Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Sở Giác bước ra.
Còn chưa chờ Công Bát xông vào, Nhiễm Thất đã đi đến cửa, người nào đó lập tức thay thành bộ dạng ủy khuất đi đến, ôm lấy cô, vẻ mặt chất vấn: “Nương tử cùng hắn hàn huyên cái gì mà lại lâu như vậy?!”
Nhiễm Thất nổi lên ý tưởng trêu chọc tâm tư của hắn, cô thở dài, nhìn về phương xa, kín đáo nói: “Không có gì, nó hỏi ta có nguyện ý cùng nó trở về Đại Sở không mà thôi...”
Vừa dứt lời, thân thể người nào đó cứng ngắc, sau đó liền cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Nương tử à, nàng trả lời như thế nào?”
Giọng điệu Nhiễm Thất thong thả: “Đương nhiên là...” Cô nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, lại là không tự chủ được mà bật cười, ánh nắng mặt trời rực rỡ rơi trên khuôn mặt cô càng làm cả người cô phá lệ càng thêm xinh đẹp, cô chậm rì rì nói: “Đương nhiên là không muốn.”
Người nào đó đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười, vùi đầu vào hõm cổ của cô, ngữ điệu trầm thấp, mơ hồ không rõ lại nghe ra được cảm xúc sung sướng: “Ta biết nương tử tốt với ta nhất...”
Cô không muốn trở về Đại Sở, ước chừng là do Sở Giác cũng thấy được cô ở đây rất tốt, nên cũng không cưỡng cầu cô trở về Đại Sở, may mắn Bùi Đình đem tin tức cô mang thai rồi sinh non che giấu rất tốt. Nếu để Sở Giác biết, sợ lại phải phí một phen đấu võ mồm với hắn. Có một số việc, hắn không biết mới chính là hạnh phúc lớn nhất đối với hắn.
Rốt cuộc...Hết thảy khổ nghiệt này, hắn là người đầu tiên.
...
“Phụ hoàng à, xấu hổ quá đi xấu hổ quá đi, lớn như vậy rồi người còn muốn mẫu phi đút cho người ăn!” Một tiểu nữ nhi đáng yêu vụng về cầm chiếc đũa, rung đùi đắc ý mà thở dài, khuôn mặt nhỏ non nớt bày ra dáng vẻ của một lão nhân: “Ai, Bảo Nhi đã biết tự mình dùng bữa, còn phụ hoàng thì không, thật ngốc mà!” Tiếp theo cô bé liền nhìn về phía tiểu nam hài vẻ mặt bình tĩnh, đoan chính ngồi bên cạnh, nói: “Vương huynh, huynh nói có phải hay không, phụ hoàng thật ngốc mà!”
Tiểu nam hài vẫn chưa lập tức trả lời cô bé, sau khi nuốt hết đồ ăn trong miệng, cậu bé mới chậm rì rì mà đáp: “Ừ, ngốc.”
Sắc mặt Bùi Đình xanh méc, Nhiễm Thất ở một bên cười hết sức vui vẻ, thật là hai kẻ dở hơi!
Bùi Đình nhìn cô cười vui vẻ như vậy, ánh mắt nhìn cô càng thêm ủy khuất.
Lúc trước cô mang thai lần nữa, Bùi Đình sống chết không cho cô sinh, sợ cô giống như lần trước gặp nguy hiểm. Nhưng khi chẩn thai, hài tử đã hơn ba tháng rồi, lúc này sinh non cũng không quá tốt, vì vậy, Bùi Đình tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng vẫn là tận tâm tận lực mà chiếu cố cô. Có lẽ là nguyên nhân thân thể của cô trở nên khỏe mạnh hơn, lần sinh hài tử này thập phần thuận lợi.
Đúng thế, vẫn là một đôi long phượng thai, tựa như đem hai tiểu hai tử lần đầu tiên sống chết cũng không giữ được trả lại cho cô vậy.
Hiện tại cô, thật sự rất hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ tới cô sẽ có ngày này, con cái đủ, người cô yêu nhất vẫn còn ở bên cạnh cô.
Nhiễm Thất hoàn hồn, nhẹ cười một tiếng rồi đặt chén xuống, khẽ nhướng mày với người đang trưng ra khuôn mặt ủy khuất bên cạnh, nói: “Tự ăn đi! Nhìn xem! Bảo Nhi cũng khinh thường chàng!”
Còn không đợi Bùi Đình đáp lời, Bảo Nhi ở một bên canh chuẩn thời cơ, cô bé trực tiếp bưng chén, tung ta tung tăng mà chạy đến ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Thất, sau đó liền đem chén của mình đặt vào tay cô, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhiễm Thất: “Mẫu phi à, phụ hoàng sẽ tự mình ăn cơm, nhưng Bảo Nhi sẽ không tự mình ăn cơm. Mẫu phi đút con đi, a...”
Nói xong Bảo Nhi liền mở miệng ra, Nhiễm Thất nhìn khuôn mặt nhỏ y đúc Bùi Đình, khẽ cười ra tiếng, đồng thời đút một thìa cơm vào miệng cô bé.
Bùi Đình ở một bên cứng người, sao hắn lại sinh ra nữ nhi vô sỉ như vậy? Vừa mới nãy là ai ở bên kia cười nhạo hắn không biết tự ăn cơm, còn nó sẽ tự mình ăn cơm?
Hiện tại chớp mắt một cái đã đoạt đi nương tử của hắn rồi?
“Nương tử...” Người nào đó cực lực muốn gây chú ý với cô, Nhiễm Thất quay đầu nói một câu có lệ với hắn: “Ngoan, đợi lát nữa đút chàng sau!”
Người nào đó chỉ có thể một mình ở bên kia giận dỗi. Tiểu nam hài ăn xong, khi đi ngang qua chỗ ngồi của hắn, mặt không chút biểu tình ném xuống một câu: “Ngu ngốc!” Sau đó liền rời khỏi phòng.
Nhiễm Thất chứng kiến xong xuôi, trong lòng không nhịn được mà cảm khái, có thể nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Bùi Đình, thật là...kì diệu mà.