Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

chương 68: ★ bánh nếp mật ★

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mật thám ở đô thành Bắc Yến truyền đến tin tức.

Một là Dương Bình ngày càng gầy guộc, sắc mặt kỳ lạ, giống như triệu chứng dùng anh túc trường kỳ.

Hai là lão tướng Huyền Minh bị Dương Bình sợ chết giữ lại canh giữ đô thành Bắc Yến.

Huyền Minh nhiều lần dâng thư muốn về trợ lực cho chiến trường Ung Châu, Dương Bình đều kiên quyết không cho phép, nhưng gần đây không rõ vì sao buông lỏng thái độ, dường như có mưu đồ.

Ba là Nghiêm gia và Tạ gia gửi tới lời oán giận, Nghiêm gia cảm thấy là do Sở quân để lộ ra tin hợp tác, khiến bọn chúng suýt nữa lòi đuôi trước mặt Dương Bình; Tạ gia kháng nghị Sở quân nhiều lần tàn sát thành trì do quân Tạ gia bảo vệ.

Hai tin tức sau, Cố Liệt đã sớm có dự đoán, cũng không kinh ngạc.

Vậy nên Cố Liệt viết ý kiến phúc đáp hai tin này rất nhanh chóng.

Tin thứ hai, Dương Bình buông lỏng, đơn giản là vì mắt thấy Dực Châu, Ung Châu mất vào tay địch ngày càng nhanh, muốn chạy trốn khỏi Bắc Yến, nhập vào Thứ Y Nhĩ Tộc.

Hắn bán nước bỏ trốn, lo lắng Huyền Minh vẫn luôn trung thành và tận tuỵ với Bắc Yến sẽ cản trở, nên tất nhiên phải nghĩ cách lừa người đi.

Cố Liệt ra nghiêm lệnh cho mật thám, phải giám sát hoàng cung Bắc Yến ngày đêm, một khi Dương Bình bỏ trốn, lập tức lan truyền tin này khắp Lôi Châu.

Mà tin thứ ba, Nghiêm gia vô năng và Tạ gia tự cho là thanh cao, Cố Liệt hiểu rất rõ, cũng không tính tiếp tục chịu đựng sự do dự và ngu xuẩn của bọn chúng.

Giữa hai nhà Nghiêm, Tạ, ban đầu Cố Liệt có khuynh hướng giữ lại Tạ gia, nhưng gần đây Cố Liệt nhớ tới kiếp trước đám văn thần văn nhân đã từng chịu sự sai sử của Tạ gia đi mắng chửi Địch Kỳ Dã như thế nào…

Cố Liệt quyết định để cho bọn chúng tự mình lựa chọn, rốt cuộc là dốc toàn lực theo Sở, hay cùng biến mất với Bắc Yến trong do dự.

Hắn cho mật thám chuyển lời cho hai nhà này: Đại Sở ta không tiếp thu hạng người chần chừ lưỡng lự, yếu đuối vô năng.

Mặt khác, Cố Liệt cho mật thám truyền tin tức về Tạ Trầm Phù cho Tạ gia, giải đáp nghi vấn của bọn chúng về việc Lục Dực đồ thành, xem như tận tình tận nghĩa.

Cuối cùng, tầm mắt của Cố Liệt quay lại tin thứ nhất.

Độc anh túc.

Cố Liệt cảm thấy nực cười vô cùng.

Kiếp trước, ả nữ nhân điên Liễu Mi này, thậm chí đã tính kế Cố Liệt thành công, chơi Cố Liệt đến xoay mòng, vì văn nhân hoàng Dương Bình, kẻ ả tự đoán rằng có tài nhưng không gặp thời, tử thủ biên cương.

Không nghĩ tới kiếp này, Liễu Mi được vào hậu cung của Dương Bình như nguyện rồi, vậy mà vẫn đi lên lối rẽ hạ độc cho trượng phu của mình.

Cố Liệt chưa bao giờ muốn xuống tay với phụ nữ và trẻ em, nhưng kiếp trước hắn đã mất đi quá nhiều vì Liễu Mi, không thể không báo thù.

Hắn sẽ không tự mình ra tay.

Việc thử Vương hậu đã đủ lâu rồi.

Cố Liệt cuối cùng cho câu trả lời: Truyền lời cho Vương hậu, dù kế hoạch của nàng có thành công hay không, bổn vương đều chắc chắn bảo vệ tính mạng của nàng và Nguỵ thị.

“Ngươi sao vậy?”

Địch Kỳ Dã bưng một cái chén, vừa tiến vào lều, đã cảm thấy thần sắc của Cố Liệt khác thường.

Giống như đang tức giận.

Địch Kỳ Dã tuỳ tay đặt cái chén xuống cạnh bàn, cúi đầu đọc mật tin trước mặt Cố Liệt, coi tới coi lui đều là tin tốt cho Đại Sở, không tìm ra có gì đáng để tức giận.

Đặc biệt là tờ Cố Liệt vừa mới trả lời, nét mực vẫn còn chưa khô: “Dương Bình ăn anh túc? Đây không phải là chuyện rất khôi hài sao? Ngươi bực cái gì?”

“Ta không tức giận,” Cố Liệt khó lòng nói về chuyện kiếp trước, nửa thật nửa giả nói sang chuyện khác, “Ta chỉ là nghĩ, nếu ta là người nhiễm độc anh túc, thì nên làm gì bây giờ.”

Địch Kỳ Dã quyết đoán nói: “Trói ngươi lại cai thôi.”

Kiếp trước Cố Liệt dùng châm cứu và thuốc tắm mới thoát khỏi ảnh hưởng của anh túc, nghe Địch Kỳ Dã nói như vậy, cười hỏi: “Trói lại thì cai kiểu gì?”

“Rất đơn giản,” Địch Kỳ Dã nói đơn giản thô bạo, “Nhốt vào phòng tối, khi nào lên cơn nghiện thì trói lại, cần bao lâu để cai, thì nhốt bấy lâu.”

Cố Liệt sầu lo nói: “Có kẻ nào từng hạ độc ngươi à?”

“Quan tâm ta đó hả?” Địch Kỳ Dã đứng dựa vào bên bàn, chớp chớp mắt với Cố Liệt, “Ta mới không cần mấy thứ thuốc an ủi tinh thần đó.

Có điều ở trường quân đội, trước khi tốt nghiệp cần phải thông qua thí nghiệm đề kháng, bị tiêm vào thuốc khảo vấn, nhưng đương nhiên ta đều chịu được hết.”

Địch Kỳ Dã còn khoe mẽ nói: “Cho nên, kể cả ta có thua trận bị bắt, thì cũng sẽ không tiết lộ cơ mật của Đại Sở.”

“Vớ vẩn,” Cố Liệt đau lòng, nửa nghiêm túc mà mắng hắn, “Nói bậy bạ.”

Địch Kỳ Dã cười rất đắc ý, lúc này mới nhớ đến món quà bị mình quên ở một bên, đây chính là đạo cụ quan trọng.

“Đó là cái gì?”

Thấy Địch Kỳ Dã bưng chén qua, Cố Liệt tò mò hỏi.

“Ngươi không ngửi ra hả, đều là hương hạt vừng đó,” Địch Kỳ Dã ủn cái chén đến dưới mắt Cố Liệt, “Ta nghe chẳng hiểu bọn họ nói gì, cận vệ nói cái này ở phía Nam cũng có, gọi là bánh dày, là bánh mật tươi do lão nhân trong thôn dùng chày giã gạo nếp thành, lăn qua vừng trắng vừa mới rang và đường trắng mịn.”

Địch Kỳ Dã dùng tay nhéo một mẩu bánh thơm thơm mềm mềm: “Ta bảo bọn họ cắt riêng một miếng nhỏ, cho ngươi nếm thử.”

“Ta rửa tay rồi,” Địch Kỳ Dã cố ý cường điệu, như thể không có đũa không phải vấn đề, mà đã rửa tay chưa mới là vấn đề duy nhất.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng, trắng nõn sạch sẽ của Địch Kỳ Dã, nhéo một viên bánh nếp mật bọc vừng trắng, đường mịn, đặt ngay trước miệng hắn.

Cố Liệt dường như bỗng nhiên ngửi thấy rõ ràng mùi hương của hạt vừng và gạo nếp nóng hổi, lại hoặc thứ hắn ngửi thấy là dạ tức hương trấn tĩnh tâm thần.

Hắn phân không rõ.

Một nửa tinh thần của hắn đang cảnh cáo hắn, còn tiếp tục như vậy, nếu cuối cùng quyết định buông tay, sẽ khiến Địch Kỳ Dã thương tâm.

Mà một nửa tinh thần còn lại của hắn, phảng phất như từ tám tuổi tới nay, mới lần đầu tiên sinh ra dục vọng muốn nhấm nháp thứ gì đó, hắn muốn biết hương vị của viên bánh nếp mật trong tay Địch Kỳ Dã.

Cố Liệt nắm lấy cổ tay Địch Kỳ Dã, cắn đi đồ ăn trong tay hắn.

Mặc dù chuyện này là do Địch Kỳ Dã khơi mào, nhưng cũng là Địch Kỳ Dã đỏ lỗ tai.

Rốt cuộc hắn không có tí kinh nghiệm nào, thậm chí không ý thức được vành tai mình đang nhanh chóng nhuốm lên sắc đỏ như son.

Hắn giả bộ tim mình cũng không có loạn nhịp, tiêu sái nhướng mày hỏi Cố Liệt: “Ăn ngon không?”

Cố Liệt thưởng thức Địch Kỳ Dã, chậm rãi nhấm kỹ rồi nuốt xuống bánh mật đường mềm dẻo ngọt ngào, uống xong ngụm trà, mới nghiêm túc lạ thường mà đáp lại Địch Kỳ Dã: “Ăn ngon.”

Nam nhân này.

Tầm mắt Địch Kỳ Dã không thể không trốn tránh chốc lát, trong lòng có chút không phục, nhưng lại không hiểu phần không phục này rốt cuộc là vì cái gì.

“Vậy ngươi ăn tiếp đi.”

Địch Kỳ Dã không cam lòng chạy mất.

Cố Liệt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng hắn, phát hiện ra mình hoàn toàn đã, không nỡ buông tay.

Nhận được tin tức mật thám truyền tới, Tạ gia tự giữ thanh lưu, còn đã giao ra binh mã, tất nhiên bị Cố Liệt làm cho tức đến mắng té tát, nhưng mắng xong vấn đề vẫn không có giải quyết, đến cùng là về Sở hay vì thanh danh mà ở lại Yến?

Còn có, mối thù với tên súc sinh Tạ Lê An kia, rốt cuộc nên báo như thế nào?

Gia chủ Tạ gia nhắm mắt thở dài, một nhà mây mù thảm đạm.

Mà Nghiêm gia từ khi lão thái gia mất, vẫn luôn trong trạng thái không có người chủ sự, ai cũng không phục ai, trước mắt Sở Vương ép bọn chúng làm ra lựa chọn, lại càng cãi cọ loạn cào cào.

“Ngu xuẩn.”

Bỗng dưng bị mắng, cả bọn nổi giận đùng đùng nhìn qua, rồi lại từng người cúi đầu, miệng cung cung kính kính gọi “Cư sĩ”.

Vị đứng lên chính là đích nữ của lão thái gia Nghiêm gia, Nghiêm Lục Oánh.

Nàng còn chưa đến bốn mươi, một thân váy áo màu khói, càng thanh nhã mộc mạc càng làm nổi bật ngũ quan diễm lệ của nàng, ngày trẻ là mỹ nhân vô song, hiện giờ cũng vẫn còn phong vận.

Năm đó tiên đế muốn chỉ hôn Nghiêm Lục Oánh cho Dương Bình, để Nghiêm Lục Oánh lớn hơn vài tuổi quản thúc Dương Bình.

Lão thái gia Nghiêm gia không thích, Nghiêm Lục Oánh càng không thích, nghe ra tiên đế có ý này, lão thái gia lập tức vội vàng đính hôn cho nữ nhi.

Kết quả Nghiêm Lục Oánh còn chưa kịp gả, công tử đó đã bệnh nặng qua đời, lão thái gia đau lòng ghê gớm, nào nỡ để nàng đi nhà người ta thủ tiết rồi bị khinh thường, nên đã lấy cớ cho nàng mang tóc tu hành ở từ đường, để không cần sang nhà thông gia thủ tiết nữa.

Tiên đế bất mãn với việc Nghiêm gia né tránh tứ hôn, lúc này cười trên nỗi đau của người khác, cố ý hạ chỉ ngự tứ danh hiệu “Lục Oánh cư sĩ” cho Nghiêm Lục Oánh, chặt đứt cơ hội hoàn tục của nàng.

Cho nên người của Nghiêm gia đều gọi nàng là “cư sĩ”, một người không cần quan hệ trong tộc.

Nếu không phải bị người khác kính kính cẩn cẩn mời tới, Nghiêm Lục Oánh căn bản cũng không muốn tới nghe đám ngu dốt cãi nhau.

“Trời sắp sập xuống rồi, Sở Cố bằng lòng nhận các ngươi, không tìm cơ hội mà chạy, còn ở lại chôn cùng với tên hèn Dương Bình đó?”

Nói xong câu này, Nghiêm Lục Oánh hữu khẩu vô tâm mà niệm tiếng Phật, xoay người đi luôn.

Hữu khẩu vô tâm: Miệng nói ra, nhưng lòng không nghĩ vậy

Đám người Nghiêm gia hai mặt nhìn nhau, vẫn lưỡng lự.

Ai ngờ ngày hôm sau thượng triều, Dương Bình tự mình ném quả pháo cho bọn họ.

Tứ đại danh phiệt cùng chúng thần tiến vào đại điện, đã thấy Dương Bình ngồi trên long toạ, ngày thường, Dương Bình phải để chúng thần chờ chán chê mới tới.

Riêng đây đã đủ bất thường, càng bất thường chính là, Vương hậu và Liễu tần đều được Dương Bình ban ghế, một trái một phải ngồi ở hai sườn bên dưới long toạ.

Khác với Vương hậu mang vẻ mặt bình tĩnh, Liễu tần tựa hồ cũng không biết vì sao Dương Bình lại dẫn theo hai người đồng loạt thượng triều, nét mặt lộ ra thấp thỏm.

Vì thế các quần thần đầy bụng nghi hoặc, từng bước hành xong đại lễ, đều dựng tai chờ nghe xem Dương Bình có chuyện gì quan trọng.

Dương Bình lệnh cho những thần tử không thuộc tứ đại danh phiệt rời khỏi đại điện, cho bọn họ tự động hồi phủ.

Trong lòng thần tử thuộc tứ đại danh phiệt càng bất an hơn.

Tiểu quan linh tinh bình thường đều đi rồi, Dương Bình mới cho người hầu truyền xuống ba phong thư đã được sao chép thành nhiều bản.

Một phong là Thứ Y Nhĩ Tộc hồi âm cho Vi Bích Thần, một phong là Thứ Y Nhĩ Tộc thúc giục trả lời, một phong là hồi âm mà Dương Bình đã soạn xong.

“Các khanh gia,” Dương Bình khóc ròng nói, “Nay đã là lúc sơn cùng thuỷ tận, vì tồn vong của Bắc Yến, làm điều chúng ta không thể!”

Bên dưới phàm là còn có một phân tâm huyết đều dấy lên lửa giận, hận không thể xông lên xách cổ tên hoàng đế đã vô năng thô bạo còn viết bậy viết bạ này thoá mạ một trận.

Nhưng rốt cuộc nhiều lắm cũng chỉ được một phân tâm huyết, vậy nên trên triều đình yên tĩnh không một tiếng động.

Duy độc một người đứng dậy.

Liễu tần ôm bụng, giấy viết thư trong tay rơi lả tả xuống đất, không thể tin nổi mà nhìn về phía Dương Bình: “Bệ hạ! Đây là dâng dất bán nước đó!”

Ả hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Dương Bình thậm chí không giữ được nổi chút khí tiết cuối cùng này.

Hết thảy những phẩm cách tốt đẹp mà ả võ đoán, rồi nhớ thương suốt cả thời thiếu nữ về Dương Bình, đã sớm không còn thừa lại bao nhiêu, không nghĩ tới một hơi cuối cùng cũng bị Dương Bình tự tay bóp chết vào ngày hôm nay, thi cốt vô tồn.

Ả mất hồn mất vía đi đến trước mặt Dương Bình, tầm mắt lại là một mảnh mơ hồ, cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được hình dáng của hắn.

Có lẽ ả cũng đã ăn quá nhiều mứt quả.

Dương Bình giơ tay liền cho ả một bạt tai.

“Người đâu! Đưa Liễu tần về điện!”

Người hầu nửa đỡ nửa xách, dẫn đi Liễu tần mất hồn mất vía.

Ánh mắt âm u của Dương Bình nhìn quét qua chúng thần tứ đại danh phiệt, hỏi: “Các khanh gia, các ngươi nghĩ thế nào?”

Thần tử Liễu gia quỳ xuống đất ào ào, cùng hô lên: “Chúng thần hết thảy đều tuân theo vương lệnh của Bệ hạ, không dám tự ý làm trái!”

Thần tử Vương gia theo sát phía sau, cung kính nói: “Chúng thần cùng tiến thoái với Bệ hạ, Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, chúng thần lĩnh mệnh!”

Vương hậu đứng lên từ chỗ ngồi, hành lễ với Dương Bình, nói: “Bổn cung cùng tiến thoái với Bệ hạ, bổn cung tuân chỉ.”

Người của Nghiêm gia đều nghĩ vẫn là cư sĩ nói đúng, Sở Cố bằng lòng thu nhận chúng ta, chúng ta nên nắm chặt thời gian tìm cơ hội chạy đi thôi, cái tiếng phản Yến theo Sở, dẫu sao vẫn còn tốt hơn dâng ba châu cho ngoại tộc, bán nước cầu sinh!

Vì thế Nghiêm gia đối chiếu ánh mắt lẫn nhau, cũng quỳ xuống lá mặt lá trái: “Nghiêm gia cẩn tuân ý chỉ của Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế!”

Tạ gia trầm mặc.

Cuối cùng, gia chủ Tạ gia quỳ xuống đất, nói: “Bệ hạ, dâng đất cho ngoại tộc để cầu hoà, đây chính là bêu danh lưu thiên cổ, tuyệt đối không thể!”

—————————————————————

Lời tác giả: Thân thể Chủ Công của chúng ta rất là thành thật (Đâu có (Thật ra chuẩn đó.

truyện teen hay

—————————————————————

Định để hình minh hoạ bánh mật vừng mà search ra nhìn hơi kinh, nên thôi cả nhà tự tưởng tượng đi =)))

Xưa chúng ta đi bộ, nay được leo lên tàu cao tốc rồi nhé, Chủ Công cua trai gì đâu=))).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio