“Anh Diệp, anh xem hay là các anh buông súng xuống trước đi?” Đội trưởng Vương hơi khó xử nói với Diệp Lăng Thiên.
“Thế này nhé, các anh phải giữ bình tĩnh, nếu bên các anh có ai dám nổ súng sẽ là tội chết đấy, phải giữ tỉnh táo, người của đội đặc chủng nghe kỹ đây, nếu ai dám lộn xộn thì lập tức nổ súng.” Dù sao ông Vương cũng không phải cảnh sát nhân dân bình thường, ít nhiều gì cũng có lòng tin.
Sau khi nói xong, ông Vương bắt đầu gọi điện thoại, rõ ràng ông ta cũng hiểu tình huống bây giờ thân phận của mình hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.
“Đợi đã.” Lúc này, một người mặc quân trang xuất hiện, khá lớn tuổi, trông ít nhất cũng năm mươi mấy tuổi, ông ta nhìn tình hình lúc này, sau đó hỏi: “Các người ai là người chỉ huy bên cảnh sát.”
“Là tôi!” Đội trưởng Vương đứng dậy.
Sau đó tiếng còi cảnh sát liên tục vang lên, Lý Đông Sinh đích thân dẫn một nhóm cảnh sát tới bên này.
Lý Đông Sinh thấy cảnh này thì nhíu mày: “Người chỉ huy quân đội đâu?”
“Xin chào, tôi là Từ Hữu Lương của sư đoàn XX.” Sĩ quan lớn tuổi đi qua duỗi tay ra với Lý Đông Sinh.
“Xin chào, tôi là Lý Đông Sinh, bí thư chính pháp ủy thành phố A.
Đầu tiên dù là chuyện gì cũng bỏ súng xuống trước đi, đây là khu dân cư, chúng ta sử dụng súng ở đây tôi và ông đều không gánh nổi hậu quả đâu.” Lý Đông Sinh lạnh nhạt nói.
“Được.”
“Cất súng vào.” Hai bên đồng thời ra lệnh, trong chốc lát tất cả quân nhân và cảnh sát đều cất súng đi, ngoài hai người là Trần Tuấn Lương và sĩ quan kia.
Nhìn thấy vậy, sĩ quan lớn tuổi cau mày hỏi Lý Đông Sinh: “Người này xử lý thế nào?”
Lý Đông Sinh đi qua, chỉ vào Trần Tuấn Luân hỏi Diệp Lăng Thiên: “Người này là người của cậu sao?”
“Phải.”
“Cất súng đi.”
“Được, Báo, thu súng lại đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, lạnh nhạt ra lệnh.
Trần Tuấn Lương nghe lời Diệp Lăng Thiên buông súng xuống, ném khẩu súng lại cho binh sĩ bị anh cướp súng, sau đó lạnh lùng nhìn sĩ quan kia: “Sao hả? Còn muốn nổ súng à?”
“Tần Cương, bỏ súng xuống.” Từ Hữu Lương cũng đi qua mạnh mẽ ra lệnh.
Tần Cương nghiến răng nghiến lợi buông súng xuống, sau đó nói với Từ Hữu Lương: “Chính ủy, đám người này coi trời bằng vung, đánh bị thương biết bao nhiêu người của chúng ta, còn dám chĩa súng về phía chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ được.”
“Những chuyện này không cần cậu bận tâm.” Từ Hữu Lương lạnh lùng nói.
“Bí thư Lý, nên bảo bọn họ thả mấy quân nhân của chúng ta ra rồi nhỉ.” Từ Hữu Lương xoay mặt hỏi Lý Đông Sinh.
“Tình hình rốt cuộc là thế nào vậy?” Lý Đông Sinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đám người này, chúng tôi cũng không biết bọn họ có phải làm lính hay không, bọn họ xông vào tiểu khu của chúng tôi đánh nhân viên công ty bảo vệ của chúng tôi, vì sự an toàn và phòng vệ chính đáng chúng tôi mới ra tay.
Kết quả là vị đội trưởng bộ đội này dẫn người đến chĩa súng vào tôi, ăn to nói lớn, nói gì mà giết không cần hỏi, trực tiếp cầm súng nhắm đầu tôi, tình huống gì các anh cũng thấy rồi đấy.
Người anh em của tôi suy nghĩ đến an nguy của tôi mới cướp súng nhằm vào hắn ta.
Chúng tôi có camera giám sát ở chỗ này, thu hình đầy đủ cả.” Diệp Lăng Thiên điềm nhiên nói.
“Ăn nói bừa bãi, chúng tôi đều là binh sĩ được huấn luyện có tố chất, sao có thể dẫn người đến đánh mấy người, tôi thấy là do người của mấy người khiêu khích trước.” Tần Cương trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Vậy đám người các anh tại sao có mặt ở đây? Đây là khu dân cư, không phải khu quân sự đúng chứ?”
Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại