*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các lão giáo sư cũng đi, mang theo một bụng nghi vấn, chỉ cảm thấy Lục Ngọc luôn có thể nói ra những nét đặc sắc.
Cơm trưa bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Thiết Ngưu hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy bữa cơm này còn không ngon bằng Lục Ngọc nấu.
Đại Tráng ở bên cạnh thử nghe một chút, mới đầu còn có thể nghe hiểu, sau đó giống như nghe thiên thư, cũng không biết sao Lục Ngọc lại hiểu biết nhiều như thế.
Mỗi một câu cô nói đều có thể được các giáo sư khen ngợi, thậm chí lão giáo sư còn nói: “Học vấn của cô chỉ có cấp hai, ngược lại rất đáng tiếc, nếu cô có hứng thú với nông nghiệp, tôi đặc biệt tuyển cô làm nghiên cứu sinh của tôi.”
Giáo sư mập lập tức oán lại một câu với ông ấy: “Cút cút cút, nếu cô ấy muốn làm ngành này, còn không tới phiên các người tới giành người đâu!”
Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy đáng tiếc, ây da, thấy một bảo bối tốt như vậy, thật sự rất thèm thuồng.
Ngày thứ hai, Lục Ngọc thức đêm, thật sự viết ra một bản kế hoạch, cầm cho mấy lão giáo sư xem.
Mọi người lật xem, tính thiết thực được viết bên trên rất cao.
Mọi người giống như nhìn thấy chí bảo, lại bắt đầu thảo luận, nói gần một ngày, mỗi người đều thu được lợi.
Hận không thể nói chuyện thêm với Lục Ngọc mấy ngày, chỉ đáng tiếc ngày mai Lục Ngọc phải đi rồi.
Mấy lão giáo sư có hơi lưu luyến, Lục Ngọc nói: “Thế này đi, tôi để lại số điện thoại của thôn chúng tôi cho mọi người, có thể gọi điện thoại hoặc viết thư!”
Lão giáo sư nói: “Được, vậy cô viết đi.”
Sau khi Lục Ngọc viết xong, đối phương rất trân quý xếp tờ giấy này lại, lưu luyến để Lục Ngọc bọn họ đi.
Cảm thấy thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng rất may mắn, lần này tham gia đại hội rau củ, gặp được Lục Ngọc, có thu hoạch lớn như vậy.
Lục Ngọc ngồi tàu lửa đi về, đợi khi tới huyện đã là buổi tối, xa xa nhìn thấy trưởng thôn đích thân tới đón họ.
Máy kéo mới toanh của thôn vẫn rất nổi bật.
Cán sự Lý thấy trưởng thôn, nói: “Anh tới sớm thật, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi.” Ba hôm nay đi dự hội, cán sự Lý xóa bay sạch sẽ ngột ngạt trong lòng. Tham gia nhiều đại hội như vậy, chỉ có lần này khiến ông ta sảng khoái nhất. Trước đây ở thành phố giá cả quá mắc, cộng thêm Lục Ngọc trổ tài cũng rất ngon, chỉ đành thôi.
Tới huyện, nơi này là sân chính của ông ta, liền muốn mời Lục Ngọc đi ăn lẩu lòng bò.
Không ngờ vừa đi ra, trưởng thôn đã tới. Trưởng thôn nói: “Không cần đâu, trời tối quá rồi, lần sau, lần sau có cơ hội!” Sau đó khách khách khí khí xin lỗi ông ta.
Cán sự Lý hỏi Lục Ngọc: “Vậy ngày mai cô không cùng tôi vào huyện báo cáo sao?”
Lần này phải báo cáo trọng điểm.
Lục Ngọc nói: “Không, đành nhờ cán sự Lý vậy!”
Cán sự Lý cũng biết trong nhà cô còn có một đứa bé, gật đầu nói: “Công lao của cô tôi sẽ không để cô thiếu đâu!”
Hai bên chỉ đành tạm thời tạm biệt.
Họ quay về, trên đường trưởng thôn vui vẻ nói: “Mấy hôm nay nhận được điện thoại, có tận mấy người muốn đặt dưa lưới của chúng ta!” Dưa lưới của họ quả nhiên được chào đón, ra ngoài một chuyến tuyên truyền một chút liền khác hẳn.
Trước đây chỉ bán chạy ở các xưởng, những người khác còn chưa ăn được, không ngờ bây giờ họ ra ngoài một chuyến, đã bán được tận mấy nghìn cân.
Lục Ngọc nói: “Trong tay chúng cháu còn nhận không ít đơn.”
Trưởng thôn nghe vậy, vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo họ kể nghe chuyện ở đại hội lần này.
Đại Tráng với Thiết Ngưu bình thường ít nói. Bây giờ thấy trưởng thôn, thao thao bất tuyệt, nói hết những chuyện gặp được cho ông ta nghe, nụ cười trên mặt trưởng thôn càng sâu.
Trên đường, những lời đó lặp đi lặp lại, Lục Ngọc đã nghe chán rồi, nhưng trưởng thôn lại bảo họ lặp lại lần nữa.
Tới thôn, Lục Ngọc về nhà trước, xa xa đã nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Phó Cầm Duy đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Lục Ngọc nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối rồi. Cô nói: “Anh đợi rất lâu rồi sao?”
Vừa nhìn thấy đồ ăn là biết đã được hâm nóng nhiều lần, cũng phí tâm rồi.