*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài truyền tới, tìm Lục Ngọc.
Lục Ngọc mở cửa, trong mắt có chút kinh hỉ: “Chị cả, sao chị lại tới đây?”
Thời gian qua, Lục Bình vẫn luôn ở nhà, gần như không ra ngoài.
Bây giờ cũng đã hồng hào hơn, trông ra hình ra dáng rồi.
Chỉ là đó đều là bên ngoài, chị ấy bị thương rất nặng, gần như không làm nổi việc gì.
Tuy ở cùng một thôn, nhưng Lục Ngọc bận bịu rất nhiều việc, đã rất lâu không đi thăm chị ấy rồi.
Bây giờ thấy chị ấy chủ động tới, Lục Ngọc kéo tay chị nói: “Như thế nào, sức khỏe đã tốt lên rồi sao?”
Chị cả nói: “Nhờ phúc của em, tốt lên rất nhiều rồi!”
Lục Ngọc nhạy cảm phát giác dường như chị cả có chuyện muốn nói, sau đó kéo chị ấy tới khu vườn nhỏ không người ở phía sau.
Chị cả nhìn Lục Ngọc, nghĩ tới lúc cô còn bé.
Cô gái nhỏ trước đây an tĩnh giống như một chú mèo con, luôn trốn phía sau người khác cũng đã dần lớn lên, trở thành người có thể gánh vác một phương, lợi hại hơn rất nhiều nam đồng chí.
Lục Ngọc là niềm kiêu ngạo của nhà họ, mỗi lần cha mẹ nhắc tới, trên mặt đều tràn ngập ý cười.
Chị cả nói: “Chị muốn mua một căn nhà, đã bàn bạc xong rồi, là căn nhà của nhà họ Lý trong thôn, năm sau họ muốn xây nhà mới.”
Trước kia Lục Ngọc không hiểu ý của chị ấy.
Sau đó hỏi rõ ra mới hiểu chị cả muốn nói gì.
Trong thôn sẽ mở một lô đất xây nhà mới, nhà họ Lý muốn bán căn nhà cũ đổi nhà mới, vẫn luôn thu xếp bán nhà.
Rất nhiều người trong thôn đều biết, đợi tới khai xuân năm sau sẽ có thể động thổ, bắt đầu xây nhà.
Sau khi có nhà mới liền không ưng căn nhà cũ nữa, muốn bán đi. Chị cả đi hỏi thăm một chút, bây giờ nhà của nhà họ Lục vô cùng chật hẹp, ở rất miễn cưỡng, căn nhà cũng tối tăm. Hơn nữa mỗi lần chị hai Lục về, xa xôi như thế lại không có chỗ ở. Trong lòng cha mẹ Lục cũng không thoải mái.
Mua một căn nhà lớn là tâm nguyện của tất cả người nhà họ Lục.
Nhà họ Lý muốn bán nhà cũ, nhà họ Lục bắt đầu rung động, đi tới hỏi, cảm thấy giá đối phương đưa ra cũng rất hợp lý, năm trăm tệ.
Nhà cũ nhà họ Lý năm đó khi xây đã tốn rất nhiều tâm tư, có sân trước, tổng cộng bốn phòng, hai cái lều nhỏ, rộng rãi thoải mái, được coi là căn nhà khá tốt.
Chỉ là nhà họ Lục ngay cả năm trăm tệ cũng không có.
Trước đây Lục Ngọc bán phương pháp làm đậu hủ thối, bán được năm trăm tệ, nói với chị cả: “Chỗ em có tiền, lấy cho cha mẹ trước.” Ngoài năm trăm tệ này, trong ngân hàng còn gửi ba nghìn tệ.
Ai biết lại bị chị cả từ chối: “Em đã giúp nhà mình đủ nhiều rồi, bây giờ đã kết hôn, tất cả đều phải đặt gia đình nhỏ của mình lên hàng đầu, không thể chuyện gì cũng giúp nhà mẹ.”
Nói quá nhiều lời, chị cả Lục có hơi khó chịu trong người, miễn cưỡng cầm cự.
Mẹ chồng con dâu sống với nhau là một môn học vấn, chị cả không khỏi dặn dò thêm vài câu: “Mẹ chồng em vốn dĩ đối xử với em không tồi, đừng làm phật lòng bà ấy, chị chỉ là tới tìm em muốn thương lượng với em, chị muốn làm thủ tục vay vốn.”
Lục Ngọc nghe chị cả nói, hơi ngạc nhiên.
Cái này quá mới mẻ, thập niên 80 vốn không có ai biết vay vốn là thứ gì.
Chị ấy thế mà có thể nói ra được, chị cả thấy cô kinh ngạc, cười nói: “Trong thôn chị có một người từng vay vốn xây nhà!”
Khi đó chị ấy cũng có tâm tư này, cho nên đã hỏi thêm người ta.
Bình thường người trong thôn đều không muốn vay tiền, càng đừng nói là vay tiền nhà nước, nghĩ thôi đã cảm thấy ngại.
Lục Ngọc nghe xong, nói: “Chuyện vay vốn có lẽ được, nhưng cha mẹ đồng ý không?”
Chị cả nói: “Cha mẹ đồng ý rồi!”
Vốn dĩ nhà họ chỉ có ba trăm tệ, năm sau còn muốn nuôi heo, còn phải mua đồ ăn cho heo, còn có muốn mua một cái nồi lớn nấu thức ăn cho heo, rất nhiều chỗ cần dùng tiền, không dám tiêu một xu.
Căn nhà của nhà họ Lý này xây ngay ngắn, giá bán không đắt, không chỉ chị ấy có thể nhìn thấy, cũng có không ít người tới hỏi thăm, cho nên muốn nhanh chóng mua.