Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Cương bị Diệp Lăng Thiên hỏi làm á khẩu không trả lời được.
Từ Hữu Lương nhìn nhìn, cuối cùng nói với Lý Đông Sinh: “Bí thư Lý, người của chúng ta đã dẫn về hết rồi, chuyện khắc phục hậu quả tôi sẽ phái người liên lạc xử lý với ông, ông cảm thấy thế nào?”
“Đồng chí Từ, như vậy dường như không hợp quy tắc lắm nhỉ.” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
“Vậy ý của Bí thư Lý là?” Từ Hữu Lương nhíu mày.
“Nếu thật sự các ông thật sự cố ý tụ tập đánh người của cậu ta giống như lời cậu ta nói, nhiễu loạn trật tự công cộng nghiêm trọng, chuyện này đã xem như trái pháp luật rồi.
Dù bọn họ là người của quân đội các ông, nhưng cũng cần cảnh sát chúng tôi dẫn về tra hỏi, sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện các ông hẳn dẫn về.
Hơn nữa dù là người của quân đội, vi phạm pháp luật trên địa phương chúng tôi cũng phải nhận trừng phạt bởi pháp luật, nếu bây giờ đưa người đi thì không hợp quy tắc lắm.” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
Trên mặt Từ Hữu Lương bắt đầu mang vẻ tức giận, nhưng ông ta vẫn kiêng dè vị trí của Lý Đông Sinh, cuối cùng nói với Lý Đông Sinh: “Vậy thì tốt, Bí thư Lý, hôm nào tôi sẽ tự mình đến cục cảnh sát của các ông một chuyện để điều tra vụ án này cùng các ông.”
“Vụ án này giao cho cậu, cứ xử lý theo trình tự bình thường, không cần phải băn khoăn gì cả, nên làm gì thì làm như thế.
Bắt tất cả mọi người về, kể cả Diệp Lăng Thiên luôn.” Lý Đông Sinh nói với Đội trưởng Vương, sau đó thì xoay người đi về xe mình.
“Bí thư Lý, tôi có thể ngồi xe của ông không?” Từ Hữu Lương đi đến bên cạnh xe của Lý Đông Sinh hỏi.
Lý Đông Sinh hiểu ý của ông ta, gật đầu nói: “Rất vinh hạnh, lên xe đi.”
Bên này, tất cả mọi người bị cảnh sát đưa vào rất nhiều chiếc xe.
Bên kia vì Từ Hữu Lương đã nói chuyện nên mấy quân nhân vô cùng nghe lời, Diệp Lăng Thiên cũng đã nói chuyện với người của mình, cho nên bọn họ cũng rất nghe lời, đều ngoan ngoãn lên xe.
Diệp Lăng Thiên ngồi vào xe của Đội trưởng Vương.
“Bí thư Lý, vụ án này tôi thấy cứ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không đi, dù sao làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của quân và dân.
Mấy thằng nhóc phạm lỗi sau khi trở về chúng tôi chắc chắn sẽ trừng phạt dạy dỗ, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.
Trụ sở của chúng tôi ở ngay trong thành phố A, có thể nói chúng tôi và chính phủ các ông cũng xem như anh em hàng xóm, việc hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau cũng rất nhiều, đừng vì một chuyện nhỏ như vậy làm mối quan hệ trở nên bế tắc.” Từ Hữu Lương chậm rãi nói, dù ông ta nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
“Đồng chí Từ cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao?” Lý Đông Sinh không bị dao động chút nào.
“Dù đều bị thương, nhưng tôi thấy không phải bị thương nặng, hơn nữa, nói đến việc bị thương, rõ ràng người của chúng tôi bị thương nặng hơn.
Chúng tôi có thể không truy cứu trách nhiệm mấy người của công ty bảo vệ, chỉ mong chuyện này cho qua như thế thôi.
Dù làm lớn chuyện chúng tôi cũng rất khó xử, nhưng công ty bảo vệ nho nhỏ kia sẽ càng khó xử hơn, vả lại chưa chắc đã là chuyện tốt với chính phủ các ông.” Trong lời nói của Từ Hữu Lương mang theo ý uy hiếp.
“Đồng chí Từ vẫn nên đừng tự tin quá thì tốt hơn, ông cũng nghe thấy đấy, bây giờ không phải ông không truy cứu cậu ta, mà là cậu ta sẽ không bỏ qua cho các ông, bây giờ có lẽ chuyện này tôi và ông không thể làm gì được nữa rồi, ông vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Lý Đông Sinh cười rồi nói.
“Có ý gì?” Từ Hữu Lương nghe không hiểu lắm.
“Chạy nhanh một chút, đi thẳng đến chính quyền thành phố A.” Từ Hữu Lương nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên được đưa đến cục công an, vẫn nhận tra hỏi, sau đó ngồi một lúc lâu, cuối cùng được dẫn tới một phòng làm việc, phòng làm việc của Cục trưởng Vương, nhưng người ngồi bên trong là Lý Đông Sinh.
“Ngồi đi.”
“Cậu định làm gì?” Lý Đông Sinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Xử lý công bằng, tất cả thực hiện theo pháp luật, ngoài ra, tôi muốn quân đội cho tôi một câu trả lời hợp lý.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Cậu muốn cả quân đội chịu thua mình ư?” Lý Đông Sinh trừng Diệp Lăng Thiên.