, họ cũng không đi theo đội ngũ chỉ tề, chỉ lác đác vài ba người.
Khê Xuyên và Chỉ Hủy theo sau cùng. Lúc lên lầu chợt bắt gặp một người, Thu Bổn Du đi trước nhận ra Chỉ Hủy thì cười ngừng lại, sau đó hai cô gái đi song song nói chuyện với nhau. Chỉ riêng Khê Xuyên bước trước hai bậc thang.
“Cũng được cộng thêm hai mươi điểm à?”
“Đúng rồi, mình đâu được tuyển thẳng? Dù sao cũng không tài bằng Tạ Tỉnh Nguyên.”
“Haha, đừng tự so sánh mình với cậu ta, tên đó có còn là người địa cầu đâu.” Thu Bổn Du cười thả tay xuống.
“Vậy mấy nay cậu ta làm gì?”
“Vẫn đến lớp, nhưng bị thầy cô lôi kéo đến văn phòng giúp đỡ biên soạn tài liệu ôn thi đại học, cũng bận bịu lắm.”
“Bây giờ cậu ta…” Thu Bổn Du đang nói, chợt ngây người.
Chỉ Hủy nghe thấy một tiếng động rất lạ vang lên, quay đầu nhìn lại, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cô lập tức nhoài đến túm lại theo bản năng, khi phản ứng lại mới nhận ra Liễu Khê Xuyên không giữ vững trọng tâm, loạng choạng suýt ngã.
– Cậu ấy thua xa Liễu Khê Xuyên, không cạnh tranh nổi đâu.
Cô ấy tài giỏi như vậy.
Nhưng sao nhất định phải là ở đây?
Có thể lấp lánh hào quang trên sân khấu. Có thể đứng trước cây dương cầm, rạng rỡ vượt qua màn đêm. Có thể đứng trên bục nhận giải thưởng văn học. Có thể ngồi nơi bảng đen bụi bặm lất phất. Có thể trở thành điều đẹp đẽ duy nhất trong hoàng hôn trải dài.
Nhưng mà, sao nhất thiết phải bên cạnh cô?
Có biết không, họ nói, cô thua xa cô ấy?
Có lẽ trong hai giây chần chừ đó, miếng vải rút khỏi tay cô, đầu ngón tay vì lực ma sát sinh ra mà hơi rát. Chỉ Hủy đứng trên bậc thang, trơ mắt nhìn cô nữ sinh gương mặt trắng bệch té xuống. Động tác này như hằn sâu vào đôi mắt cô, cho đến lúc toàn bộ mọi người đều tụ về đây, tiếng ồn ào tăng vọt như trận đại hồng thủy.
Chỉ Hủy lẳng lặng đứng tại chỗ, hết thảy, hết thảy những gì đã thấy, hết thảy những gì đã biết, tất cả đều vô giá trị.
Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Ánh Mặt Trời rọi vào bậc thang như kết ngưng thành băng.
Đáng lẽ nên cảm thấy vui vẻ, nhưng sao cô nhìn thấy cây non kia quật ngã lại như đâm một nhát đao vào sự dơ bẩn trong lương tâm bản thân? Chẳng lẽ, đây là dấu vết tuyệt vọng trên bức tranh của ai khác?
Tại sao lại che mặt bật khóc?
– Liễu Khê Xuyên, cậu có được mọi thứ, nếu vậy có thể cảm nhận được sự bỏ rơi không?
>>
Cho dù là ban cán sự của năm cuối đi chăng nữa, đến lúc cần thiết cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Đây là một phần của nhiệm vụ. “Vì bọn mình là cán sự lớp.”
Ngày hôm đó, sau khi nhận phiếu điểm thi cuối kì, Chỉ Hủy theo sau Tỉnh Nguyên ra khỏi trường. Xung quanh cô, có rất nhiều người in rõ hai từ “Giải phóng” lên mặt.
Ngay lúc nãy, hai người còn đứng trước mặt Thiệu Như với sự căng thẳng.
“Là cán sự lớp, em đại diện mọi người đi thăm Liễu Khê Xuyên nhé.”
Không có lý do gì để chối từ.
Nếu cô đứng ở ngoài cuộc để nhìn nhận, có lẽ sẽ thản nhiên nhận nhiệm vụ này. Vì điều kiện tiên quyết ở đây là cô không kịp bắt lấy cô ấy, đáng lẽ phải cảm thấy tự trách bản thân mình.
Đúng là buồn cười.
Tại sao cô trở nên dối trá như vậy?
Cô tị nạnh, cô căm hờn cô ấy cũng tốt, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ bên trong, chưa bao giờ nghĩ cách hãm hại cô ấy. Rốt cuộc, cô đã bước từng bước trên con đường ác độc này từ lúc nào, bản thân cũng không hay biết.
Nếu thật sự ghét cô ấy đến nhường đó, cần gì giả vờ tốt bụng đi thăm đau?
Giả như cô ấy ngã xuống, không bị thương mà chết đi thì đây là hành vi ngộ sát hay có ý định giết người? Cô sẽ vui mừng hân hoan hay hối hận không nguôi?
“Này, Chỉ Hủy, Tỉnh Nguyên?” Cách đó không xa có một giọng nói vang lên từ phía sau, ngắt mạch suy nghĩ của Chỉ Hủy.
Quay đầu lại, thì ra là Thu Bổn Du.
Lúc này Tỉnh Nguyên cũng quay mình, đứng trước họ hai bước. “Là cậu? Thi cử thế nào rồi?”
Thu Bổn Du không e dè mở biểu đồ đánh giá thành tích ra, sau đó còn cười, không giải thích gì.
Chỉ Hủy vừa thấy cũng cười rộ lên. “Giống hệt mình, cao không ra cao, thấp không ra thấp.” Cô cũng mở biểu đồ đánh giá thành tích ra.
Hai bảng đánh giá đặt cạnh nhau, đường đi lên xuống giao động, thay đổi cột mốc rất mau. Điểm duy nhất khác nhau là cột mốc cuối, Thu Bổn Du đứng ở đỉnh, còn Chỉ Hủy đứng ở bụng.
Cậu gãi đầu, cười ngại nhùng: “Mình lấy ra sẽ chọc giận các cậu mất. Haha.”
“Cậu đứng đây thôi bọn này đã thấy thua xa rồi.” Thu Bổn Du cười nhiệt tình hơn. “Hai người các cậu… Cùng về nhà sao?”
“Không phải vậy, bọn mình chỉ đến thăm Liễu Khê Xuyên thôi.”
“À? Bây giờ cậu ấy sao rồi?”
“Đi mới biết được.”
“Mình cũng muốn đi.”
“Hở?”
“Dẫn mình đi với.” Cô gái nhăn gương mặt nhỏ nhắn, năn nỉ.
“Được rồi, chịu thua cậu, vậy cùng đi nhé.”
“Vậy mới đúng chứ, tốt xấu gì mình cũng là lớp trưởng lớp A, chuyện này lại xảy ra trong đội ngũ lớp mình…”
“Được rồi, được rồi, lời ngụy biện tả tơi này đợi đến lúc diễn trò trước mặt người khác đi.” Cậu bất đắc dĩ quay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Thật ra mình nghi ngờ.” Đột nhiên, Thu Bổn Du trở nên nghiêm túc. “Đây không phải là ngoài ý muốn.”
“Sao?” Chỉ Hủy vẫn chưa hiểu.
Nhưng cậu trai lập tức phản ứng trở lại.
“…Mình nói là, chuyện Liễu Khê Xuyên ngã xuống không phải ngoài ý muốn.” Từng lời, từng chữ đều thẳng thắn.
Chỉ Hủy lo sợ, máu chạy quanh cơ thể như ngưng đọng.
Bởi vì cô nghĩ lung tung, bàn tay bất giác buông lơi.
Bởi vì suy nghĩ ấy mà tay cô thả lỏng.
Bởi vì chuyện ấy mà nảy sinh suy nghĩ phải buông tay.
Là như vậy hay gần như là thế?
Nếu thời gian có thể đảo ngược, có lẽ mọi chuyện chẳng diễn ra như bây giờ. Suy nghĩ vẩn đục chỉ lướt qua vài giây, ấy mà quyết định sự thật đang tồn tại.
Thu Bổn Du, cậu ấy thấy hết tất cả sao?
“Liễu Khê Xuyên có xích mích gì với ai đó trong lớp A không?”
Nghe thấy câu mở lời sau sự im lặng ngắn ngủi của Thu Bổn Du, Chỉ Hủy hơi sửng sốt, gánh nặng trong lòng như được vơi bớt. Gương mặt lại tràn trề sức sống.
“Không có, cậu ấy còn không quen ai.”
Cậu nam sinh bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng nay đã mở miệng. “Còn Tương Li thì sao?”
Thu Bổn Du đá một cái thật mạnh vào không trung, đôi mắt trợn tròn. “Quả nhiên là vậy!”
“Sao? Như thế nào?” Chỉ Hủy rụt rè hỏi.
“Thật là đáng sợ.” Có lẽ biết được hết thảy rồi mới có thể cảm thán.
Nhưng biết được hết thảy của người khác chỉ là tự nghĩ vậy mà thôi, còn màn bụi lấp trong lòng Chỉ Hủy, có lẽ chưa bị phát hiện.
“Lúc ấy mọi người đều đi lên, bỗng dưng người đi trước Khê Xuyên đột ngột dừng lại, thậm chí còn lui về một bậc thang, Khê Xuyên phản ứng không kịp nên chẳng giữ được trọng tâm. Lúc ấy mình đã thấy là lạ rồi, vì người đi trước đúng là Tương Li. Khê Xuyên chọc trúng cậu ấy bao giờ thế?”
“Chuyện này… Kể ra rất dài.” Tỉnh Nguyên đáp.
“… Đầu óc Tương Li có vấn đề.” Chỉ Hủy căm phẫn.
Dù sao, trong mắt cô, ác ý xô ngã có sự chênh lệch rất lớn với lỡ buông tay. Ít nhất cũng đã tìm được một người vẩn đục hơn mình, áp lực tâm lý vơi đi mấy phần…
Bất kể ranh giới giữa hai điều này rất mong manh.