Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆.

“Ực, ừ” Lần này đổi lại, là Điền Trí Viễn quay đầu tránh né ánh nhìn của Doãn Chân.

Đây vốn là chuyện cũ từ nhiều năm về trước, nói đến cũng chẳng qua chỉ là một thời màu hồng mộng mơ trong tuổi xuân của mình mà thôi, ở buổi tiệc đêm đón người mới đến, hắn trông thấy một thiếu niên đang nhảy hiphop, mang áo liền mũ không tay và quần thể thao dài rộng thùng thình, đầu trùm mũ áo không nhìn rõ mặt, cậu nhảy trên sân khấu, khi thì lật người trồng chuối, chốc chốc lại nhẹ nhàng nhảy bật lên, nương theo nhịp nhạc và động tác đẹp đẽ, vòng eo mảnh khảnh kia thỉnh thoảng lại lộ ra, làn da dưới ánh đèn huỳnh quang trắng đến chói mắt… dáng nhảy cool ngầu đến bất ngờ, kích động mấy ngàn thầy trò dưới khán đài không khống chế được mà gào rú.

Điền Trí Viễn lớn lên ở miền quê nhỏ bé, tư tưởng và hành vi đều khá bảo thủ cẩn thận, là một chàng trai trẻ thiếu kinh nghiệm, thậm chí là luôn theo nề nếp, lần đầu trông thấy một điệu nhảy ngông nghênh không gò bó như vậy, hơn nữa người nhảy còn là con trai nữa, lòng rung động không tài nào hình dung, hắn thấy tim mình thình thịch nảy loạn, không thấy rõ mặt mũi của cậu, nhưng đã bị phong cách của cậu chinh phục.

Sau đó hắn tìm người chuyên môn hỏi thăm mới biết cái này gọi là nhảy hiphop, nam sinh kia tên là Doãn Chân, biết cậu là tân sinh năm nay, tuổi, nhà ở ngay trong vùng thành phố S này, nghe nói gia cảnh cũng khá giả, thành tích của bản thân cậu cũng rất tốt, chỉ tiếc môn cậu học chẳng giống mình, nên không học cùng một khoa.

Điền Trí Viễn khi đó còn có hơi mất mát, từ lúc học cấp thì hắn đã biết mình không bình thường, hơn nữa hồi ấy da mặt hắn hết sức mỏng, phương diện tình cảm đầu óc không được nhạy cho lắm, không biết tạo ra những cuộc gặp tình cờ, cũng càng không biết chủ động bắt chuyện, chỉ có thể đứng sát bên nghe ngóng một ít chuyện về Doãn Chân, nhưng có vẻ như không nghe được điều gì đáng giá.

Về sau, Điền Trí Viễn quen biết một đàn em lớp dưới học cùng niên khoá với hắn tên Mạc Hiểu Thiên, biết y hoá ra là bạn học cùng trường cấp với Doãn Chân, lòng hắn vui vẻ không thôi. Túm tụm với Mạc Hiểu Thiên một thời gian, đề tài giữa bọn hắn đa số đều kéo mở vây quanh Doãn Chân, dần dà, quan hệ hai người ngày càng tốt lên, chủ đề nhiều hơn, số lần nói về Doãn Chân ngày càng ít đi. Đến cuối cùng, không biết làm sao lại phát triển trở thành Mạc Hiểu Thiên thích hắn, tỏ tình với hắn, sau đó, bọn họ ở cùng nhau, chuyện của Doãn Chân cũng bị hắn vứt ra sau đầu.

Điền Trí Viễn là kiểu người chung tình, đã ở cùng Mạc Hiểu Thiên, tự nhiên sẽ không nghĩ đến việc quen người khác nữa. Khi ấy hắn thỉnh thoảng lại nhớ đến thiếu niên trong đêm tiệc ngày đó, lòng không khỏi thổn thức vài phần, cảm thán bản thân có lẽ chỉ đơn giản là sùng bái người kia, là hâm mộ tuổi trẻ mặc sức vui vẻ mà hắn không có, bởi vậy mới có thể động lòng với cậu.

Sau đó hắn triệt để không ôm ấp ảo tưởng về bất cứ điều gì nữa, khi hắn và Mạc Hiểu Thiên yêu nhau đắm say, gần như đã không còn biết Doãn Chân là ai, lúc chia tay Mạc Hiểu Thiên, tổn thương tơi bời, thì lại càng khó nhớ rõ mối tình lặng thầm không đáng nói đến của mình khi ấy.

Mãi đến tận khi sâu xa khó hiểu và ký ức vẫn luôn bị khoá lại, giấu kín trong đầu hắn thoáng cái tuôn ra khi hắn trông thấy Doãn Chân nhảy trên quảng trường nhỏ tối nay, hắn mới nhớ tới, hoá ra mình còn có một quãng thời gian yêu thầm đầy chua sót đến cay mũi như vậy.

Một thoáng thoảng qua ấy, hắn thốt nhiên không thể tưởng tượng nổi, rồi lại cảm thấy cực kỳ vui sướng, này nhất định chính là cái gọi là ý trời đây. Khi xưa gần trong gang tấc lại chưa từng nói với nhau một câu, đi lướt qua nhau mà ánh mắt cũng chưa từng chạm nhau, sau ngần ấy năm đôi bên kẻ trời Nam người đất Bắc ấy vậy mà lại có thể ở bên nhau. Có lẽ duyên phận là một chuyện không thể nói rõ ràng chăng, chờ bạn nhớ về cảm giác khi ấy thì sẽ nhịn không được mà cười lên vui vẻ.

“Nè, Điền Trí Viễn anh nói gì đi chứ, sao anh lại biết em?” Doãn Chân kéo tay Điền Trí Viễn, gặng hỏi.

Bởi vì chuyện thầm thích Doãn Chân năm đó mà giờ phút này Điền Trí Viễn thẹn thùng đối mặt cậu, bị cậu kéo vài lần, cuối cùng cũng phải nộp vũ khí đầu hàng, nói: “Nói, nói ra em cũng đừng cười anh, thiệt ra hồi đó… Ừm, nói sao nhỉ? Hẳn là coi như đã từng thích em đi, lúc mới đầu trông thấy em nhảy trong đêm tiệc ấy, anh đã bị tính cách hào hứng ấy của em hấp dẫn, chắc là em không nhớ anh đâu, anh còn đặc biệt đến cánh gà nhìn trộm em, kết quả lại bị một cô nàng đang khuân đồ đụng phải, té rất thảm, bị một đống đạo cụ đè lên….

Đúng vậy, nhớ tới chuyện ấy hắn cảm thấy mình thật đủ bẽ mặt, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn nhìn rõ ràng mặt mũi của Doãn Chân, hồi ấy cậu vẫn chưa quyến rũ hấp dẫn như bây giờ, gương mặt trắng nõn như một câu bé múp míp, mượt mà đáng yêu, trong đôi mắt trong suốt to tròn đầy ngây thơ và tò mò, trông thấy hắn bị một đống đạo cụ đè ở dưới, lập tức lộ vẻ giật mình, ngũ quan vì biểu diễn nên có trang điểm chút ít, đẹp đến độ không thể tả.

Điền Trí Viễn có cảm giác mình sắp chết, vội vàng đứng dậy cắm đầu bỏ chạy.

Doãn Chân sững sờ nhìn Điền Trí Viễn, không nói một câu, trong đêm tối lặng im, yên ắng đến độ chỉ có tiếng gió rì rào thổi qua lá cây bụi cỏ, hồi lâu sau, cậu mới dốc sức đấm Điền Trí Viễn một cú.

“Anh thích em? Vậy tại sao…”

Rnggggg –

Chuông điện thoại di động chói tai bỗng nhiên phá nát bầu không khí giữa hai người, ngắt ngang lời nói đầy hoang mang khó hiểu của Doãn Chân.

Điền Trí Viễn lật đật lấy điện thoại ra khỏi túi quần, lúc nhìn thông báo cuộc gọi đến có hơi sững ra, ngập ngừng một thoáng mới bắt máy: “Nghe, Trần Dương.”

[Trí Viễn, ngàn kia e là không thể lấy trở về rồi, thằng khỉ kia ngó vậy mà nó dám báo cảnh sát, hiện giờ em đang ở trong đó đây này.]

“Sao?”

[Giờ có nhiều lời khó nói lắm, em phải lợi dụng đi wc gọi cho anh đó, may mà tối nay anh không tới trại, bằng không thì cả anh cũng bị tóm. Mẹ cái thằng chó kia, trừ khi nó giỏi trốn luôn trong cục cảnh sát suốt đời không ra, bằng không ông đây sẽ lấy mạng nó.]

“Được rồi, nói mấy chuyện vô dụng ấy làm gì?” Điền Trí Viễn liếc nhìn Doãn Chân, nói: “Trước tiên cậu bình tĩnh cái đã, tôi đưa cậu ra ngoài rồi nói sau.”

[Anh đừng lo, mọi trách nhiệm em đều chịu hết, anh không có chuyện gì đâu.]

“…. Cậu thật là… Thôi, tôi đi làm chút việc, bảo đảm sang ngày mai là cậu sẽ được thả.” Đối với tình nghĩa của Trần Dương, Điền Trí Viễn vừa không biết làm sao, vừa cảm động. Cúp máy, hắn hơi áy náy nhìn Doãn Chân – “Tụi mình về thôi, chỗ Trần Dương có chút chuyện, anh muốn đến chỗ cậu ta xử lý.”

Doãn Chân hiện giờ đang kích động, cậu nghe Điền Trí Viễn nói xong, gần như là hiểu ngay lập tức, thì ra khi ấy cũng chả phải cậu đơn phương một mình, thì ra Điền Trí Viễn cũng đã từng thích cậu. Nhưng đồng thời cũng phả ra rất nhiều chuyện không khớp lắm, ví như, nếu trước kia Điền Trí Viễn đã thích cậu rồi, thì tại sao lại từ chối lời mời của cậu? Tuy là trên thư không kí tên, nhưng lúc hắn nài nỉ Mạc Hiểu Thiên giao cho Điền Trí Viễn, cậu rõ ràng đã nói với y là, nhớ nêu tên cậu cho Điền Trí Viễn hay.

Còn một điểm khác chi tiết hơn nữa, nếu cẩn thận suy ngẫm, sẽ phát hiện rất nhiều nơi không hợp lý.

Lòng Doãn Chân rất nôn nao, nhưng hiện giờ không phải lúc để cậu biết rõ ràng mọi chuyện, điệu bộ rõ gấp gáp của Điền Trí Viễn làm cậu ý thức được Trần Dương có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi nên mới cần Điền Trí Viễn đến giúp đỡ ngay lập tức. Cậu không phải loại người không biết nặng nhẹ, liền mau chóng theo hắn trở lại xe.

Điền Trí Viễn vừa lái xe vừa gọi điện, trước trước sau sau gọi cũng hết - cuộc mới chịu dừng.

“Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Nội dung cuộc gọi của Điền Trí Viễn làm Doãn Chân lờ mờ cảm thấy không ổn, cậu hi vọng bản thân mình tốt nhất nên có chút quan hệ đến Điền Trí Viễn.

Điền Trí Viễn lặng thinh vài giây, hai tay nắm chặt vô-lăng, gượng gạo nói: “Doãn Chân, nếu như anh nói anh không hề trong sạch như em thấy, em vẫn sẽ còn thích anh hay không?”

Doãn Chân quay phắt lại nhìn hắn – “Sao tự dưng lại hỏi việc này? Anh, đừng bảo là anh làm cái gì trái pháp luật đó nhé?”

Điền Trí Viễn nở nụ cười khổ – “Doãn Chân, em tưởng là cái loại người không quyền không thế, đơn giản chỉ dựa vào việc nuôi cá mà phất lên như anh vì sao lại không sợ một kẻ như Dư Hà? Hoặc là nói, cậu ta hẳn là có hơi kiêng dè anh. Em biết tại sao không?”

Doãn Chân ngẩn ra không nói thành lời.

“Anh đã từng giết người, hơn nữa, còn sở hữu một sòng bạc rất lớn!”

“… Anh nói gì?” Doãn Chân nghe thấy tim mình nảy lên thình thịch, tần suất đập mỗi lần dần dà nhanh hơn, rõ ràng hết sức, như ngay ở bên tai, đập vào làm màng tai cậu căng ra đau đớn.

Điền Trí Viễn bất chợt đạp mạnh phanh, thân xe dừng lại đột ngột, hai người ở trong vì quán tính mà nhoài đầu về phía trước.

Doãn Chân ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc càng choáng váng hơn nữa.

“Doãn Chân!” Điền Trí Viễn nhìn thẳng vào màn đêm trước mặt, hai tay đặt trên vô-lăng không ngừng bấu chặt, giọng điệu âm u – “Anh không phải người tốt, cha anh vừa mất chưa bao lâu, lúc bán cá trên huyện anh đã giết một người, nhưng anh không ngồi tù…”

Không phải cảnh sát không bắt hắn, không phải người nhà nạn nhân không kiện hắn, cũng không phải đàn em nạn nhân không giết hắn báo thù, mà là do có hơn người dân đã liên danh đến đồn cảnh sát kháng nghị, không cho bắt hắn đi.

Tuy việc đã trôi qua năm, nhưng lúc này nhớ tới, Điền Trí Viễn vẫn còn cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Nạn nhân bị hắn giết kia là một gã du côn vùng sông nước có tiếng trên huyện lị, tung hoành trên huyện hơn mười năm mà không ai dám gây, toàn bộ nhà hàng, khách sạn cần hàng thuỷ sản trong huyện đều phải do gã cung cấp, ngoài điều đó, hễ doanh nhân có liên quan đến ngành này đều bị gã chèn ép đến tận cùng. Cửa hàng nhỏ còn sót lại trên thị trường đều phải cống nộp theo định kỳ cho gã mới mong có một con đường sống, những sạp hàng bán cá mưu sinh chỉ có thể lén lút, lợi dụng sơ hở, thừa dịp ngư bá không có mặt để kiếm tiền, nhưng điều này rất mạo hiểm, một khi bị ngư bá bắt được, không chết cũng bị thương.

Gốc là [ngư bá]. Mình chỉ giải nghĩa cụm ở ngay đầu để dễ hiểu, còn lại thì sẽ để nguyên [ngư bá] – chỉ là biệt danh, không phải tên người.

Năm ấy cha Điền Trí Viễn mới mất, con cũng vừa ra đời, là lúc cần một số tiền lớn, dưới tình hình không có người quen giới thiệu không cách nào mở nguồn tiêu thụ, hắn tự vay mượn tiền mua chiếc xe tải, chở cá ra tận chợ trên huyện để bán. Tại đó, hắn đã hai lần trông thấy chuyện bất bình – ngư bá mang theo đàn em huênh hoang khắp nơi, chém bị thương người bán hàng rong.

Đến lần thứ , chuyện đó rốt cuộc rơi xuống đầu mình và hai mẹ con khác.

Tuổi của Điền Trí Viễn khi đó thật sự là quá trẻ, trẻ đến độ không biết trời cao đất rộng là gì. Hắn tận mắt trông thấy hai mẹ con họ không may bị đàn em của ngư bá bắt gặp khi bày sạp bán cá, rồi bị bọn chúng tay đấm chân đạp, cậu con trai kia vì bảo vệ mẹ mình mà bùng lên phản kháng, cầm dao mổ cá chém một trong những tên đàn em của ngư bá bị thương, ngư bá cáu tiết, túm lấy con dao phay trên sạp bán thịt heo bên cạnh rồi lao lên bổ xuống vai cậu con trai kia.

Chợ bán thức ăn to như vậy lập tức không còn bóng người, cửa hàng sát đường nhao nhao đóng cửa để tránh vạ lây, đến một người báo cảnh sát cũng không có. Điền Trí Viễn kích động vô cùng, hắn cũng muốn đi lắm, nhưng hai chân lại không chịu nghe lời.

Lúc ngư bá quay đầu, trông thấy Điền Trí Viễn còn sờ sờ ở đó, gần như là ngay lập tức, gã cầm theo con dao phay còn nhỏ máu đi về phía hắn.

Thế nhưng, Điền Trí Viễn không cho gã có cơ hội nói câu nào, hắn nhấc một con dao lên, là loại dùng để rạch bụng cá, cũng chẳng coi hình dạng dao thế nào đã bổ lên động mạch chủ của gã kia, máu tươi nóng hổi tưới lên cả người hắn.

← Xem lại

Xem tiếp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio