*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ nhiệm phụ nữ và trưởng thôn cùng nhau ra về, còn dặn dò bảo cô dưỡng thai cho tốt.
Mẹ Lục thấy cô vừa nói tới chuyện trong thôn là mạch lạc rõ ràng, không nhịn được nói: “Con vẫn nên chăm sóc bản thân thật tốt đi, đừng quá lao tâm khổ tứ!”
Lục Ngọc nói: “Phụ nữ ngày xưa mang thai còn có thể ra đồng làm việc kìa.” Cô chỉ động miệng thì có tính là gì.
Họ nghĩ cô quá yếu ớt rồi.
Tiêu Thái Liên lại nói: “Cơ thể này của con vốn đã yếu ớt hơn người khác, vẫn nên nghỉ ngơi đàng hoàng.” Trong chuyện này, bà với mẹ Lục thống nhất chiến tuyến.
Trước khi Lục Ngọc xuất giá, cơ thể yếu ớt lắm bệnh, ấn tượng của người trong thôn với Lục Ngọc khá gầy yếu, mong manh.
Bây giờ cô mang thai, càng phải chăm sóc tỉ mỉ mới phải.
Chẳng mấy chốc liền nghe bên ngoài huyên náo, Tiêu Thái Liên đứng dậy nói: “Chuyện gì vậy?” Sau đó muốn ra ngoài xem.
Lục Ngọc vốn không thích hóng náo nhiệt như thế, nhưng bây giờ mẹ chồng và mẹ đều ngày ngày khuyên cô nằm trên giường, thực sự không chịu nổi, nói: “Con đi xem thử!”
Kết quả lại bị mẹ cô ngăn lại.
Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ đi!” Sau đó bà ra ngoài.
Trong nhà Lục Ngọc với mẹ Lục mắt to trừng mắt nhỏ, nghe thấy tiếng náo nhiệt ngày càng lớn, giống như đang hướng về phía họ.
Sau đó xa xa nghe có người nói: “Lục Ngọc, xem gì quay về kìa!” Lúc này Lục Ngọc mới ra ngoài.
Vừa nhìn thấy là Lưu Bàng đang chở đồ của nhà cô, một cái tủ lạnh còn có một chiếc xe đạp.
Hai thứ này đều là món lớn trong thôn, nhà Lục Ngọc thế mà lại mua đủ trong một lần.
Tủ lạnh nhỏ mới mua, chỉ có hơn một trăm lít, nhưng khá tiết kiệm điện, hai người dùng cũng đủ, màu trắng thuần, trông vô cùng tinh xảo.
Xe đạp là xe đạp hai song hãng Phượng Hoàng màu xanh da trời.
Lưu Bàng xuống xe, phụ lấy hai món đồ này đặt ở vị trí chỉ định, xong xuôi mới dừng lại, nói: “Phó Cầm Duy nói chị mang thai rồi, vậy tôi phải làm cha nuôi!” Anh ấy hưng phấn hơn ai hết.
Lục Ngọc nói: “Nhưng anh còn chưa kết hôn, làm cha nuôi cái gì chứ?”
Lưu Bàng nói: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi đã chọn xong quà làm cha nuôi rồi, phải làm!” Anh ấy chưa từng làm cha nuôi bao giờ, rất thích thú. Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy cũng bất lực với Lưu Bàng, nói với Lục Ngọc: “Cậu ta đã nài nỉ anh cả ngày rồi, anh không đồng ý!”
Lưu Bàng vừa nghe Phó Cầm Duy vạch trần mình, nói: “Làm sao, tôi làm cha nuôi không tốt sao, còn có thể dẫn dắt nó ăn đồ ngon.”
Uổng công quen biết Phó Cầm Duy lâu như vậy, thế mà không muốn cho anh ấy làm.
Lục Ngọc nói: “Anh muốn làm thì làm thôi.”
Lưu Bàng nghe vậy rất vui: “Vẫn là Lục Ngọc tốt, con người anh không được!” Sau đó vội vàng hỏi khi nào đứa trẻ chào đời, anh ấy còn muốn tới nhìn ngay.
Phó Cầm Duy nói: “Đồ đã đưa tới rồi, cậu về trước đi!”
Phó Cầm Duy với Lưu Bàng đã quyết định xong, trong xưởng do anh quản lý, Lưu Bàng làm nghiệp vụ và giao thiệp bên ngoài.
Tuy Phó Cầm Duy chưa từng làm xưởng trưởng, nhưng bản thân anh mang theo một loại hơi thở của người bề trên.
Lưu Bàng có hơi sợ anh, vốn dĩ còn muốn nói thêm với Lục Ngọc vài câu, thấy Phó Cầm Duy giục, liền nói anh nhỏ nhen.
Không phải chỉ là nói thêm với Lục Ngọc vài câu sao, xem anh đố kỵ kìa.
Phó Cầm Duy nói: “Không phải!”
Bây giờ xưởng chưa mở, rất nhiều chuyện cần làm. Dang dở thời gian ở đây không cần thiết.
Trong lòng Lưu Bàng cũng biết, chỉ đành rời đi trước.
Anh ấy vừa đi, người trong thôn đều tới nói chuyện với Phó Cầm Duy bọn họ.
Bị Tiêu Thái Liên với mẹ Lục chặn ở bên ngoài, muốn để hai vợ chồng nghỉ ngơi một chút.
Người trong thôn muốn nói gì, họ đều biết, chắc chắn là Lục Ngọc mới mua nhà, lại mua thêm hai món lớn, rất ngưỡng mộ. . Truyện Mỹ Thực
Còn có người muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc có bao nhiêu tiền.
May mà Tiêu Thái Liên bình thường giỏi nói chuyện với những người này, mấy câu nói đã qua loa đuổi người về.
Trong nhà, Phó Cầm Duy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Ngọc. Tiêu Thái Liên vào nhà muốn dặn dò con trai vài câu, liền nhìn thấy con trai nắm tay con dâu không buông.