*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc thấy mẹ chồng, vội vàng rụt tay lại, nhưng Phó Cầm Duy lại nắm chặt không buông.
Tiêu Thái Liên nhìn con trai một cái, cũng không nói nhiều, biết người trẻ bây giờ da mặt đều mỏng, chỉ nói chuyện khác: “Sao bây giờ con mới về?”
Phó Cầm Duy: “Con về tính ra đã khá sớm rồi!” Dựa theo bình thường mà nói, anh còn có hai cuộc xã giao nữa, hôm nay đều hoãn hết mới được về sớm.
Tiêu Thái Liên lại bắt đầu cằn nhằn với Phó Cầm Duy: “Con không từ chức thì tốt biết mấy…”
Phó Cầm Duy ngắt lời bà, nói: “Hôm nay Lục Ngọc có ăn thêm chút gì không.”
Tiêu Thái Liên lập tức quên chuyện phải cằn nhằn, vội vàng nói: “Không ăn được mấy miếng, bây giờ nó đã gầy tong rồi.”
Lục Ngọc kinh ngạc, không ngờ mẹ chồng mở mắt nói dối, mới hai ngày khẩu vị không tốt, nào tới mức gầy.
Phó Cầm Duy nghe vậy, biểu cảm rất nghiêm túc: “Đợi lát nữa anh nấu chút đồ đơn giản ăn!” Phó Cầm Duy nấu ăn bỏ dầu khá ít, phù hợp khẩu vị của Lục Ngọc.
Lục Ngọc vừa nghe Phó Cầm Duy sẽ đích thân nấu, có hơi vui vẻ: “Làm chút đồ nguội là được!” Bây giờ cô muốn ăn chút gì đó tươi mát sảng khoái.
Hôm qua Lục Ngọc đã một mình ăn hết một dĩa dưa trộn Phó Cầm Duy làm.
Lục Ngọc có các mối quan hệ rất tốt, mỗi ngày mua rau ngon trong lều, người khác đều để đọt non ngon nhất cho cô.
Ăn không cũng thanh giòn ngọt, càng đừng nói là trộn thêm gia vị.
Vừa nhắc tới chuyện này, Lục Ngọc đã lộ vẻ thèm thuồng. Trên mặt Phó Cầm Duy cũng có thêm vài phần ý cười: “Ừm!”
Tiêu Thái Liên nào cho phép con trai nghỉ ngơi, lập tức đuổi anh vào nhà bếp, sợ bỏ đói đứa nhỏ trong bụng Lục Ngọc.
Phó Cầm Duy chỉ đành đi vào nhà bếp, lúc quay lại mang theo một dĩa rau trộn.
Tiêu Thái Liên chê những thứ này không có dinh dưỡng, vừa muốn lên tiếng lại thấy Lục Ngọc ăn rất thuận miệng.
Tiêu Thái Liên thấy cô cả ngày cuối cùng cũng chịu ăn, trong lòng cũng yên tâm, nói với Phó Cầm Duy: “Ngày mai lúc con đi, phải cho con dâu mẹ ăn xong, nếu không mẹ bắt con hỏi tội.”
Phó Cầm Duy gật đầu, sau đó Tiêu Thái Liên mới đi, bên nhà còn cả đống việc.
Hôm nay đã ra ngoài cả một ngày trời rồi.
Tiêu Thái Liên vừa đi, Phó Cầm Duy trắng trợn ôm eo Lục Ngọc. Lục Ngọc nói với anh: “Đợi con chào đời, anh sẽ thất sủng mất!”
Phó Cầm Duy thấy dáng vẻ xảo quyệt của cô, nói: “Thất sủng ở chỗ ai?”
Lục Ngọc nói: “Ở chỗ mẹ chúng ta.”
Phó Cầm Duy nhìn chằm chằm Lục Ngọc: “Chỉ cần không thất sủng ở chỗ em là được!” . Truyệ𝗇 chí𝗇h ở ﹛ T𝐑 uMT𝐑𝑼𝓨𝗘𝐍.𝘃𝗇 ﹜
Nghe vậy, Lục Ngọc có hơi đỏ tai: “Vậy cũng chưa chắc.”
Khiến Phó Cầm Duy tức giận lại hôn cô, hôn tới khi Lục Ngọc thở dốc xin tha, mới dừng lại.
Vốn dĩ Lục Ngọc đã tích góp được chút gia sản.
Nhưng ủng hộ họ mở xưởng thực phẩm, đã lấy ra số chẵn ba nghìn cho Lưu Bàng bọn họ mở xưởng rồi! Cộng thêm Lục Ngọc bình thường lại thích tiêu tiền. Ở mảng ăn uống tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình, bây giờ trong tay cũng chỉ còn hơn hai trăm.
Từng nếm qua tư vị có tiền, lúc này còn suy nghĩ làm chút gì đó kiếm thêm chút tiền thì tốt.
Lục Ngọc đang nghĩ, liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Lục Ngọc vội vàng đi mở cửa.
Người vào là chủ nhiệm phụ nữ, nhìn thấy Lục Ngọc liền nói: “Tức chế.t tôi rồi, thật sự tức chế.t tôi rồi!” Bà ấy bán rau về, sắc mặt rất khó coi.
Lục Ngọc không hiểu vì sao, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Hôm nay sắc mặt của chủ nhiệm phụ nữ có hơi ngưng trọng, nói: “Trên chợ có thêm một sạp bán rau!”
Trong lòng Lục Ngọc lập tức căng thẳng: “Hả?” Rau quả trái vụ tươi mới này, trước giờ đều không có.
Họ mới kiếm được chút tiền liền bị người có lòng nhìn thấy, cũng sắp xếp chen vào. Chủ nhiệm phụ nữ đứng ngồi không yên, nói: “Hôm nay vừa đến đó, liền phát hiện một sạp bán rau mới!” Ngay kế bên chỗ họ không xa.
Có cạnh tranh, vốn dĩ rau bán rất nhanh, lập tức rất kém.
May mà trước đây đã tích lũy được một số khách quen, có một số người chuyên mua rau của họ, lúc này mới miễn cưỡng bán hết.
Chủ nhiệm phụ nữ còn đi nghe ngóng, nói lô rau đó là từ tỉnh thành vận chuyển tới.
Lục Ngọc ồ một tiếng, nếu nói tỉnh có rau củ quả trái vụ tươi mới cũng có khả năng.