*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ là căn nhà họ nhìn trúng trước, nhưng nếu bị người khác mua trước, há không phải tiếc nuối trong lòng sao.
Lục Ngọc nói: “Được, em hỏi thăm cho chị!”
Sau đó dẫn chị cả đi tìm trưởng thôn.
Trưởng thôn nghe xong nói: “Có cho vay, nhưng các người xác định muốn vay sao? Phải trả lãi, vay năm trăm ít nhất phải trả hai mươi tệ tiền lãi!”
Hai mươi tệ này không phải là một con số nhỏ, bình thường vay tiền thân thích hoặc bạn bè đều không cần lãi. Kiếm tiền không dễ, lúc tiêu tiền càng phải thận trọng, con số hai mươi tệ này, người bình thường đều sẽ không chấp nhận.
Lục Ngọc nói: “Không sao, chúng cháu đã nghĩ xong rồi.”
Bây giờ cô là người có tiền, trưởng thôn nghe vậy, nói: “Vậy được, tôi viết thư cho người cho vay, các cô tự thương lượng với nhau!”
Lục Ngọc nghe xong liền đồng ý.
Sau đó nói với chị cả: “Mọi người thích căn nhà của nhà họ Lý như vậy, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chi bằng giao tiền cọc trước đi!” Người nông thôn bình thường đều là hứa miệng, rất ít khi đưa tiền cọc.
Đưa tiền cọc, hai bên đều có thể yên tâm.
Chị cả nghe xong sáng mắt lên.
Năm đó khi chị ấy kết hôn, gả cho một gia đình bạo ngược, trước đây chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là chị ấy làm chủ, ngay cả bóng đèn hư, chị ấy cũng là người xử lý.
Chị cả vốn cho rằng mình đối nhân xử thế cũng được, nhưng bây giờ vẫn phát giác ra sự chênh lệch giữa mình với Lục Ngọc.
Chị ấy không nghĩ tới chuyện tiền cọc này.
Lục Ngọc lập tức dẫn chị cả tới nhà họ Lý.
Mời ông cụ Lý ra.
Nếu là con gái bình thường nói muốn mua nhà, ông cụ Lý đều không gặp, mua bán nhà là chuyện lớn, không phải để người khác quậy chơi. Nhưng thấy Lục Ngọc ở đó, ông ấy cũng không dám chậm trễ.
Bây giờ ai cũng biết Lục Ngọc ở trong thôn có địa vị gì, vừa thấy Lục Ngọc, còn tưởng cô cho nhà mẹ mượn năm trăm tệ tiền bán phương thức làm đậu hủ thối.
Lục Ngọc nói: “Chúng tôi thật sự muốn mua căn nhà này, có thể làm thế này không, đưa cho chú hai mươi tệ tiền cọc trước, coi như đặt cọc, sau đó đợi các chú mua nhà xong, chuyển ra, chúng tôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các chú!”
Ông cụ Lý nói: “Vậy không được, chúng tôi xây nhà cũng phải tốn tiền, chính là muốn dùng số tiền bán nhà này bổ sung vào tiền xây nhà mới!” Sau đó ông ấy lại bổ sung: “Nhà không thể giữ cho người khác, ai giao tiền thì bán cho người đó!”
“Vậy chúng tôi đưa năm mươi tệ tiền cọc!” Cô tăng thêm giá.
Ông cụ nghe xong liền rung động, năm mươi tệ thật sự không ít, thực sự có hơi mê hoặc được ông ấy, nói: “Vậy tôi thương lượng với các con trai!”
Sau đó ông ấy vào nhà, gọi con trai lên, các con trai nghe có năm mươi tệ liền nói: “Rất tốt.” Nhận tiền xong, người nên hoảng cũng không phải bọn họ.
Ông cụ Lý nghe vậy, nói: “Được!”
Sau đó gọi Lục Ngọc, nói họ đồng ý.
Lục Ngọc mời trưởng thôn tới, dưới sự chứng kiến của trưởng thôn, đưa cho họ năm mươi tệ tiền cọc.
Thỏa thuận mua căn nhà này xong, hai bên ai cũng không thể vi phạm, nếu nhà họ Lục không lấy, sẽ mất tiền cọc.
Nhưng nếu đối phương không muốn bán, phải bồi thường một trăm tệ. Như vậy, lực uy h.i.ế.p cho cả hai bên đều rất lớn.
Giao tiền, lập văn thư xong, chị cả Lục nói: “Xong chuyện này, trong lòng cũng vững chãi hơn.”
Tuy nhiên có hơi do dự: “Không biết có thể vay được không!”
Lục Ngọc nói: “Nếu không vay được, em cho mọi người mượn, cùng lắm mọi người dựa theo lãi suất ngân hàng trả cho em là được!”
Chị cả nghe xong mới yên tâm: “Thật sự không biết nên cảm ơn em thế nào mới được.”
Chị cả làm khóa kéo thủ công cho chị hai, có thể kiếm được chút tiền, một tháng có khoảng ba bốn tệ, cuộc sống cũng sẽ ngày càng khá lên.
Sau đó Lục Ngọc còn lấy cho cháu gái ít kẹo ăn, cô theo hai người về nhà họ Lục, nói cho cha mẹ tin vui này.
Trước đây mua nhà nào có chuyện đưa tiền cọc.
Trong thôn lại dấy lên một làn sóng nhỏ, đặc biệt là những người nhìn trúng căn nhà của nhà họ Lý, đồ rẻ lại tốt mọi người đều muốn mua.
Vì sao chưa mua, chính là năm trăm tệ cũng rất khó xoay sở.
Mọi người cũng biết nhà họ Lục nghèo, tuy có công việc nuôi heo này, nhưng mới làm một năm, tài sản không nhiều. Ai biết họ nhiều tâm nhãn, cho tiền cọc, trực tiếp phá rối tất cả kế hoạch của người khác.
Bây giờ còn muốn mua nhà, chỉ có thể rút lui tìm căn khác, chọn những căn nhà kém hơn nhà họ Lý.