>>
Đề tài cứ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng về với chuyện thủ khoa kì thi đại học.
Thiệu Như thở dốc, đưa tờ báo ra trước mặt Tạ Tỉnh Nguyên: “Xem này, vì em không thi đại học nên thủ khoa ban tự nhiên mới bị trường Dương Minh lấy mất, thầy hiệu trưởng tức đến hộc máu luôn đấy. Ông ấy vừa ra quyết định sẽ bắt lứa tiếp theo nghỉ hè học bù.”
“Em hại thảm hậu bối rồi ha?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười không liên quan đến mình.
Chất lượng giấy in báo rất tốt, có thể thấy được gương mặt của thủ khoa ban tự nhiên kia. Gương mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, chỉ sợ sẽ đốn tim rất nhiều đàn em, địa vị của Liễu Khê Xuyên rõ là bị đe dọa.
Bỗng dưng đầu cậu lóe ra ý bỡn cợt.
Tỉnh Nguyên hãy còn cười rộ lên: “Đúng là họ rất xứng đôi.”
“Ai?”
“Thủ khoa ban tự nhiên Hạ Tân Tuần và Liễu Khê Xuyên.”
“Ơ? Có chuyện này nữa à? Cô cứ nghĩ em và Khê Xuyên là một đôi.”
“Sao vậy được?”
“Người Trái Đất đều nghĩ thế.
Người Trái Đất.
Trong nháy mắt, Tạ Tỉnh Nguyên nhảy dựng lên.
Nếu vậy, còn cậu ấy?
Cậu ấy cũng nghĩ vậy?
>>
Nói dối là ra ngoài đi dạo nhưng cuối cùng lại biến thành ngồi trên băng ghế chuyến xe .
Nhưng rốt cuộc thì tại sao phải là chuyến xe này mà không phải là chuyến xe khác?
Chỉ Hủy dựa vào kính xe, không muốn suy nghĩ nữa, lướt ngang qua trường học mấy lần rồi vẫn không muốn xuống.
Thượng Hải có hàng trăm con đường đi bộ, tại sao mình cứ quanh quẩn mãi một đường vòng?
Trung Quốc có ba mươi triệu dân cư, tại sao người mình gặp nhất định phải là cậu?
Thế giới này không bao giờ có chuyện mọi thứ đều rạch ròi chi li. Cũng không có một phép tính nào có thể tìm được mỗi con người giao qua đời nhau cần bao nhiêu may mắn.
>>
“Chỉ Hủy ấy à? Em ấy cũng không liên hệ với cô, ngay cả tin trúng tuyển cũng là do mẹ gọi đến báo.” Thoạt nhìn, Thiệu Như hơi buồn lòng với cô lớp trưởng này.
“Thật không? Dù sao nếu cậu ấy tham gia thi đại học…”
“Chắc chắn có thể qua ải dễ dàng.” Thiệu Như tiếp lời.
“Nhưng khuyết điểm lớn nhất của cậu ấy là không tin tưởng bản thân, không tin tưởng người khác.”
“Phải, đúng là vậy.”
>>
Chắc là sẽ không gặp đâu.
Chỉ Hủy siết chặt tay vịn, thầm suy nghĩ.
>>
Một ngày nào đó trong tương lai, có thể gặp lại.
Dù không phải ở đây cũng sẽ là một nơi nào đó.
Thế giới này chắc chắn tồn tại duyên phận để gặp lại nhau.
Khoảnh khắc ra khỏi phòng Thiệu Như, ánh nắng Mặt Trời chói lòa cản tầm nhìn trước mắt, Tỉnh Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời, từ tận đáy lòng, cậu mong hai người sẽ gặp lại.
>>
Ngày mùa hè rực rỡ, chuyến xe dừng lại chỗ trạm xe.
Một tiếng lạch cạch, cửa xe mở ra. Cậu nam sinh ngẩng đầu, bàn chân đã bước qua nửa bậc thang thì khựng lại. Có một cô gái nhỏ xuất hiện nơi xa xôi như một phép màu.
Cơn gió an lành đong đưa khoảng giữa hai người.
Tài xế không biết chuyện gì đang xảy ra, người muốn lên xe thì không lên, người muốn xuống xe thì không xuống.
Im lặng một vùng trời.
Cô nữ sinh mông lung, thầm tự trách mình khi không lại muốn xuống xe vào ngắm ngôi trường một chút.
Đúng là không thể đoán trước được gì.
Trên thế giới này, khi nào thì gặp ai.
Không tài nào biết trước được.
Gió lao xao, khiến mái tóc nhuộm màu Mặt Trời khẽ đưa đẩy. Tiếng gió lại đưa đến giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc: “Này, sao cậu không tiến bộ gì thế? Lại bất cẩn xuống xe như vậy rồi. “
Ngày này năm trước không phải cũng vậy sao? Nhảy xuống cửa xe không biết sợ.
Những cảm xúc chôn sâu trong ký ức mùa hạ trỗi dậy như thủy triều, không thể nào che dấu.
– Mình biết với tốc độ mét/ giây x giây có thể đủ giờ vượt qua cuộc thi, nhưng…
– Chỉ Hủy, cố lên.
– Nếu có hai người, một người ngồi học ở lớp phía Bắc thì người ngồi ở lớp phía Nam không thể thoải mái làm bài.
– Lúc ôm cô ngửi được mùi xà phòng trên trên đường may áo cậu. Rõ là hạ qua thu đến nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi cỏ cây vấn vương. Bánh răng thời gian cứ thế quay sai, dừng lại ở hình ảnh trong thoáng chốc này. Dựa sát vào người Tỉnh Nguyên, trái tim được bảo bọc trong sự ấm áp. Suy nghĩ cứ thoát ra khỏi vỏ mà bay xa.
Đây là ký ức tốt đẹp không thể nào quên được.
Một giọng nói rõ ràng, đẹp đẽ, dịu dàng, chân thành.
– Không sao cả…
– Lần sau có thấy trộm cũng đừng vậy nữa nhé, mình sợ cậu…
Mình sợ cậu… Sợ chuyện gì? Đáp án bị gió thổi bay xa.
Cuối cùng cũng không nói ra.
Nhưng dù không nói đi chăng nữa, sự ấm áp đã đâm chồi nảy lộc từ lòng đất, chạm vào mũi chân, lan ra xương tủy, tỏa vào da thịt, dần dần thấm sâu vào mạch máu, cả hình hài như đắm chìm.
Giống như có cái gì đó rơi xuống, trong lòng muốn nổ tung, hình thành một dải ngân hà lộng lẫy.
Rốt cuộc là cái gì?
Là câu tiếp theo kia kìa.
“Vậy cũng được, đừng buông tay.”
Bầu không khí mùa đông thật nặng nề, người trong chuyến xe chen chúc nhau như đàn cá nằm trong lưới. Có một thứ tình cảm chân thật trỗi dậy, hơi thở mỗi người hóa thành làn sương trắng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Từ nối từ, câu nối câu, giọng nói này, nhịp lên nhịp xuống, sự dịu dàng ấm áp tràn vào tận đáy lòng, màng tai sao mà nhức nhối.
Sau khi bật cười, cậu nam sinh nở nụ cười chiều chuộng. Cô nhìn thấy bóng mình sâu trong ánh mắt cậu, là duy nhất.
Giọng nói dịu dàng nhất trên đời.
– Vậy cũng được, đừng buông tay.
Dài như cả một cuộc đời đã trôi qua.
Cuối cùng dừng lại giữa một bên mê mang, một bên kiên định.
Vấn vương một giọng nói kéo dài trong không trung. Như vệt mực in sâu trong lòng, một lần lặp lại, một lần sâu sắc, mãi không nhạt nhòa.
– Vì mình muốn thi chung trường đại học với cậu.
…
Câu trả lời đã luôn bày ra trước mắt, tại sao mình chưa bao giờ nhận ra?
Bàn tay Chỉ Hủy vòng qua cổ Tỉnh Nguyên, cô nhào vào lòng cậu, bật khóc nức nở. Chuyến xe do dự một lúc, cuối cùng cũng đóng cửa, rời bỏ trạm dừng quen thuộc.
Lần đó mình vội vã lao xuống xe.
Hoàn toàn là lỗi của mình
Cậu thiếu niên trước mắt này chính là người đã khiến cô gặp bao rắc rối, nhưng lại cổ vũ, giúp đỡ, bảo vệ cô, cùng cô chia sẻ một con đường ngập tràn hạnh phúc lẫn đau thương, nắm tay cô vượt qua hết thảy hy vọng và thất vọng, cùng cô đi qua quãng thời gian tối tăm nhất nhưng cũng đẹp đẽ nhất cuộc đời.
Toàn văn Hoàn.