Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆.

Điền Trí Viễn biết sắp có hoạ đổ lên đầu mình rồi, nên ngay cả xe và cá cũng bỏ mặc, cấp tốc chạy tới đồn cảnh sát tự thú. Hắn rõ mười mươi sau lưng ngư bá kia có một nhân vật khác còn lợi hại hơn nữa, nếu không thì, chỉ với một tên buôn bán thuỷ sản như gã sao có thể huênh hoang thế kia được. Giờ ngư bá chết rồi, người nọ nhất định sẽ tới gây chuyện với mình, tuy trốn vào đồn cảnh sát cũng chỉ an toàn tạm thời, nhưng lúc đó Điền Trí Viễn đã mất bình tĩnh lắm rồi, chỉ nghĩ đến một con đường này thôi, thế nên mới không chút đắn đo mà chạy tới.

Quả nhiên, hắn bị giam chưa được bao lâu, đã có kẻ dẫn hơn hai trăm thằng du côn đứa nào đứa nấy cũng đều tay cầm gậy, cầm dao phay xồng xộc vào sân lớn của đồn cảnh sát, vặn hỏi đòi người từ cảnh sát. Trong thoáng chốc, giữa xã hội đen và cảnh sát đã nảy sinh xung đột, cuối cùng bất đắc dĩ lắm, cảnh sát nổ súng bắn chết hai thằng ranh con mới làm dịu bớt cảnh tượng ấy.

“Anh tưởng khi đó mình chết chắc rồi, kết quả không nghĩ tới sẽ có nhiều người từng bị hại đến yêu sách cho anh như vậy.”

đòi hỏi, bắt buộc phải đáp ứng điều gì đó, ở đây là dân ép cảnh sát phải thả ĐTV ra

Sau ngày hắn bị giam, khi trời vẫn còn tờ mờ sáng, trong sân đồn cảnh sát đã có rất nhiều người dân bắt đầu lũ lượt tụ tập lại, đến buổi trưa thì đã vượt quá ngàn người, làm bốn phía xung quanh sân chật như nêm cối, đến ngay cả con đường trước cửa ra vào đồn cảnh sát cũng kín người và người, làm xe cộ toàn bộ huyện bị tắc nghẽn.

Mọi người ai cũng ồn ào la hét, lớn tiếng kể lể rồi mắng chửi tội ác mà ngư bá đã làm, chỉ trích bộ tư pháp quốc gia lơ là nhiệm vụ, mặc ác hành hung, ức hiếp người hiền, nhất là những tiểu thương đã từng chịu đủ trò hại người của ngư bá, tuyên bố muốn liên danh lại, viết chuyện này thành văn bản báo lên trên tỉnh, kêu gọi chủ tịch tỉnh đến bảo vệ lẽ phải, đến coi coi cái bộ tư pháp trong huyện lị nhỏ bé xa xôi “núi cao hoàng đế xa” này tiếp tay cho giặc hà hiếp dân chúng như thế nào…

Tới xế chiều, trong trong ngoài ngoài đồn cảnh sát đã tụ tập khoảng chừng hơn ngàn người dân, giao thông toàn bộ huyện bị ngưng trệ, những nhân vật như chủ tịch huyện, bí thư đồ đồ đã đồng loạt ra trận khuyên nhủ cũng chẳng làm nên việc gì. Đám đông nhất trí tỏ ý, cậu bé kia là vì dân trừ hại, nếu đồn mà không thả nó ra, bọn họ sẽ không chịu đi đâu, không cho đám cảnh sát này ra khỏi cửa, cứ chắn đường mãi như thế, không cho xe cộ lưu thông, muốn nát thì cùng nát, ghê gớm lắm cũng là bị bọn ngư bá chém cho vài đao rồi chết thôi, sao phải sợ cái đám vô dụng hết ăn rồi ngồi chẳng chịu làm việc này chứ?

Những người dân nọ cũng quả là nhẫn nại, canh mãi ở cửa đồn cảnh sát tận - ngày thật luôn. Sau cùng, tỉnh cử người xuống, thẳng thừng nhúng tay vào chuyện này. Kết quả cuối, lúc chuyện này hạ màn, hơn cảnh sát chính quy bị xét xử, kể cả phó cục trưởng và vài tên kiểm sát trong viện kiểm sát. Thì ra những người này đều vì tiền tài lợi ích mà qua lại với nhà họ Kim – trùm xã hội đen cùng địa phương, thực ra có liên quan đến nhiều vô kể, không phải dân chúng bình thường có khả năng tưởng tượng ra được.

Bởi vì chuyện này ầm ĩ quá mức, liên đới đến phần đông cán bộ cấp huyện, thậm chí có vài tên cấp tỉnh nữa ấy chứ, thế nên bên trên ép chuyện này xuống rất nhanh, một ngày trước khi Điền Trí Viễn được thả ra, đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Cao Bằng Phi đã đặc biệt đến gặp hắn, nhắc nhở hắn ra ngoài rồi thì nên biết thân biết phận, đừng nói bậy lời nào.

Điền Trí Viễn hiểu lời gã nói, đương nhiên đồng ý không chút đắn đo.

Vì lẽ đó nên chuyện năm ấy ầm ĩ lớn là thế, nhưng lại không có mấy người biết rõ kẻ giết ngư bá cuối cùng là ai, dù sao thì tận mắt nhìn thấy hắn chỉ có hai mẹ con nhà nọ và vài tên đàn em của ngư bá mà thôi. Tội nghiệp thay cho cậu con trai kia bọ chém một nhát sau cùng không thể cứu được, đã chết tại bệnh viện, mẹ cậu ta đau xót vì mất con, không bao lâu sau cũng đi rồi. Vì nhà họ Kim có dây dưa với những quan chức bị kết tội bỏ tù nên đám đàn em của ngư bá cũng bị cảnh cáo không được hó hé lời nào ra ngoài.

Kẻ trông thấy thì im bặt, nên khắp chốn chỉ có lác đác vài người biết Điền Trí Viễn giết ngư bá, có biết, cũng toàn là người có thân phận cực lớn, đối với việc làm liều và sự gan dạ sáng suốt của Điền Trí Viễn đều có lời khen ngợi có thừa, sau này khi hắn ra ngoài rồi, hễ là đến địa bàn của những người này, bọn họ đều sẽ trông vào chuyện năm đó mà cho hắn vài phần mặt mũi.

Lúc Điền Trí Viễn được thả cũng đã qua tháng, trong thời gian này, mẹ hai từng nhiều lần chạy đến huyện thăm nom hắn, cách song sắt trại tạm giam mà khóc đến chết đi sống lại. Khi hắn ra ngoài, ngoài cổng trại tạm giam cũng chỉ có một người đứng chờ là mẹ hai, trông thấy hắn đi ra, bà không nói câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay hắn.

Khi hắn ra tù, nhà họ Kim đã từng đích thân đến trấn Nguyên Thuỷ nhìn mặt hắn, người đàn ông tuổi hơn bốn mươi nói với hắn, ông sẽ không tới tìm hắn gây chuyện, chỉ mong hắn nói vài lời hay ho trước mặt cảnh sát Cao giúp ông.

Khi đó khi đó Điền Trí Viễn mới hiểu rõ, hoá ra là Cao Bằng Phi đã đặc biệt “săn sóc” nhà họ Kim.

Xã hội đen trong huyện nhỏ, dù có vênh váo cỡ nào, vẫn sẽ có vài phần kiêng dè Cao Bằng Phi – vị hình cảnh chuyên bắt tội phạm tiếng tăm lẫy lừng này. Nhà họ Kim không ngu, tạm thời yên phận, mai sau huyện này vẫn là địa bàn của ông ta, tội gì phải nóng nảy một hồi mà làm trái ý Cao Bằng Phi, tới gây chuyện với Điền Trí Viễn. Nếu thật sự gây chuyện, người ta nổ súng cũng là hợp pháp, ông ta có mấy cái mạng để gã bắn bỏ đây?

“Vậy nên như ẹm thấy đấy, cả nhà họ Kim cũng đều kiêng dè tôi, thì thử hỏi Dư Hà làm sao có thể không nể mặt tôi kia chứ?” Điền Trí Viễn hít một hơi thật sâu, tự ti châm biếm mình – “Còn sòng bạc, sau khi ra ngoài tôi vẫn làm tại đấy, chẳng qua năm gần đây mới phất lên mà thôi. Tôi đoán có lẽ em đã nghi ngờ từ sớm rồi, nhà tôi lớn thế kia, lại còn chiếc xe này nữa, tính toán kỹ càng thì cũng phải tốn hơn triệu, chỉ vỏn vẹn dựa vào nuôi cá thì làm sao có thể trong - mà kiếm được từng này? Năm ấy tôi gặp chuyện rủi, tiền mua xe tải và cá đều đã vứt sạch, - chục ngàn, đến một xu cũng chẳng kiếm được, còn thiếu cái khoản nợ đặt mông nữa kia….”

Ở trấn Nguyên Thuỷ thịnh hành bài bạc, cả trai lẫn gái, trừ mấy đứa lóc chóc ra, không ai không đánh cả, vì để mau mau kiếm tiền trả nợ, Điền Trí Viễn tìm gặp vài người khá có thể lực trong vùng rồi cùng lập một sới bạc, một trong số đó có Trần Dương.

Ngày từ hồi đầu bọn họ chỉ làm ăn nhỏ lẻ, tìm một hộ nông dân có điều kiện tốt tốt chút trong vùng núi vắng vẻ để làm nơi đóng quân, ban ngày chia người ra khắp nơi, đến đêm thì vào bãi mở sòng cờ bạc. Chuyện hắn ở trên huyện lần nọ, đồn trưởng Hướng cũng biết rõ một hai, bởi vậy hai năm qua vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với sòng bạc của hắn, thỉnh thoảng sẽ có một cuộc rà soát, có diễn ra thì sẽ báo trước một tiếng cho hắn hay, thế nên mấy năm qua vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Ấy vậy mà lần này lại đụng phải một tên bịp gian xảo, ăn hơn ngàn tiền mặt, chạy được nửa đường lại lặng lẽ đưa cho đàn em giúp mang đi ngàn, còn lại ngàn thì bị Trần Dương biết tỏng quỷ kế của y đuổi theo thu trở về. Nhưng không ngờ tới thằng khỉ kia sẽ báo cảnh sát, sau đó đồn cảnh sát huyện cắt cử người xuống, hợp tác với đồn cảnh sát bản địa làm một cuộc tập kích bất ngờ, Trần Dương chạy không thoát nên đã bị bắt vào.

Nếu không vì trông thấy điệu nhảy của khiêu vũ mà nhớ tới quãng thời gian học đại học nọ, rồi chợt muốn ôn lại một hồi năm tháng tuổi thanh xuân đã qua với cậu, có lẽ đêm nay Điền Trí Viễn cũng khó mà thoát được.

Nói xong những việc này, Điền Trí Viễn lặng thinh, sau một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu đi, cố gắng mượn ánh trăng nơi chân trời để trông rõ nét biểu cảm trên mặt Doãn Chân, giọng điệu lồ lộ sự tự ti và thấp thỏm không yên – “Đây là tất cả của tôi, là tên mang tội giết người, là kẻ đầu sỏ một sòng bạc, em…”

Lời còn lại, Điền Trí Viễn nói chẳng thành, hắn muốn hỏi Doãn Chân, một hắn không trong sạch như thế, liệu cậu vẫn còn có thể yêu như thế nữa chăng, còn có thể đắm say như thế nữa chăng.

Hắn không hỏi ra miệng.

Rõ ràng tối nay là khoảng thời gian ôn lại kỷ niệm thời tháng năm trẻ tuổi, nhưng chẳng hiểu sao lại đổi sang chuyện khác, chẳng những chuyện sòng bạc, mà ngay cả việc hắn giết người mấy năm trước cũng đều nói toạc ra. Hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị. Thật ra hai ngày qua hắn đã nổi lên ý định muốn dẹp sòng bạc, rồi yên yên ổn ổn kinh doanh trại nuôi cá của mình, ở lại vùng này hoặc là đến Thượng Hải mua nhà và sống cùng nhau theo như ý nguyện của Doãn Chân, sau đó chuyện giết người kia sẽ cứ vậy mà bị bụi phủ mờ, chỉ cần mai này hắn và cậu sống hạnh phúc bên nhau là được rồi, dẫu sao, hắn không nói ra thì cũng chẳng có ai dám nhắc đến trước mặt cậu.

Nhưng ngay lúc Doãn Chân hỏi hắn có phải đang làm việc trái pháp luật hay không, hắn chợt nhận ra, bối cảnh và hoàn cảnh sống của bản thân và của Doãn Chân chênh lệch nhau quá lớn. Một người là giáo viên, sinh ra trong gia đình học thức, một kẻ là chủ trại cá có bối cảnh phức tạp, hơn nữa lai lịch còn chẳng sạch sẽ gì, cách nhau xa như thế, sống cùng nhau thật không sao ư? Doãn Chân biết chuyện ngày trước của hắn rồi, sẽ không ruồng bỏ hắn chứ?

Điền Trí Viễn thoắt cái rơi vào thế khó xử, nhưng suy nghĩ không muốn dối lừa Doãn Chân lại vượt lên trên cả, làm hắn nói toẹt mọi chuyện mà không giấu diếm điều gì, sau đó hắn lại rơi vào trong nỗi sợ cùng cực, hắn sợ Doãn Chân sẽ e dè lòng dạ độc ác của mình, sẽ kháng cự hắn, sẽ bỏ hắn mà đi, đó là những điều hắn không muốn trông thấy nhất.

Rõ ràng, chuyện tối nay muốn nói đến không phải những điều này…

“Em sẽ không bỏ anh mà đi đâu!”

Điền Trí Viễn nghe thấy Doãn Chân nói như vậy, ánh trăng sáng lờ mờ chiếu vào xe, rọi lên nụ cười của cậu khiến nó trở nên mông lung, nhưng lại sáng rực, sưởi ấm lòng người mờ mịt.

Có hơi không dám tin vào hai mắt và lỗ tai của mình.

Giữa lúc hoảng hốt, Doãn Chân nghiêng người tới, ôm lấy mặt hắn, làn môi mỏng mát lạnh dán lên, từng chút từng chút một mà hôn, bắt đầu từ trán, sau đó là hai mắt, đến cuối cùng là môi.

“Cho dù anh đã làm gì, em cũng không để ý.” Trong tiếng nói nhỏ nhẹ không khó nghe ra sự thương yêu và kiên định của cậu.

Cậu không để ý đến những chuyện kia, cậu chỉ quan tâm đến cõi lòng của một người tên Điền Trí Viễn, chỉ cần trong lòng anh có Doãn Chân cậu thôi.

Quan trọng nhất là, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã hiểu, anh không phải kẻ xấu, anh sẽ không cố ý làm hại người khác.

Như vậy, là đủ rồi!

Nụ hôn vừa dịu dàng ấm ám vừa thoả lòng phục tùng dừng lại ở khoé môi, Điền Trí Viễn nhịn không được duỗi tay ôm lấy Doãn Chân, dùng sức mạnh thật mạnh – “Thật là… Không biết nên nói sao… Doãn Chân, tôi nào có tài đức gì…”

Doãn Chân quay lại, cũng dùng sức ôm chặt lấy anh, tủm tỉm cười nói: “Đúng đó, anh có tài tức gì kia chứ? Có thể làm em – một chàng đẹp trai thế này yêu anh yêu đến khắc cốt ngay từ thuở ban đầu, nhớ mãi không quên trong bảy năm trời.”

“Bảy năm?” Điền Trí Viễn đẩy Doãn Chân ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc – “Em nói, khi đó em đã…”

“Ừm, em thích anh tận bảy năm lận đó, đủ vui chưa?”

“…” Nào chỉ vui vẻ thôi, mà quả là được yêu nên sinh lo mà!

Doãn Chân cười xấu xa sờ sờ đũng quần của hắn – “Sao lại trưng cái bản mặt cảm động đến muốn khóc ấy nhìn em? Còn dùng cái mặt đó nhìn em nữa, em sẽ nhịn không được mà muốn xâm phạm anh đó nha.”

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” Phải lòng lẫn nhau, nhưng lại chưa từng gặp phải nhau!

Doãn Chân mổ mổ vào môi hắn, nhắc hắn – “Chuyện này để sau này hãy nói, không phải anh muốn chạy trở về tìm Trần Dương sao? Về trước đi, chuyện chính quan trọng hơn, thời gian sau này của chúng ta còn rất dài mà.”

Thời gian sau này của chúng ta còn rất dài, câu nói ấm áp biết bao.

Điền Trí Viễn chợt lại có niềm tin, lòng tin vào cuộc sống mai sau. Hắn lanh lẹ khởi động xe, hắn phải mau mau xử lý cho xong chuyện sòng bạc, sau đó lựa một lúc nào đó, ở một nơi mà chỉ có hai người bọn họ, nói cho rõ ràng chuyện cũ thời đại học khi xưa.

Doãn Chân ngồi bên ghế phó lái, hơi nghiêng đầu ngắm nhìn Điền Trí Viễn, cảm nhận tình thương yêu và trìu mến đến từ con tim. Lúc Điền Trí Viễn kể lại những chuyện cũ nhắc đến mà kinh kia, cậu chẳng thể tưởng tượng nổi tình hình lúc ấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được nỗi hoảng sợ vì giết người mà nảy sinh ở sâu tận đáy lòng từ hắn, có thể cảm nhận được ba tháng giày vò khi ngồi trong trại tạm giam đợi chờ kết quả, và cũng có thể cảm nhận được sự yếu ớt vô lực và nỗi cô đơn khi sống sót sau tai kiếp từ lúc hắn ra tù…

Người đàn ông này rất cần một ai đó coi chừng hắn thật kỹ, dốc lòng trân trọng hắn.

Mạc Hiểu Thiên, hi vọng kiếp này mày không hối hận về cái ngày ấy!

← Xem lại

Xem tiếp

Tác giả tâm sự: mong mọi người ghé lại đây xem, hẳn là đọc hết chương này rồi sẽ có rất nhiều bạn không hiểu nổi, nhân vật chính giết người, nhưng lại không ngồi tù.

Tác giả quân muốn giải thích chỗ này một tẹo, tình tiết “giết ngư bá” này là chuyện có thật, đã từng xảy ra ngay tại chính huyện thành của tác giả quân, lúc ấy tác giả quân chỉ vừa tốt nghiệp tiểu học, mới mười mấy tuổi thôi.

Sau vụ ngư bá bị giết, hung thủ trốn trong trại tạm giam ở đồn cảnh sát, lúc ấy anh em của ngư bá dẫn rất là nhiều người tới, tuyên bố muốn giết hắn, cũng có rất là nhiều người dân bám theo cảnh sát thị uy, tỏ ý không được bỏ tù người anh hùng đã vì dân trừ hại. Theo lời những người lớn nói, lúc ấy cảnh sát phải nổ súng bắn chết - thằng lưu manh mới xong việc. Do không tận mắt ngó thấy nên chỉ biết là cuối cùng, hung thủ ở trong đó chưa bao lâu đã được thả ra, đích xác là không hề ngồi tù. Về phần tại sao lại không ngồi tù thì bản thân tác giả quân cũng rất khó nghĩ.

Thế nên ở đoạn này tác giả quân đã viết về phản ứng của quần chúng nhân dân có hơi thoáng tí, có lẽ cũng không nhất định có thể làm tất cả mọi người cảm thấy hợp lý, cơ mà đây đã là lời giải thích có thể hợp lý hoá nhất mà tôi biết rồi. Dù sao đi nữa có một số việc của giới chức chính quyền khó mà nói đến được, rất phức tạp.

Thôi hen, nếu có người không hiểu, có thể chửi vài câu đậu má, tác giả quân có thể chịu đựng! Nhưng vẫn là câu nói đó, lúc đậu má thì xin đừng trừ điểm, thức khuya gõ chữ cũng khổ lắm đó, cúp điện cả ngày, chỉ một buổi tối mà tác giả quân dốc sức viết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio