Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Khi Nhiễm Thất đến, hai người trong phòng đều mang theo mục đích cũ của bản thân, mặt không biểu tình yên lặng phẩm trà.
Nhìn thấy cô tới, Bùi Đình thế nhưng lại là người đầu tiên chạy đến đón. Nhìn bộ dáng lỗ mãng chạy vào của cô, hắn cau mày, tiến đến đỡ cô, trên mặt có chút không vui, ngữ khí lại một chút cũng không có ý tứ trách cứ: “Cũng sắp làm mẫu thân rồi! Còn lỗ mãng như vậy!”
Hắn nói có chút lớn, sau khi nói xong còn mang theo ý tứ khoe khoang nhìn Sở Giác ở phía sau đang mang vẻ mặt khẩn trương kích động.
Nhiễm Thất liếc nhìn hắn, trong lòng thầm mắng hắn ấu trĩ, sau đó liền tránh khỏi cái ôm của hắn, đi đến trước mặt Sở Giác, cô mỉm cười nhìn người trước mắt, có lẽ là người sắp làm mẹ, trên khuôn mặt luôn luôn thanh lãnh của cô thế nhưng mang theo một tia nhu hòa, cô hỏi: “A Giác, gần đây có khỏe không?”
Vẻ mặt trầm ổn của Sở Giác xẹt qua một tia hoảng loạn cùng bứt rứt. Dù hiện giờ Sở Giác đã là quốc vương chân chính của một quốc gia, nhưng đối mặt với hoàng tỷ, vị quốc vương này tựa hồ vẫn là người hoàng đệ ham chơi yếu đuối như cũ. Vì vậy, Sở Giác khẩn trương mở miệng thở dốc, tay cũng không biết nên đặt như thế nào, vụng về trả lời: “Khỏe, đệ, đệ rất khỏe. Tất cả đều rất tốt.”
Bùi Đình bị bỏ lơ ở phía sau vô cùng bất mãn, hắn trực tiếp từ đằng sau ôm lấy Nhiễm Thất, cũng không để ý Sở Giác đang ở đây, liền ghé môi vào bên tai cô nỉ non: “Nương tử à, hình như nàng chưa hỏi ta cái gì thì phải? Trước đó vài ngày nàng còn nói nàng thích ta, hiện tại muốn bỏ chồng bỏ con ư?”
Ánh mắt của hắn u oán nhìn cô, tay khác còn lơ đãng mà sờ sờ cái bụng hơi nhô kia: “Nhìn xem, cả hài tử cũng cảm thấy ta nói rất đúng...”
“...” Tên này đã đi đến đâu rồi vậy?
Từ đêm đầu tiên nói thích hắn, mấy ngày sau người nào đó thường xuyên la lối khóc lóc bán ngốc (bán những lời nói ngốc nghếch buồn cười) mà bức cô nói ra những lời này, sau mỗi lần cô bất đắc dĩ nói, chính hắn lại ở một bên ngượng ngùng, bộ dáng giống như chính cô là người chủ động nói lời này với hắn vậy. Quả thật làm cho Nhiễm Thất...Tâm tình phức tạp.
Sao cô lại gặp phải cái tên vô lại này chứ?
Sở Giác mím môi, hắn muốn mang hoàng tỷ trở về Đại Sở, mặc kệ dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhưng nhìn thấy hoàng tỷ lúc này trên mặt tuy rằng bất đắc dĩ nhưng lại chứa đầy vẻ sủng nịch... Hắn liền cảm thấy chính mình nghĩ lầm rồi. Hoàng tỷ dường như ở nơi này rất tốt, so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn tốt hơn.
“Ngươi trước tiên ra ngoài đi đã, ta có lời muốn nói với A Giác.” Nhiễm Thất đại khái cũng hiểu rõ dụng ý của Sở Giác khi đến đây, hơn nữa bộ dạng người nào đó mặt dày mày dạn dính lấy cô thế này, hẳn là sợ cô trở về Đại Sở.
Có lẽ, ở trong mắt hắn, Đại Sở mới là ngôi nhà cô ở từ nhỏ lớn lên, cô muốn trở về Đại Sở, hẳn là điều tất nhiên, nhưng đối với Nhiễm Thất cô mà nói, Yến Quốc mới là nhà. Nếu nói chính xác hơn, nơi có hắn thì nơi đó là nhà.
Cô biết hắn sẽ không cưỡng ép cô, nếu như cô thật sự muốn về Đại Sở, hắn nhất định sẽ không cản trở.
Nhưng có một số việc, cũng nên kết thúc rồi. Sở Giác là đệ đệ của Sở Nhiễm Thất, mà Bùi Đình lại là trượng phu của Nhiễm Thất cô, cái nào nặng cái nào nhẹ cô vẫn phân rõ. Nhưng cô cũng hy vọng Sở Giác có thể sống tốt, có lẽ do là người sắp làm mẹ, cũng có lẽ do đoạn ký ức của Sở Nhiễm Thất thật sự ảnh hưởng đến cô, khiến cô không tự chủ được mà đối với vận mệnh nhấp nhô của vị thiếu niên này nổi lên lòng trắc ẩn.
Bùi Đình cau mày, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nói: “Nương tử nhanh một chút nhé, chút nữa nên dùng ngọ thiện rồi, hài tử bị đói sẽ không tốt đâu.”
Nhiễm Thất vừa mới ăn sáng:...
Người nào đó thật là...Nói dối đến mặt cũng không đỏ.
...
Nhiễm Thất cùng Sở Giác ở trong phòng nói chuyện với nhau, mà ngoài phòng Bùi Đình đứng cạnh hồ sen cầm mồi câu bắt cá, Công Bát trầm mặc đứng một bên.
Vẻ mặt Bùi Đình rất bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không lo lắng Nhiễm Thất sẽ làm ra việc gì có lỗi với hắn. Hắn nhàn nhã tự tại mà rải mồi câu, chẳng qua ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng đến gian phòng kia.
Không lâu sao, Bùi Đình nói với Công Bát: “Vào xem đi...Tính toán một chút, từ trước cửa đi vào đánh gãy lời bọn họ.” Sau đó vẻ mặt của Bùi Đình bình tĩnh bổ sung một câu: “Nhớ kỹ lấy, đừng nói do cô phái ngươi đi, chỉ nói không cẩn thận đi vào...”