Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Mi nằm trên giường sinh mộng.
Từ ngày hôm qua bị Dương Bình đuổi ra khỏi đại điện, Liễu Mi liền vẫn luôn mê mê man man, Dương Bình cho rằng ả đang tỏ vẻ đáng thương sau khi tỉnh ngộ, biết rằng mình nói sai.
Nhưng hắn vẫn tức giận vì ngôn từ bừa bãi của ả, nên chỉ tới cung của Vương hậu, hoàn toàn không tới điện.
Liễu Mi chột dạ vì mình cũng ăn mứt quả anh túc, tuy phát hiện thân thể bất ổn, nhưng không dám lộ ra, sợ bị ngự y phát hiện manh mối.
Cũng may bụng ả vẫn luôn rất ngoan, không có động đậy gì, chỉ hơi chóng mặt, nên ả vẫn gắng sức chịu đựng.
Ả đuổi tâm phúc đi truyền tin tức cho Liễu gia, nằm ở trên giường, lại càng thêm không tỉnh táo, bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày.
Liễu Mi mơ thấy một toà cung điện nguy nga tráng lệ, xinh đẹp hơn rất nhiều, hùng vĩ hơn rất nhiều so với hoàng cung Yến Triều, không giống một cung điện nên tồn tại ở chốn nhân gian, nhất định là tiên cung tiên cảnh.
Nơi đó bốn mùa hoa tươi, tường thành cao lớn xây nên từ cự thạch màu thanh kim (), mỗi khi ánh nắng sớm và ánh chiều tà chiếu lên tường thành, sẽ mơ hồ có kim quang nhàn nhạt.
Kim điện nơi ả cư trú lại càng tràn đầy lấp lánh, treo tầng tầng lăng la tơ lụa, bày dị bảo quý hiếm khắp mười châu thiên hạ.
Thị nữ mặc váy áo xinh đẹp mỹ lệ yên lặng bận rộn để hầu hạ ả, không dám phát ra tiếng vang dư thừa, chỉ cần ả chau đầu mày, những thị nữ đó sẽ lập tức hoảng sợ quỳ rạp, thỉnh tội vì Vương hậu không vui.
Tin tâm trạng Vương hậu không vui truyền ra, các loại dị bảo quý hiếm lại được ban thưởng tới như nước, đủ để thay mới toàn bộ vật trang trí trong kim điện.
Đến đêm, vô số cung đăng nến thơm xinh đẹp được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ kim điện tựa như ban ngày.
Đế vương cuối cùng cũng tìm ra chút nhàn rỗi từ chính vụ bận rộn dẫm lên ánh trăng mà đến, có lễ hỏi: “Quả nhân nghe thị nữ bẩm báo, nói tâm trạng Vương hậu không vui?”
Trong mộng, ả trả lời hờ hững: “Cũng không có gì.”
Đế vương lại truyền lệnh ban thưởng, nói rằng chính vụ bận rộn, đứng dậy rời đi.
Mọi người hành lễ trông theo.
Liễu Mi ngắm nhìn cuộc sống trong tiên cảnh nhân gian, trong mộng không khỏi cười thành tiếng, còn cảm thấy chút quen thuộc, tự tại mơ hồ.
Đây chẳng lẽ là tỏ rõ tương lai, sau khi Bắc Yến đánh bại Nam Man Kinh Sở, mình và Dương Bình sẽ có sinh hoạt tươi đẹp, phu xướng phụ tuỳ, trọng chấn Bắc Yến?
Liễu Mi cười si ngốc, càng luyến tiếc tỉnh lại từ giấc mộng.
Ả cẩn thận tập trung nhìn, muốn thấy rõ dáng vẻ của Dương Bình, hắn có phải vui vẻ hơn so với hiện tại không? Hắn rốt cuộc có thể phát huy tài trí của mình, bình tĩnh xử lý triều chính, có phải không hề nóng nảy dễ giận như vậy nữa, khôi phục dáng vẻ ôn nhu, khiêm khiêm quân tử không?
Liễu Mi ra sức mở to mắt.
Ả hét lên một tiếng sợ hãi.
Ả thấy, vậy mà lại là gương mặt của Cố Liệt.
Thị nữ bỗng nhiên nghe thấy Liễu Mi thét lên sợ hãi rồi tỉnh lại, bị doạ hoảng hốt cả người, rất sợ mình sẽ bị phạt.
Nàng chỉ là thị nữ hầu hạ tầm thường trong điện, Liễu tần phái tâm phúc ra ngoài, mới đến phiên nàng canh giấc ngủ cho Liễu tần.
Thị nữ vốn sợ bị Liều tần trách đánh, mà khi nàng nghe thấy Liễu tần ở trong mơ gọi ra một cái tên, sắc mặt tức khắc tái nhợt, quỳ rạp xuống đất.
Liễu Mi bừng tỉnh, nhất thời không rõ hôm nay là ngày nào.
Sao ả lại mơ thấy tên sát thần Man Sở đó?
Ả đột nhiên nhớ tới tâm phúc không có ở đây, đôi mắt rung lên, vội vàng ngồi dậy, nhìn thị nữ quỳ dưới tháp quý phi với ánh mắt âm ngoan, hỏi: “Ngươi nghe thấy cái gì?”
Thị nữ thầm biết một khi đáp sai sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này, vì thế tận lực giả vờ bình tĩnh, trấn định trả lời: “Hình như chủ tử mơ thấy ác mộng, nô tỳ nghe thấy chủ tử kêu sợ hãi, rồi tỉnh dậy.”
Liễu Mi khinh thường mà liếc nhìn nàng một cái, trong lòng đánh giá thị nữ nho nhỏ này cũng không dám nói dối.
“Đứng lên,” Liễu Mi tinh thần rã rời, nói: “Đấm chân cho bổn cung, cẩn thận vào.”
Liễu tần đầu tiên là gọi tên Sở Vương Cố Liệt trong mơ, hiện giờ lại vượt quá bổn phận tự xưng là bổn cung, thị nữ bị doạ tới mức kinh hồn bạt vía, nơm nớp lo sợ tiến lên đấm chân cho ả.
Mà Liễu Mi vẫn đang hồi tưởng giấc mộng xa hoa xa xỉ giống như tiên cảnh đó, hoàn toàn không chú ý đến chuyện mình tự xưng đã phạm vào cấm kị.
Phía trước là thành Chá Đề.
Tấn công thành Chá Đề là kiến nghị của Tạ Trầm Phù, Lục Dực cũng không hoàn toàn vui lòng.
Lục Dực vốn định tranh đoạt thành Vũ Hề dồi dào với tướng lãnh Chúc gia vừa tiếp nhận đại quân của Ngao Qua, đánh hạ thành Vũ Hề, hắn và nhóm thủ hạ có thể cướp được tiền tài trân bảo hàng thật giá thật, thành Chá Đề thì có cái gì?
Tạ Trầm Phù này còn ra vẻ thần bí, không chịu giải thích thẳng luôn vì sao phải đánh thành Chá Đề, chỉ nói đến thời điểm sẽ tự mình trình bày rõ ràng với tướng quân.
Nếu không phải suốt dọc đường những kiến nghị của Tạ Trầm Phù đều cực kỳ có lợi, Lục Dực đã sớm làm thịt gã.
Tuy rằng trong lòng Lục Dực không thích, nhưng dù sao hai người họ là châu chấu trên cùng sợi dây thừng, Lục Dực vẫn hành quân về phía thành Chá Đề theo lời gã.
Thành Chá Đề đã ở ngay phía trước, lúc này, Tạ Trầm Phù mới ra vẻ cao thâm giải thích cho Lục Dực:
“Tướng quân, ngươi muốn ức chế quân công của Địch Kỳ Dã, quan trọng nhất không phải là so với hắn xem ai đánh hạ được nhiều thành hơn, cũng không phải xem ai cướp được nhiều châu báu hơn, mà là nhất định phải chạy đua vượt trước Địch Kỳ Dã, đánh vào Yến đô!”
“Đến lúc đó, nếu tướng quân có chí lớn, có thể hành động.”
“Nếu không có, ngài trung tâm như thế, Sở Vương cũng thấy rõ rõ ràng ràng.
Người đánh hạ Yến đô là ngài, một lưới bắt hết thần tử, hoàng đế Yến Triều là ngài, nghênh Sở Vương vào Yến đô cũng là ngài, lúc ấy, còn có công thần nào có thể sánh với ngài?”
Lời nói của Tạ Trầm Phù không sai.
Chỉ cần đánh hạ Yến đô, đến lúc đó Lục Dực muốn tranh công với Cố Liệt, hay dứt khoát tự mình lên ngôi đế vương, đều có tương lai.
Lục Dực nghe xong lời của gã, tỉ mỉ ngẫm nghĩ, vẻ mặt toát lên ý mừng.
Nhưng Lục Dực không biết, Tạ Trầm Phù đã lén bắt tay với Tả đô đốc.
Tạ Trầm Phù nói cho Tả đô đốc rằng Lục Dực có ý muốn giết hắn diệt khẩu, nếu muốn sống, chỉ có một con đường, đó chính là hợp tác với gã.
Tạ Trầm Phù hứa hẹn giữ được mạng cho Tả đô đốc, ngăn cản Lục Dực phái hắn đi chịu chết.
Chờ Tả đô đốc và gã giúp Lục Dực đánh vào Yến đô, sau khi vào đến hoàng cung Yến Triều, Tả đô đốc sẽ liên hợp chúng tướng, cùng khoác lên hoàng bào cho Lục Dực.
Một khi đã khoác hoàng bào, Lục Dực sẽ không còn đường lui, đến lúc đó còn lo gì Lục Dực không phản?
Khi đó, Tả đô đốc và Tạ Trầm Phù gã chính là có công ủng lập, tất nhiên có thể bảo vệ tính mạng.
Ít nhất sống được lâu hơn so với trước mắt.
Tạ Trầm Phù nói lý luận đâu ra đó, Tả đô đốc liều hạ quyết tâm, bước lên thuyền giặc.
Thật ra Tạ Trầm Phù có thể thuyết phục Tả đô đốc, đủ thấy mỗi một thủ hạ của Lục Dực đều đã hiểu về bản tính âm hiểm, thất thường của hắn.
Lục Dực cũng không biết tính toán ngấm ngầm của Tạ Trầm Phù, sau khi suy xét xong, hắn cho rằng vấn đề nan giải phải làm thế nào để ức chế quân công của Địch Kỳ Dã nay đã rộng mở trong sáng, cũng bất chấp tiếc nuối bỏ lỡ mất tài phú của thành Vũ Hề, cười to ra tiếng giống như thật hào sảng, khen Tạ Trầm Phù: “Tạ tiên sinh mưu lược sâu xa, thật là kinh thế đại tài.”
Tạ Trầm Phù cười cười khiêm tốn, trong lòng lại toàn là tự mãn.
Hai người họ nhìn thành Chá Đề phía trước, quyết chí phải giành được.
Thành Chá Đề do binh mã Tạ gia canh phòng, mà Lục Dực đã tàn sát không ít thành trì do Tạ gia canh phòng, đương nhiên không hề để binh mã Tạ gia vào mắt.
Còn Tạ Trầm Phú chính là nhằm vào binh mã Tạ gia, từ trong xương cốt khinh thường và cừu thị hết thảy những thứ về Tạ gia.
Nhưng điều hai người này không biết đó là, Tạ gia đã biết được tin Tạ Trầm Phù chính là Tạ Lê An, cũng biết việc Lục Dực đồ thành là do Tạ Lê An xúi giục.
Điều họ càng không biết đó là, để thuận lợi bỏ trốn, Dương Bình rốt cuộc đã cho phép lão tướng Huyền Minh ra tiền tuyến Ung Châu kháng địch, ngày hôm kia, Huyền Minh đã cưỡi khoái mã chạy tới thành Chá Đề.
Nói cách khác, thành Chá Đề trước mắt đã không còn là thành Chá Đề mà bọn họ tưởng nữa rồi.
Canh phòng thành Chá Đề, là binh mã Tạ gia một lòng muốn báo huyết hải thâm thù với Tạ Lê An và Lục Dực.
Mà chỉ huy bọn họ, là lão tướng Huyền Minh, người duy nhất trong thiên hạ có lẽ có thể địch lại Địch Kỳ Dã tại thời điểm này.
Kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng.
Từ xưa đã vậy.
Lão tướng Huyền Minh một lòng muốn đi tiền tuyến để bảo vệ Bắc Yến, thật vất vả được Dương Bình cho phép, vui mừng khôn xiết.
Hắn mắng thậm tệ lòng muông dạ thú của Nam Man Kinh Sở một trận cho Dương Bình nghe, rồi trung can nghĩa đảm hứa hẹn mình nhất định sẽ tử thủ Ung Châu, sau đó lập tức vội vã chạy tới tiền tuyến Ung Châu.
Hắn chân trước vừa đi, Dương Bình liền dẫn theo chúng thần tứ đại danh phiệt, bao lớn bao nhỏ, lao như điên về phía biên cảnh phương Bắc Lôi Châu.
Nói là lao như điên, nhưng đi cũng không nhanh lắm, dù sao có nhiều gia sản phải mang theo như vậy, cộng thêm hai hậu cung duy nhất là Liễu tần và Vương hậu đều có thai, sao có thể đi nhanh.
Tạ gia không muốn đi, nhưng Dương Bình và ba nhà còn lại sợ Tạ gia lộ ra phong thanh, cứng rắn ép Tạ gia đang ỡm ờ lên xe.
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Bọn chúng ra khỏi đô thành chưa đến ba canh giờ, ngày vừa sáng, mật thám Sở quân đã rải rác tin tức kết hợp với ba phong thư của Dương Bình cho tiểu thần trong triều: Hoàng thượng dẫn theo tứ đại danh phiệt chạy trốn trong đêm! Bọn họ đi tìm Thứ Y Nhĩ Tộc!
Mật thám chỉnh lý tin tức, tiếp tục truyền đến.
Khương Dương vì báo mối thù bị Vi Bích Thần nhục mạ bừa bãi khi trước, không chờ xin chỉ thị của Cố Liệt, đã cho dán hết bảng cáo thị lên án mạnh mẽ Dương Bình cấu kết với ngoại tộc ra ngoài, nguyên một bài viết lưu loát, dài dằng dặc, mắng thoả thuê.
Hắn thậm chí còn bố trí một mệnh đề văn chương cho Tiểu Cố Chiêu, làm Tiểu Cố Chiêu viết về việc quân thần Bắc Yến dâng đất bán nước, bắt bẻ năm phương diện nhân nghĩa lễ trí tín đến hết sức tệ hại, cũng cùng dán ra ngoài luôn.
Cố Liệt nhìn hai bài hịch văn đính kèm mật tin, cười mắng: “Làm bậy!”
Địch Kỳ Dã thò đầu qua xem, vừa lòng nói: “Mắng hay lắm.”
Sau đó còn dạy dỗ Cố Liệt: “Ngươi có gì mà phải ngượng, Dương Bình có thể bị kẻ chết rồi như Vi Bích Thần tính kế, chứng minh tên đó vừa ngu xuẩn lại vừa phế vật.”
Kỳ thực lời lẽ của Địch Kỳ Dã chính đáng như vậy chứ, thật muốn nói, cái âm mưu quanh quo khúc khuỷu của Vi Bích Thần, lúc trước Địch Kỳ Dã cũng phải nhờ Mục Liểm làm phép mới hiểu được.
Vi Bích Thần trước khi chết, bởi vì chuyện nhận kẻ trộm làm thầy bị Sở Cố truyền bá khắp nơi, đả kích sâu sắc lý tưởng chết cho đời ngợi ca của hắn, đã phải đối mặt với một thế cục thất bại gần như không có cách nào xoay chuyển được nữa.
Kể cả hắn dùng cái chết để bẫy Dương Bình, cũng không thể khôi phục lại hiền danh ‘khổ tâm cô nghệ phù trì Bắc Yến’ () từng vang khắp thiên hạ khi xưa.
Cho nên Vi Bích Thần mới để lại di kế.
Trước khi chết, Vi Bích Thần dùng nét chữ không giống bình thường để viết một phong thư cho Thứ Y Nhĩ Tộc, đại diện Dương Bình biểu đạt ý tưởng bán nước cầu sinh.
Phàm là Dương Bình có một chút cốt khí tử thủ biên giới, cũng sẽ không trúng kế của Vi Bích Thần.
Nhưng Dương Bình đã trốn ở phía sau Vi Bích Thần nhiều năm, người hiểu Dương Bình nhất trên đời này chính là Vi Bích Thần.
Dương Bình giống như Vi Bích Thần dự đoán, dâng lên ba châu Bắc Yến cầu sinh, rơi thẳng vào cái bẫy của Vi Bích Thần.
Vi Bích Thần đã không tẩy trắng được nữa.
Hắn chỉ có một con đường, đó là làm những người còn sống ở Bắc Yến này, bất kể là Dương Bình, tứ đại danh phiệt, hay chúng thần triều đình, đều biến thành bè lũ bán nước, dâng đất cầu sinh, đen đúa đến không thể đen hơn, mới có thể làm một nhân vật màu xám như hắn trông trắng hơn khi so sánh.
Hơn nữa Vi Bích Thần đã chết, mặc kệ Dương Bình làm ra quyết định gì, đều sẽ không bị kéo tới trên người hắn.
Quân thần Bắc Yến đều là đám bán nước cầu sinh, như vậy một thần tử duy nhất chết oan, hi sinh vì quốc gia, chính là Vi Bích Thần.
Dương Bình bỏ trốn, tự động giúp Vi Bích Thần đạt được danh tiếng trung thành.
Nếu không có chỉ dẫn của Mục Liêm, Địch Kỳ Dã muốn nghĩ ra mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong ấy, nhất định phải cân nhắc lâu hơn nhiều.
Hai người Vi, Mục dẫu sao cũng là sư huynh đệ do cùng một sư phụ dạy ra.
Địch Kỳ Dã lần thứ hai cảm khái: “Với đầu óc như vậy có gì mà không làm được đâu, sao cứ phải tìm chết?”
Ở điểm này, Cố Liệt hoàn toàn nhất trí với hắn, nhìn Địch Kỳ Dã, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng cực kỳ.”
Không biết sao Địch Kỳ Dã nghe ra một chút trào phúng mịt mờ.
Nhưng lại không rõ lý do.
Cố Liệt cúi đầu, lại cầm lên bài văn của Cố Chiêu, nghiêm túc nói: “Khương Dương thì cũng thôi, Chiêu Nhi tuổi nhỏ, không nên viết loại văn chương vô dụng này.”
Địch Kỳ Dã lắc đầu cười nói: “Cố Chiêu và Khương Dương đều là đứng ra thay ngươi, đau lòng vì ngươi vẫn luôn bị Vi Bích Thần mắng, nên mới viết.
Muốn ta nói thì, mắng này là quá chuẩn rồi, có gì gọi là vô dụng?”
Hắn nói thẳng thừng, khiến Cố Liệt hơi ngượng ngùng.
Cố Liệt ho nhẹ một tiếng, hỏi Địch Kỳ Dã: “Tiếp theo, hành quân như thế nào?”
Dương Bình dẫn theo tứ đại danh phiệt chạy trốn về phía biên cảnh phương bắc, như vậy bọn họ cách biên cảnh phương Bắc gần nhất, hẳn là nên nhanh chóng đuổi tới biên cảnh để cản đường.
Địch Kỳ Dã nhướng mày nói: “Chủ Công, chúng ta thay đổi tuyến đường đi Dã Canh, để bản tướng quân cho ngươi thấy, cái gì là chiến tranh chớp nhoáng chân chính.”
Phương hướng hành quân ban đầu của bọn họ là đi về phía Lôi Châu, Địch Kỳ Dã làm lơ hết mấy thành trì phía chính Bắc, hiện tại nếu muốn ngăn cản Dương Bình, vậy phải xuất phát về phía thành Dã Canh ở chính Bắc của Dực Châu.
Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã tự tin tiêu sái, không dị nghị, tuỳ hắn điều binh động mã.
————————————————————————-
Chú thích:
() Thanh kim: màu xanh đen + vàng kim.
Ai nhớ cái váy lúc màu xanh đen, lúc màu vàng trắng, thì hẳn là ánh nó như vậy đó =)))
() Khổ tâm cô nghệ phù trì Bắc Yến: dốc sức, khắc khổ nghiên cứu tớ mức độ người khác không đạt được. Phù trì: nâng đỡ, trợ giúp.
Cả câu ý là dốc hết tâm huyết phò tá Bắc Yến.
————————————————————————-
Ôi, tui ghét con điên Liễu Mi kinh khủng khiếp, cứ có mặt nó là lộn hết cả tiết.
Đây là phản diện thứ mà tui ghét cay ghét đắng trong lịch sử đọc truyện.