>>
Ngày tám tháng năm.
Sau kì nghỉ khá dài là hạn cuối cùng đăng ký nguyện vọng. Nhưng tất cả chuyện này không còn liên quan gì đến Chỉ Hủy nữa. Cả một phòng học do dự tranh luận và ca thán cứ văng vẳng bên tai.
Chỉ có một điều khác với bình thường đó là ngay lúc ai đó thét lên đầy ngạc nhiên, Chỉ Hủy mới ngẩng đầu từ đống sách vở.
Đứng trước cửa phòng học là một cô gái mặc bộ đồng phục, vẫn tươi cười như trước, Liễu Khê Xuyên.”
“A, cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ đến lớp nữa.” Mọi người ùa ra khỏi phòng như thủy triều.
“Mình không thoải mái đến mức quyên đăng ký nguyện vọng sau khi thi vào đại học đâu.”
“Trốn đến nửa kì, sướng thật đó!”
Cô gái đứng trong đám đông cười cười.
Cho đến lúc này, Chỉ Hủy mới ý thực được ai mới là kẻ tận cùng của sự thất bại đáng buồn ấy. Trước mặt cô ấy, cô đã thua đến nỗi không thể trở mình.
Có lẽ cô ấy đã biết chuyện danh sách đề cử học thẳng.
Đúng là không đến trường nhưng dựa vào những mối quan hệ của cô ấy, biết được những tin này chắc không khó gì.
Khê Xuyên quay đầu nhìn về phía Chỉ Hủy đang ngồi, sau đó về chỗ.
Chắc không cần giải thích dư thừa đâu.
Chỉ Hủy cúi đầu một lần nữa.
Cô nữ sinh bên cạnh lấy khăn tay lau bụi bặm trên bàn ghế. Đột nhiên cô cảm thấy thật nực cười, nhớ kĩ lại, cô ấy vẫn luôn cẩn thận như thế, nào giống cô.
– Mình tên là Liễu Khê Xuyên, mong được mọi người giúp đỡ.
– Cậu đúng là thành phần tổng hợp mọi loại bệnh thần kinh.
– Mình rất tự tin Ngữ Văn, Lịch Sử và Chính Trị, cho cậu mượn vở chép nhé.
Tại sao lúc này đây, cô lại nhớ đến điều này? Chỉ Hủy cảm thấy đôi mắt của mình trở nên mơ hồ. Bên cạnh vang lên tiếng người kia đang lật thứ gì đó. Bỗng dưng, tầm nhìn mơ hồ chú ý vào trang giấy trước mặt.
Bản viết tay nguyện vọng đại học?
Chỉ Hủy ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên.
Họ và tên: Liễu Khê Xuyên.
Nguyện vọng: Ngành thiên văn học – đại học Z.
Đại học Z?!
Không phải đại học F?!
Nguyện vọng còn lại được viết tay cũng rất rõ ràng. “Khoa nghệ thuật – đại học PK”
Đây là…?
“Này, mình nói nhé, thật ra mình không có ý định thi vào đại học F. Thế nên danh sách đề cử học thẳng, mình không cần. Vậy…”
“Sao?” Chỉ Hủy đột ngột nhìn thẳng vào mắt Khê Xuyên.
Vậy nên…
Đừng áy náy nữa.
– Đây là điều cậu muốn nói với mình sao?
>>
Tại sao mình lại biết cậu?
Tại sao trong thế giới của mình có sự tồn tại của cậu?
Công văn hay chính sách đều quy định, trong bản đăng ký phải có một nguyện vọng ngoài tỉnh thành. Vậy nên nguyện vọng của cậu chỉ có những đại học ở vùng khác, Thiên Văn học, ngành nghiên cứu chất nổ, ngành trinh sát, tất cả như đang cười nhạo chính sách này.
Đúng là những nguyện vọng vô cùng thoải mái.
Nhưng nguyện vọng một của cô ấy lại là đại học P.
Trong từ điển của cô ấy không có sự tồn tại của cụm từ “lỡ như”
“Lỡ như…”
“Nếu mình phải đến trường đại học mình không thích, học chuyên ngành mình không thích, chi bằng học lại từ đầu.”
Không hề có lỡ như.
Nực cười đến cỡ nào? Trong thế giới của mình có một người là cậu, tồn tại chỉ để mình thua tâm phục khẩu phục.
Người thất bại đến thảm hại, đúng là chỉ là mình.
>>
Ngày hai mươi bảy tháng năm.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp.
“Tạ Tỉnh Nguyên, cà vạt của em! Là niềm tự hào của Thánh Hoa, em đừng có trở thành mấy tên thần tượng cà lơ phất phơ ấy!” Lúc đi ngang qua Tỉnh Nguyên, Thiệu Như vẫn không quên chỉ vào cậu, thực hiện chức trách “chỉnh đốn tác phong và kỉ luật” cuối cùng của một giáo viên chủ nhiệm.
Cậu cười hơi tội nghiệp: “Khả năng của em yếu kém đến mức không biết thắt thứ này đâu. Phải làm sao bây giờ ạ?”
Liễu Khê Xuyên nhanh chóng bức qua tóm lấy cà vạt của cậu nam sinh. “Thắt dùm cho này!”
“Trời? Cậu cũng thắt cà vạt? Đúng là thân thể phụ nữ, tâm hồn đà hông.” Cậu nhìn động tác của cô, đùa giỡn.
“Đồng phục của Dương Minh cũng có cà vạt! Tầm phào!”
“Hèn gì nữ sinh Dương Minh “bà chằn” như vậy.”
“Bà chằn cũng được, vậy sau này Chỉ Hủy phải thắt cà vạt cho cậu sao?”
Cô nữ sinh đang được nhắc đến không biết gì đứng ở một nơi xa xa nhìn lại.
“Sau khi chụp xong ảnh tốt nghiệp phải về nhà ôn bài, vĩnh biệt.” Nói ra hai từ “vĩnh biệt” này mà vẫn thoải mái như thế.
Tạ Tỉnh Nguyên hơi chau mày. “Nghe nói cậu đăng ký đại học P?”
“Đúng vậy?”
“Có vẻ thật sự là vĩnh biệt nhỉ?”
“Tất nhiên!”
“Hạ Tân Tuần thì sao?”
“Cậu ấy cũng điền như vậy, nhìn vận may của cậu ấy là biết rồi.”
“Cậu kiêu ngạo hết chỗ nói, với cậu là “nhất định sẽ vĩnh biệt”, với người khác thì “chỉ là vận may”.”
“Tôi giỏi hơn cậu ấy… Cũng giỏi hơn cậu, đừng chối làm gì.”
Cậu đổi thành gương mặt buồn rầu. “Đúng vậy, từ lúc cậu đến đây, tôi không thể ngóc đầu được rồi.”
“Haha”
Sau đó lại quay về với vẻ nghiêm túc. “Nói thế nào tôi cũng không hiểu, sao cậu không chọn đại học F?”
“Vì Tân Tuần bảo tôi không cần chọn đại học F.”
“Ồ, chỉ như vậy?”
“Cậu ấy nói linh tinh cái gì đó mà đời người khó được vài lần, chỉ có thành phần như mình mắc mưu cậu ấy.” Sau khi thắt xong cà vạt, cô nữ sinh nhún vai bất đắt dĩ, quơ quào tay trong không trung.
“Haha, có vẻ cậu rất tổn. Tuy là lời chúc này rất bình thường nhưng tôi nên nói nhỉ?” Cậu nhoẻn miệng cười. “Thi đại học tốt nhé.”
Không phải rõ ràng, đơn giản, nó rất dài dòng, máy quét của camera dừng lại trên đôi mắt củ achusng tôi, tại đây ngược xuôi dòng thời gian, lưu lại tất cả lời chúc phú, nụ cười, nước mắt và cả lời hồi âm của chúng tôi suốt một thời trung học.
Lần đầu tiên, đôi mắt Chỉ Hủy không còn nhìn về phía ai đó.
Đến lúc ra khỏi cổng trường vẫn thấy man mác một nỗi buồn.
Bánh răng thời gian từng ngừng lại, nay tiếp tục vận hành về phía trước, không vì ai mà giảm tốc độ. Tất cả những gì đã gặp, đã nghe, đã trải qua, tất cả, tất cả đều trở nên vừa thật, vừa ảo, không có cách nào quay lại một lần nữa.
Ngoảnh đầu, một khoảng thanh xuân lặng im kết thúc sau lưng.
>>
“Ồ, không ngờ em là người đầu tiên quay về trường xem điểm thi đại học đấy. Đúng là làm cô lo lắng!” Cô giáo đứa dậy, đến rót một cốc nước.
Gương mặt cậu thiếu niên tỏ vẻ rất đáng thương. “Em không kém cỏi đến mức không nhận ra sự châm chọc của cô.”
Ly thủy tinh đặt xuống trước mặt, gợn ra hai vòng sóng.
Trong khoảng không thoáng đãng của văn phòng, ngập tràn hương vị mùa hè đến.
“Giáo viên tổ lịch sự vẫn thích ăn dưa hấu.” Tỉnh Nguyên cảm khái.
“Thói quen thôi. Cũng như thói quen bật điều hòa đến mức để mọi người lạnh run mới chịu tăng nhiệt độ lên.” Thiệu Như bất đắc dĩ kéo ghế ra ngồi xuống.
“Và cả thói quen chủ nhiệm lại lớp K?” Tất nhiên cảm xúc trong giọng nói này không hề rõ ràng.
Thiệu Như tỏ vẻ “vô cùng hạnh phúc” lảng đi: “Em nghe tin gì về Hứa Dương chưa?”
Chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô giáo, thì ra đây là nguyên do tay cô đung đưa nãy giờ. “Dạy lớp bọn em chỉ để hai người có cái cớ trò chuyện, kết quả thì sao? Đến rượu mừng cũng không mời bọn em, quá đáng!”
Sau khi cười xong, Thiệu Như nghiêm túc trở lại: “Nhưng mà Hứa Dương bị chuyển công tác sang Dương Minh rồi, cô không thể ở lại Thánh Hoa được nữa. Ai biết cái tên mọt sách kia trọng tình trọng nghĩa như vậy chứ?”
Cậu chợt nhớ ra Thiệu Như đang nói đến chuyện Hứa Dương đứng ra bảo bọc cho cả Giang Hàn và Sa Hạnh Cửu. “Đúng vậy, thầy ấy là giáo viên tốt.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa. Vấn đề là hè này trường quyết định học bù, phân lớp cũng xong rồi, nếu cô không chuyển qua Dương Minh thì sẽ chết mất!”
“Sao vậy?”
“Chủ nhiệm năm ba lớp K.”
Cậu nam sinh mới uống một ngụm nước suýt ho sặc sụa. “Thảm vậy sao?”
“Nhìn vào thành tích tiến bộ của lớp K thì vào đại học… Lần nào cũng vậy hết!” Thiệu Như tức giận bất bình.
“Thành tích tốt lắm sao?”
“Với lớp K thì như vậy tốt lắm rồi. Đứng hạng giữa xếp hạng toàn khối nhé.” Thiệu Như rút một tờ giấy trong ngăn kéo ra một tờ thống kê thi vào đại học để đưa cho Tỉnh Nguyên. “Chỉ có bảy học sinh rớt nguyện vọng hai.”
“Ồ? Vân Huyên thi vào đại học sư phạm?” Ngay cả cậu nam sinh trước giờ điềm tĩnh cũng sửng sốt.
“Đúng vậy, điểm thi tốt lắm đấy.”
>>
Ẩn sâu dưới nguyện vọng sư phạm của Vân Huyên và Chung Quý Bách là tình cảm của hai người học, thậm chí giáo viên cũng không biết được điều này.
Thiếu niên và thiếu nữ ôm ấp tình cảm trong lòng, điều này chỉ mình họ biết.
Đã qua một thời gian dài rồi, còn ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ?
Một ngày mùa hạ, đôi mắt cậu trai nhìn vào cô gái đang khép nép, cậu quay lưng về phía cô, trên đỉnh đầu là bầu trời tĩnh lặng với những đám mây gợn sóng và ánh Mặt Trời đã được gọt giũa.
“Nếu vậy, chúng ta ở bên nhau đi!”
“Sao?” Chính cô cũng cảm thấy hơi khó tin.
“Mình sợ nếu như bản thân không sống đến trăm tuổi thật thì thất hứa mất…”
“Ơ?”
“Tại sao một đứa não không nếp nhăn như cậu lại khiến mình suy nghĩ nhiều vậy nhỉ?”
Lời nói không lý giải của cậu nam khiến cô hơi mất mát.
“Đúng là hình thức tỏ tình qua thư này cổ hũ, nhưng mà.” Cậu bỗng nhiên quay đầu lại. “À, nhảy từ trên cây xuống đưa thư cũng có hơi sáng tạo.”
“Ơ? Cậu biết à?”
“Hỏi vậy mà cũng hỏi!” Hành động của cô gái này đúng là chỉ có thiên tài như cậu mới hiểu được.
“Vậy nên…” Câu cuối hơi kéo dài.
Gió nổi lên tứ phía, làn liễu rũ bóng xuống dòng sông xanh biết. Chim ri bay về phương xa, khuất bóng khỏi tầm nhìn.
“Nhân lúc cậu chưa già, chưa xấu đến mức mình không chịu được…”
Đây là giọng nói của cậu – thứ rất quen thuộc với mình sao? Rõ ràng là giọng nói ấy mà sao lại chói mắt như thế?
“Chúng ta, ở bên nhau đi!”
Không có ngữ điệu trầm bổng, không có định ngữ “một trăm năm sau”.
Giờ đây.
Nơi này.
Tuy có rất nhiều đoạn đệm, lý do đưa ra khiến cô hơi khó hiểu, nhưng không hề có ý gì khác.
– Chúng ta ở bên nhau đi!
– Chúng ta hẹn hò nhé!
>>
“Sa Hạnh Cửu không thi đại học.” Giọng Thiệu Như như nhẹ xuống, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại. “Nghe nói gia đình đưa em ấy đi du học.”
“Em lại nghe rằng, Giang Hàn nhận được học bổng từ đại học Yale nên Sa Hạnh Cửu mới đi cùng.
“Cô cũng không biết, có lẽ là vậy. Cô thấy hai em ấy khó rời nhau lắm.” Phải chăng, chính Thiệu Như cũng cảm thấy cô làm chủ nhiệm hơi thất bại? “Nhưng còn Văn Anh, đến giờ vẫn không biết em ấy đến nơi đâu, không có tin tức gì cả.”
“À, đúng rồi, Liễu Khê Xuyên…” Ngón tay của cậu nam sinh trượt dọc một đường.
Không đợi cậu tìm tên, Thiệu Như đã đưa ra câu trả lời. “Vào đại học P gọn ghé. Tốt quá, đúng là làm cô sợ muốn chết, điền nguyện vọng như vậy cơ mà.”
Tỉnh Nguyên cười rộ lên.
Sau đó cô nói tiếp: “Nhưng điểm thi không tốt lắm, trường còn chờ đợi hai người các em cạnh tranh chức Trạng Nguyên đấy chứ.”
“Đúng là có lỗi quá.”
“Ai biết em nhận được vị trí học thẳng.” Cô vẫn vừa nói vừa đáp. “Nhưng cô vẫn không hiểu, sao em lại chọn nhận vị trí đó, cô cứ nghĩ em sẽ thi cơ.”
“Nếu không nhận, sao em vào chuyên ngành Toán được?” Cậu ngẩng cao đầu nhìn cô giáo.
“À… Đúng là cô thất bại thật, em vẫn không thích Lịch Sử. “Thiệu Như cường điệu sự đau đớn của mình.
“Cũng không sai, em đâu hứng thú với lớp xã hội.” Cậu thẳng thắn.
“Vậy tại sao lúc trước em chuyển đến lớp K? Đến bây giờ cô vẫn không hiểu.”
Tại sao?
Tại sao lại chuyển từ lớp A sang lớp K?
Có một đáp án rõ ràng trong lòng.
>>
Chỉ Hủy ngủ đến tận mười giờ mới ra khỏi giường, ngoài phòng khác có hơi im lặng. Cô mặc áo ngủ, rửa mặt xong mới bước ra ngoài, thì ra cha mẹ của Tề Giai cùng khối đang nói chuyện với cha mẹ cô.
Chỉ Hủy ngồi xuống ghế sô pha. “Tề Giai nhận được thư mời nhập học chưa ạ?”
“Mới nhận được rồi, là đại học G”
“Vậy con chúc mừng nhé ạ.”
Cha Tề Giai đột ngột giận giữ lầm bầm. “Không có gì đáng mừng cả, chắc lúc khai giảng phải tiếp tục nộp tiền.”
“Sao lại thế?”
“Bọn giảng viên trường G toàn lũ không ta gì, lúc trường tự xét tuyển thi đề cử một tên chỉ biết đến tiền. Lúc đó đã nộp cho tên đó đến bảy, tám vạn rồi.”
“Vâng? Vì điểm không tốt ạ?” Chỉ Hủy đổi tư thế, ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
“Đủ điểm nhưng vẫn cần tiền. Có sáu đứa con gái qua được bài xét tuyển nhưng chỉ nhận bốn người, nếu khiến giám khảo thấy khó chịu thì đó là lỗi của cha mẹ. Hơn nữa điểm của Giai Giai nhà này thấp nhất.” Nhận ra đôi mắt giận dữ của vợ mình, ông Tề lập tức im bặt. “Tóm lại, cho dù có dư điểm, bọn họ cũng sẽ tìm lý do giũ sạch. Nào là không qua kiểm tra thể chất, thị lực có vấn đề, không có ai toàn vẹn cả.”
Cha Chỉ Hủy đành vỗ vai an ủi ông Tề. “Nếu chỉ bảy tám vạn thì vẫn còn khá đó. Tôi nghe nói, muốn vào đại học G, có người nộp đến mười hai vạn cơ.”
“Sao? Gía tăng theo thị trường à?” Ông Tề mới ban nãy còn đang giận giữ, nay lại lấy làm may mắn.
“Đúng vậy, đúng vậy, đã tính toán từ trước cả rồi. Nghe đâu mấy giảng viên trường G năm nào cũng tổ chức đi chơi xa, xe thuê từng chiếc hạng sang hẳn hoi.”
“Anh chưa từng gặp mặt bọn họ thôi. Cuối tuần trước, tôi và vợ tìm một tên gia sư trong trường đó, lúc đầu tên kia cứ cái kiểu “Điều kiện của nhà Giai Giai kém nhất trong số học sinh tôi từng dạy”. Đến khi năm vạn tiền được lấy ra thì thay mặt, sửa lời bảo “yên tâm, tuy rằng mấy cô gái khác điểm cao nhưng tố chất không bằng Giai Giai. Thứ gian trá như vậy, khốn nạn thật.”
“Đúng là vậy.” Cha Chỉ Hủy vội vàng phục họa.
Chỉ Hủy càng nghe càng mệt mỏi, đành đứng dậy nói với cha mẹ cô muốn ra ngoài mua sắm, được đồng ý ngay lập tức, vậy là thay quần áo bước ra khỏi cửa.