Cau có xuống bãi xe, dù đã chọc tức hai người kia nhưng tâm trạng Thiên Vy không khá hơn. Tên Cố Hạo Nhiên kia càng ngày càng giống phụ nữ, còn dám trù ẻo nói gì cho dù phụ nữ chết hết cũng không có tên đàn ông nào lấy cô!!!
“Đừng bày bộ mặt đưa đám như thế được không?” Bỏ đồ vào trong xe, Tưởng Giao quay sang bẹo má Thiên Vy bên cạnh.
“Chị thấy em nói đúng không? Tên cáo già đó rõ ràng cố ý gây chuyện với em mà!” Đứng yên cho chị dâu bẹo má, Thiên Vy bắt đầu rên rỉ. Cô cảm thấy thù giữa mình và Cố Hạo Nhiên đã tăng thêm một bậc nữa rồi.
“Là chị không đúng, lúc đầu không nên đến đây. Bây giờ chúng ta về thôi, chị sẽ nấu cơm chuộc tội!” Mở cửa xe giúp Thiên Vy, Tưởng Giao bắt đầu dỗ dành cô nàng đang giận dỗi nào đó.
“Được.” Vừa nghe đến ăn cơm, cơn buồn bực của Thiên Vy bắt đầu vơ đi một ít, nhưng chưa khỏi hẳn. Khom người chuẩn bị ngồi vào xe, chợt nhìn thấy gì đó, Thiên Vy ngừng lại thẳng người nhìn về phía những chiếc xe đậu ngay ngắn phía đối diện. Hơi xéo nơi cô đứng là một chiếc xe thể thao đen, dù không rành về xe, nhưng trước đây cô có chụp ảnh cho vài loại xe thể thao đắt đỏ, nhìn sơ qua hình dáng của chiếc này cô liền biết nó không tầm thường. Bất quá cô không quan tâm đến chuyện nó đắt hay rẻ, mà điều Thiên Vy quan tâm là chủ của nó chính là tên đàn bà vừa nói "chiến" với cô khi nãy_ Cố Hạo Nhiên!
Nở nụ cười nham hiểm, Thiên Vy nói với Tưởng Giao đang chờ trong xe:
“Chị đợi em một lát!”
Tưởng Giao khó hiểu nhìn Thiên Vy đi vòng ra trước xe hướng đến một chiếc xe sang trọng, vì Thiên Vy đưa lưng về phía mình nên cô không thể thấy vẻ mặt của Thiên Vy, chỉ thấy Thiên Vy ngừng trước chiếc xe kia, sau đó làm động tác xoay xoay cổ chân.
Thiên Vy nhìn chiếc xe bóng loáng trước mặt không ngừng xuýt xoa tiếc nuối, không ngừng xin lỗi nó:
“Thật ra tao không muốn thế đâu, nhưng ai biểu chủ của mày đắc tội với tao. Tao biết làm thế này rất tiểu nhân, nhưng nếu không làm thế tao sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân mình. Tao là người biết điều, mà tao càng biết điều với bản thân mình hơn! Thế nên tao thà làm tiểu nhân chứ không làm chuyện có lỗi với bản thân!”
Dứt lời Thiên Vy không do dự đi đến cạnh chiếc xe nọ, một cước đá bay chiếc kính của xe khiến còi thông báo của chiếc xe vang inh ỏi, sau đó chuồn lẹ về xe của mình hối thúc tài xế bỏ chạy. Tưởng Giao nhìn một màn náo loạn vừa rồi chỉ có thể há hốc miệng vì kinh sợ, cô không ngờ Thiên Vy lại dám hành xử như thế. Nhìn chiếc xe thể thao vài phút trước còn hoàn hảo khiến người ta đỏ mắt, bây giờ lại bị gãy một bên kính, Tưởng Giao không thể nói lên nổi cảm xúc lúc này của mình là gì!!!
“Thiên Vy, em biết mình vừa làm gì không?” Tưởng Giao sau khi hồi phục tinh thần, liền nhìn Thiên Vy hỏi. Cô từng nghe nói có một số bệnh khiến con người không kiểm soát được hành động của mình. Cô sợ rằng cô gái đang ngồi cạnh mình cũng đang gặp phải tình trạng trên.”Đưa nhiên là biết rồi! Mặc dù có hơi sót, nhưng ai biểu tên Cố Hạo Nhiên kia gây chuyện với em làm gì.” Thiên Vy lúc này mới vui vẻ hẳn lên, trả lời. Trong lòng nghĩ đến phản ứng của ai đó khi thấy xe mình bị người khác phá như thế, sẽ cảm thấy thế nào.
Phòng làm việc.
“Sao lại bỏ bạn gái anh một mình ở dưới thế?” Bước thẳng vào phòng mà không gõ cửa, Cố Khang Kiện ngồi đối diện anh trai nói. Dù biết rõ nguyên nhân, nhưng cậu vẫn hỏi.
“Anh không cần người ngu ngốc!” Không ngẩng đầu nhìn em trai, Cố Hạo Nhiên quăng ra một câu, cắm cúi vào bản vẽ trên bàn.
“Em không nghĩ cô ta ngu ngốc đâu!” Cậu nhìn anh, tay lấy bừa một chiếc bút tên bàn bắt đầu nghịch. Nếu dựa theo những gì mà An Thiên Vy nói, thời gian trước Lý Minh Ngọc hại cô ta thảm như thế. Thì cậu tin Lý Minh Ngọc không phải loại không não. Bây giờ Lý Minh Ngọc gặp liên tiếp xui xẻo thế này, chỉ là do cô ta quá xem thường An Thiên Vy nên mới bị cắn lại.
“Anh...” Cố Hạo Nhiên ngừng làm việc, nhìn đứa em thường ngày rất ghét nói chuyện về người khác giới. Thế mà giờ lại quan tâm đến chuyện của Lý Minh Ngọc khiến Cố Hạo Nhiên không khỏi nghi ngờ. Đang muốn hỏi rõ nguyên nhân thì điện thoại trên bàn reo lên:
“Nói.”
“...” Cố Khang Kiện im lặng quan sát anh trai, khi thấy sắc mặt anh mình càng ngày càng đen lại, cậu liền biết có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên đúng như Cố Khang Kiện đoán Cố Hạo Nhiên nghe được một lúc liền bật dậy, bỏ mặc điện thoại không gác máy, Khang Kiện còn nghe loáng thoáng giọng nói gấp gáp của người bên kia. Gác điện thoại, Cố Khang Kiện đuổi theo anh trai. Cố Hạo Nhiên không nói một lời đi thẳng xuống tầng hầm xe, Cố Khang Kiện hiểu tính anh mình nên cũng không lên tiếng, trước sau gì cậu cũng sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Hai anh em xuống hầm xe liền thấy vài người bảo vệ đứng quanh chiếc xe thể thao sang trọng sầm sì. Cố Hạo Nhiên không quan tâm bước đến gạt họ sang một bên, khi thấy rõ cảnh tượng bên trong càng đen mặt, khiến những bảo vệ kia toát cả mồ hôi.
Cố Khang Kiện cũng chen vào xem thử, sau đó liền hít khí lạnh. Cậu nhìn chiếc kính gãy rồi lại nhìn sang anh trai, không biết phải nói gì vào lúc này. Tuy anh cậu không phải hạng người keo kiệt gì, nhưng tuyệt đối không phải kiểu tiêu tiền như nước, nếu xe hư là do tai nạn trên đường va vẹt với xe khác thì không nói, đằng này...
“Ai?” Cố Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đám bảo vệ nghiến răng hỏi, anh thực muốn biết kẻ nào dám làm loại chuyện này vào ban ngày, hơn nữa còn ở nơi thế này. Cố Hạo Nhiên tin chắc kẻ gây chuyện nếu không điên thì là đang muốn chọc tức anh.
“Là... Là... An tiểu thư!” Một người trong số họ ngập ngừng lên tiếng, nhìn ánh mắt đầy lửa giận của ông chủ, anh ta trong lòng không ngừng cầu nguyện cho An tiểu thư kia. Cố Hạo Nhiên nghe xong, giận đến suýt ngất, An Thiên Vy này làm thế này là muốn trả thù anh chuyện khi nãy mà!!!”Được rồi không còn chuyện của các anh nữa. Mau về đi.” Cố Khang Kiện nén cười giải vây cho đám bảo vệ bị anh trai mình doạ sợ. Mấy nhân viên bảo vệ nghe thế liền vội vàng nhanh chóng chạy đi không dám quay đầu nhìn lại. Cố Khang Kiện lúc này bật cười thành tiếng, hỏi:
“Anh bây giờ có thể phát biểu vài lời không?”
“Anh muốn kiện cô ta!” Cố Hạo Nhiên nghiến chặt răng hận không thể bóp chết An Thiên Vy lúc này. Trước giờ anh ghét nhất những ai dám phá hư những thứ thuộc về mình.
“Vì một cái kính gãy mà làm lớn chuyện, người ta sẽ bàn tán đấy!” Cố Khang Kiện tốt bụng nhắc nhở, cậu thật không ngờ An Thiên Vy lại làm những chuyện này. Trước đây tuy cô ta thích bám theo người khác, nhưng luôn tỏ vẻ đại tiểu thư chưa bao giờ thấy cô ta hành động thô lỗ công khai thế này.
“Bây giờ anh cần yên tĩnh nếu không anh không biết mình làm ra chuyện điên rồ gì nữa!” Cố Hạo Nhiên vuốt mặt, xoay người đi về phòng làm việc của mình. Cố Khang Kiện khẽ cười, theo sau chợt cậu nghe anh mình lầm bầm một câu khó hiểu:
“Giúp cô giữ chân cô ta, không để cô ta ở bên vị hôn phu của cô thế mà cô trả ơn tôi thế này đây!”
Cố Khang Kiện ngừng bước nhìn theo bóng lưng anh mình, lúc này cậu mới hiểu được. Thì ra một phần trong những lý do anh trai còn giữ lại Lý Minh Ngọc là vì An Thiên Vy.
Không lẽ, anh cũng bắt đầu quan tâm đến An Thiên Vy?
Tịch gia.
An Thiên Nam vừa về đến nhà liền nghe tiếng cười đùa rôn rả trong bếp. Hàn Triệt ở bên tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng có chút vui vẻ. Hôm nay có vài chuyện ở công ty cần giải quyết gấp nên anh đành đến Tịch gia, vốn sẽ không được gặp cô nhóc này nhưng thật không ngờ họ lại có duyên đến vậy!
“Nấu bữa tối sao?” An Thiên Nam vừa tháo carvat vừa bước đến cạnh bà xã hỏi.
“Đúng thế! Hôm nay Thiên Vy còn đặc biệt vì anh mà trổ tài nữa đấy. Bảo đảm anh sẽ rất bất ngờ!” Tưởng Giao gật đầu chào Hàn Triệt, cười bí hiểm đáp, sự có mặt của Hàn Triệt không khiến cô mất tự nhiên, thời gian gần đây cô đã quen thuộc với sự hiện diện của vị đại luật sư này. Nhưng ai kia thì lại khác. Thiên Vy từ lúc thấy Hàn Triệt ở đây, thì đã bắt đầu nhăn nhó.
Khi nãy trên đường về Tịch gia, cô đã nghĩ ra kéo gần khoảng cách với sư huynh nhà mình. Vốn định chờ An Thiên Nam về nhà sẽ nhờ anh trai giúp đỡ, nhưng không ngờ Hàn Triệt cũng đến đây. Nhìn khuôn mặt lạnh của Hàn Triệt, Thiên Vy quyết định ngó lơ anh ta, nước sông không phạm nước giếng. Chào hỏi với Hàn Triệt xong, Thiên Vy lôi kéo An Thiên Nam ngồi vào bàn, sau đó quay sang bếp bưng cái bát được đập cẩn thận đặt xuống chỗ anh trai, mỉm cười nói:
“Em làm cho anh đó. Chỉ là món đơn giản nhưng tâm ý thì rất nhiều nha!”
“Em gái anh lớn thật rồi! Còn biết nấu cho anh hai ăn nữa. Vất vả cho em rồi!” An Thiên Nam cảm động nói, từ sau khi mẹ mất anh cảm thấy Thiên Vy càng ngày càng xa cách, luôn chỉ biết gây chuyện khiến anh lo lắng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, biết tự bảo vệ mình hơn nữa còn quan tâm nấu ăn cho người anh trai này. An Thiên Nam cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hàn Triệt khẽ cười nhìn anh em họ, anh cũng vui mừng khi Thiên Vy đã hiểu chuyện hơn, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy có chút mất mát, vì cô đối xử với mình như một người qua đường xa lạ. Tưởng Giao nhìn vẻ mặt tự hào của An Thiên Nam có chút buồn cười, thầm nghĩ nếu anh biết thứ trong bát sẽ thế nào? “Không, không, không vất vả đâu, chuyện nên làm mà!” Thiên Vy mặt dày đáp, nhưng cô thật sự nói không sai, món trước mặt An Thiên Nam chẳng tốn tí sức nào của cô cả. Hàn Triệt nhìn hai anh em nhà họ An trò chuyện, trong lòng có chút mong đợi xem tài nấu nướng của ai kia.
“Để xem em gái của anh nấu gì nào!” An Thiên Nam hớn hở mở nắp đập, trước giờ chưa bao giờ được ăn món do Thiên Vy nấu, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Nhưng đó là một giây trước, sau khi nhìn món em gái mình nấu, nụ cười trên mặt An Thiên Nam cứng lại môi giật giật, nhìn em gái nói:
“Mì ăn liền?”
“Đúng rồi! Là em nấu đó, anh ăn đi.” Vờ như không thấy vẻ mặt của anh trai, Thiên Vy đáp. Thật ra cô cũng không muốn làm đơn giản thế này đâu, nhưng vì trước đây quen lối sống "tiết kiệm thời gian" cộng thêm việc tài nấu ăn thảm hoạ trừ mì ăn liền, nên cô quyết định dùng món này để hối lộ. Hàn Triệt thiếu chút nữa phun sạch nước trong miệng ra ngoài khi thấy bát mì, anh vốn tưởng sẽ là món gì đó rất công phu thật không ngờ lại là mì ăn liền. Tưởng Giao từ đầu đã muốn giúp Thiên Vy, nhưng cô em chồng nói muốn thể hiện sự quan tâm anh trai, nên cô cũng không can thiệp, giờ nhìn vẻ mặt bị đả kích nặng của ông xã, Tưởng Giao cảm thấy mình đã sai lầm!
“Em có chuyện nhờ anh?” Sau khi bình tâm lại, trong đầu An Thiên Nam loé lên một ý nghĩ, anh nghi hoặc nhìn cô em gái hỏi.
“Anh hai hay thật! Em có việc muốn nhờ anh!” Thiên Vy hí hửng ngồi cạnh An Thiên Nam cười nịnh nọt. Hàn Triệt lắc đầu cười khổ, không biết cô lại muốn An Thiên Nam làm gì, giúp cô bàn lại hôn sự với Lâm gia sao? Nếu thật như thế, anh sẽ khuyên Thiên Nam không làm, vì Lâm Vỹ Tường thật sự không đáng để cô phải chạy theo hắn suốt như thế!
“Em nói đi. Nếu được anh sẽ giúp.” An Thiên Nam lúc này đã biết khi nãy là "tự mình đa tình", trong lòng cũng lo lắng như Hàn Triệt, trước đây anh có thể vô điều kiện đồng ý tất cả, nhưng sau chuyện Thiên Vy tự tử anh liền biết mình chiều chuộng Thiên Vy như thế là hại cô.
“Em muốn đến công ty làm việc.” Thiên Vy thành thật nói, chăm chú nhìn anh trai.
“Tại sao? Em vừa mới học năm nhất không nói đến bằng cấp, kinh nghiệm em không có sao có thể chụp ảnh cho diễn viên ca sĩ được?” Thiên Nam hỏi. Trong Tịch Thiên chỉ có nhiếp ảnh gia là phù hợp với em gái anh, nhưng Thiên Vy bây giờ muốn làm nhiếp ảnh gia của Tịch Thiên thì còn quá sớm, không chừng còn gây hoạ nữa.
“Không phải. À...ừm nghe nói anh vừa ký hợp đồng với một sinh viên trường đại học F phải không?” Thiên Vy có tỏ ra bình tĩnh hỏi để anh trai không nghi ngờ mình. Cô sợ nếu An Thiên Nam biết lý do thật sự sẽ không giúp cô!
“Phải. Là Hứa Duật Thần cậu ta rất có tài, đoạt nhiều giải thưởng về nhiếp ảnh, nên anh đã mời cậu ta về Tịch Thiên. Nhưng thế thì sao?” An Thiên Nam gắp thử một đũa mì, thấy không quá tệ liền tiếp tục ăn, vừa ăn vừa kể cho em gái nghe chuyện nhân viên mới kia.
“Em và anh Duật Thần có quen biết, anh cho em làm trợ lý của anh ấy được không?” Thiên Vy đề nghị.
“Cậu ta không cần trợ lý đâu, với lại cho dù cần trợ lý, nhưng em không làm được đâu vất vả lắm.” Thiên Nam không nghi ngờ gì bình thản đáp.
“Anh đừng gạt em, không có vất vả!” Thiên Vy kích động nói. Lừa chị sao? Trước đây cô không thấy mấy cô trợ lý cỉa mình vất vả chút nào, toàn là ngồi tám chuyện của người ta.
“Anh hai em không gạt em đâu. Nếu là trợ lý bình thường ở ngoài thì mấy cô diễn viên ca sĩ đó còn giữ hình tượng, nhưng nếu là trong công ty họ sẽ bắt em làm chân chạy vặt.” Tưởng Giao dọn thức ăn lên bàn, rồi giúp khuyên nhủ Thiên Vy. Hàn Triệt ngừng tay đang gắp thức ăn, ngước nhìn Thiên Vy trầm mặc một lúc, chậm rãi nói:
“Em thích Hứa Duật Thần?”
“Khụ...khụ...cái...khụ...gì...” An Thiên Nam chịu không nổi cú sốc đến mức sặc thức ăn, nói không nên lời. Tưởng Giao vội vàng đưa nước cho anh. Hàn Triệt không phản ứng, im lặng chờ đợi câu trả lời, anh thật mong mình đoán sai. Nhưng hành động tiếp theo của Thiên Vy đã cho anh biết tất cả những gì mình đoán khi nãy là đúng.
“Anh hai nếu anh không giúp em thì thôi, em sẽ đến nơi khác xin việc.” Trừng mắt nhìn ông chú vừa phá hư chuyện của mình, Thiên Vy quyết định đổi kế hoạch, nói xong liền không chờ An Thiên Nam trả lời đứng lên quay về nhà.
Hàn Triệt nhìn theo bóng lưng cô thở dài, tâm trạng rối bời.
Thiên Vy em thay đổi nhanh quá, nhanh đến mức tôi không còn hiểu nổi em!