“Được rồi đừng giận nữa. Mười ngày nữa đến công ty nhận việc được chưa?” An Thiên Nam hết cách đành nhận lời, ai bảo anh chỉ có một đứa em gái này.
“Không được!” Thiên Vy áp điện vào tai, rót một ly nước đầy giải khát. Cô biết chiêu này của mình hữu dụng mà, quả nhiên sau khi về căn hộ ở trường không lâu sau anh trai liền gọi điện thoại thoả hiệp.
“Bảy ngày.” An Thiên Nam hung hăng mắng Hàn Triệt trong lòng, tự nhiên lại đi nói ra lời đó để con nhóc này thẹn quá hoá giận ra lại teút lên người anh.
“Ngày mai.” Hạ sát giá, cô muốn đến công ty càng sớm càng tốt, mấy ngày nay cô cảm thấy mình với sư huynh lại bắt đầu có khoảng cách rồi!
“An Thiên Vy đừng được nước làm tới! Dù em là em gái anh nhưng anh cũng chỉ giúp em đến mức này thôi. Ba ngày!” Thiên Nam hét trong điện thoại, con bé này quả nhiên bị chiều hư rồi!
“Ba ngày thì ba ngày. Anh nhớ giữ lời đó!” Thiên Vy mặt tươi hẳn lên, nhưng giọng vờ hằn học đáp. Cô làm trong ngành bao nhiêu năm, làm sao không biết muốn xin làm trợ lý của nhiếp ảnh gia chính rất khó khăn. Cô làm thế chỉ là muốn ép thời gian xuống thấp nhất có thể mà thôi!
An Thiên Nam nghe bên kia thỏa hiệp không thèm nói nhiều liền tắt máy. Nếu anh biết mình bị em gái tính kế chắc chắn sẽ ho ra máu chết ngay!
An gia.
An Khánh cùng Lạc Tuệ Mẫn chuẩn bị dùng cơm liền thấy Lý Minh Ngọc mặt mày u ám bước vào nhà. An Khánh nhìn Lạc Tuệ Mẫn, rồi quay sang Lý Minh Ngọc đang chào mình thắc mắc hỏi:
“Minh Ngọc con nói có hẹn với bạn mà? Sao về sớm thế?”
“Con không khoẻ nên về trước ạ!” Lý Minh Ngọc gượng cười đáp, trong lòng lúc này cảm thấy người đàn ông này thật phiền phức, lúc cần ông ta quan tâm thì không thấy lúc không cần thì lại hỏi hết câu này đến câu khác.
“Không khỏe? Có cần ta gọi bác sĩ đến không?” An Khánh ân cần nói. Không nhìn ra vẻ khó chịu trên mặt Lý Minh Ngọc.
“Không cần đâu ạ. Con lên phòng nghỉ một lát sẽ khoẻ thôi.” Lý Minh Ngọc không còn kiên nhẫn đóng vai cưn gái ngoan, thừa lúc An Khánh không chú ý liền nháy mắt ra hiệu cho Lạc Tuệ Mẫn, sau đó xin phép lên phòng. Lạc Tuệ Mẫn hiểu ý con gái, nói với An Khánh lên xem Lý Minh Ngọc rồi theo sau.
“Lại chuyện gì nữa?” Khoá trái cửa cẩn thận, Lạc Tuệ Mẫn quay sang nhìn Lý Minh Ngọc đang nhăn nhó mặt mày ngồi trên giường.
“Hôm nay lại gặp phải An Thiên Vy. Không biết nó làm gì mà Cố Hạo Nhiên bắt đầu chán con rồi.” Lý Minh Ngọc chán nản nói đầu tiên là Tưởng Thụ Nhân sau đó là Lâm Vỹ Tường bây giờ lại đến Cố Hạo Nhiên, An Thiên Vy trưởng thành rồi không còn ngốc như trước nữa!
“Nó chỉ là một đứa vô dụng thì làm được gì! Con đừng nghĩ nhiều, lo giữ chân Cố Hạo Nhiên là được rồi.” Lạc Tuệ Mẫn dù nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác, gặp An Thiên Vy hai lần, cả hai lần đều khiến bà phải ngạc nhiên. Dù trước đây An Thiên Vy vô lễ với bà nhưng chưa bao giờ gây sự với An Khánh gay gắt như lúc này.
“Mẹ à, con đã cố giữ anh ta rồi! Thậm chí anh ta xem con là món đồ chơi rẻ tiền con cũng làm ngơ. Bây giờ còn muốn con làm thế nào?” Lý Minh Ngọc không kiềm được lớn tiếng, từ ngày An Thiên Vy xuất hiện sau lần tự tử kia, cô càng ngày càng thấy mệt mỏi, cô chán ghét chuyện phải mãi nghe theo mẹ mình, chán ghét chuyện phải bám lấy những người như Cố Hạo Nhiên, Lâm Vỹ Tường...nhưng dù thế Lý Minh Ngọc cô cũng không thể làm gì khác, có lẽ bắt đầu từ lúc cô giúp mẹ mình phá hoại gia đình An Thiên Vy thì đã không còn quay đầu được nữa!
“Cô muốn An Khánh nghe hết mọi chuyện sao? Con muốn bị đuổi khỏi An gia sao? Con muốn lại phải như trước đây lang thang bên ngoài? Hay muốn trở về bên người cha nghèo khổ kia?” Lạc Tuệ Mẫn vội vàng chạy đến bịt miệng con gái, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để Lý Minh Ngọc bình tĩnh lại.
“Ông ta không cho con được cuộc sống như An Khánh cho con đâu. Minh Ngọc, mẹ biết con mệt mỏi, mẹ cũng thế nhưng chúng ta phải cố gắng lên. An Thiên Nam chắc chắn sẽ không tranh An Thịnh và An gia với chúng ta nhưng An Thiên Vy lại khác. Chúng ta chỉ cần khiến cho An Thiên Vy và An Khánh không thể nhìn mặt nhau nữa thì mọi chuyện sẽ thành công.”
“Nhưng mẹ ạ, con kiệt sức rồi! Con không muốn làm gì nữa cả!” Lý Minh Ngọc thút thít ôm chặt Lạc Tuệ Mẫn, bao nhiêu cố gắng thu phục đám người kia thời gian qua, thế mà An Thiên Vy xuất hiện vài ngày đã phá tan mọi thứ sắp thuộc về cô.
“Minh Ngọc nghe mẹ nói này. Cuộc đời này không có cái gì cho không cả. Con muốn thứ tốt nhất thì phải tranh giành. Con không thấy sao? Bây giờ con được học trường nổi tiếng, được ở nơi xa hoa, được nhiều người hầu hạ, được tiêu tiền thoải mái,... Con đành lòng mất hết sao? Con nghĩ lại xem mẹ và con đã phải làm gì để có những thứ đó.” Thấy con gái đã bình tĩnh lại, lắng nghe mình, Lạc Tuệ Mẫn tiếp tục thuyết phục. Bà không thể để mọi cố gắng của mẹ con bà thời gian qua bị đổ vỡ.
“Con không muốn mất mọi thứ. Con không muốn.” Lúc này Lý Minh Ngọc đã tỉnh táo hẳn lên, lao nước mắt nhìn Lạc Tuệ Mẫn nói.
“Mẹ cũng không muốn. Ngoan, nghe lời mẹ, sau này không được như hôm nay nói mấy lời đó nữa. Có chuyện gì phải nói thẳng với mẹ biết không? Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách.” Lạc Tuệ Mẫn dịu dàng vuốt mái tóc con gái, chỉ cần một chút nữa thôi, mẹ con bà sẽ không cần sống lo sợ như bây giờ nữa.
“Con ghét An Thiên Vy, cô ta cứ xen vào phá hư chuyện của con.” Ôm chặt lấy mẹ mình, Lý Minh Ngọc thì thầm nói.
“Đừng lo, nó chỉ có một mình, An Thiên Nam bây giờ còn phải lo cho Tịch Thiên, không rảnh suốt h chăm nó.” Lạc Tuệ Mẫn vỗ nhẹ lưng Lý Minh Ngọc trấn an. Chợt nghĩ ra gì đó, bà kéo Lý Minh Ngọc ra, tươi cười nói:
“Nghe nói An Thiên Vy đã dọn ra ngoài sống?”
“Vâng. Nhưng thế thì sao?” Lý Minh Ngọc khó hiểu nhìn Lạc Tuệ Mẫn.
“Trời cũng giúp mẹ con mình. Mẹ muốn thử xem không ở Tịch gia nó có thể tự lo cho mình thế nào!” Lạc Tuệ Mẫn bật cười thích thú nói nhỏ vào tai Lý Minh Ngọc đang ngơ ngác. Lý Minh Ngọc chăm chú lắng nghe, đôi khi cau mày cuối cùng là bật cười khẽ gật đầu với Lạc Tuệ Mẫn nói:
“Mẹ tốt nhất cho nó sớm điên đi. Để nó khỏi phá chúng ta nữa!”
Chào mn, chươg này ngắn nhỉ! Chươg sau sẽ bù lại nka. Mấy ngày qua mk bị tra tấn thân tàn lun rồi T_T nên mới chậm trễ thế này!!! Xl nhju.