*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cầm Duy mỉm cười: “Ừm, cũng không đợi lâu lắm! Mau ăn thôi.” Những món này đều là những món bình thường Lục Ngọc thích ăn.
Cô ăn đơn giản vài miếng.
Mấy hôm nay, ở bên ngoài ăn luôn không thoải mái, vẫn là ở nhà dễ chịu.
Phó Cầm Duy hỏi: “Như thế nào, chuyến đi này vui không?”
Lục Ngọc gật đầu: “Cũng được, chỗ anh như thế nào rồi?”
Phó Cầm Duy bình thường nghiêm túc chững chạc, nhưng lại rất thích nói chuyện cùng Lục Ngọc.
Anh nói: “Mấy hôm nay dựa vào khẩu vị đã nhận được một số đơn đặt hàng vùng ngoài.” Điều này đối với họ mà nói vô cùng mới mẻ.
Bán ra hơn mười thùng, một thùng một trăm cái. Cũng được coi là một khởi đầu tốt.
Lục Ngọc nói: “Cũng không biết bây giờ mẹ nuôi Phó Chi như thế nào rồi.” Lục Ngọc vẫn rất nhớ bà ấy.
Nhưng lần này Lục Ngọc ra ngoài cùng tổ chức, phải đi về theo, không thể đi riêng. Nhưng nghĩ lại bà ấy cũng đã hơn hai mươi năm không về rồi.
Nghĩ tới cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Phó Cầm Duy nói: “Công việc của anh không làm tốt bằng đồng chí Lục Ngọc, sau này sẽ gắng sức đuổi theo!”
Lục Ngọc nhướng mày: “Vậy anh phải tiếp tục cố gắng nha.” Hai người khách sáo với nhau, sau đó bật cười.
Lục Ngọc ăn cơm xong, tắm rửa đơn giản liền buồn ngủ, nằm trên giường ngủ, cô đã một đêm không ngủ rồi.
Chỉ là Lục Ngọc ngủ tới một nửa, liền cảm thấy trong lòng có thứ gì nóng nóng, ra sức chen vào dưới người cô.
Lục Ngọc mơ màng mở mắt, hôm qua quá mệt, đặt đầu lên gối là ngủ, buổi sáng vừa mở mắt liền nhìn thấy con trai lớn xinh đẹp đang chơi.
Tiểu Tích Niên đã mấy ngày không nhìn thấy mẹ, có hơi ấm ức, nhìn thấy Lục Ngọc liền ra sức ư hử.
Lục Ngọc thấy bảo bối nhà mình cũng rất vui, hôn hít áp má các kiểu.
Phó Cầm Duy một tay chống đầu, nhìn vợ và con trai tương tác qua lại, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng.
Tiểu Tích Niên nhà họ, người người đều thích, bình thường cậu nhóc vẫn rất kiêu ngạo, chưa từng chủ động lấy lòng ai như vậy.
Bây giờ nhìn thấy mẹ cậu, ngược lại rất nhiệt tình, đánh thức Lục Ngọc dậy. Lục Ngọc ngồi dậy ôm con vào trong lòng, Tiểu Tích Niên cười tít mắt.
Cô xoa gương mặt bụ bẫm của con trai, ba ngày không gặp, Tiểu Tích Niên lại béo lên một vòng: “Con còn béo như vậy nữa mẹ sẽ không bế nổi.”
Tiểu Tích Niên giống như nghe hiểu, bất mãn hừ một tiếng.
Thằng bé mới đầy tháng mấy ngày, biểu cảm trên mặt vẫn rất phong phú. Lục Ngọc không nhịn được lại xoa mặt con trai.
Ôm vào trong lòng suýt xoa một lúc.
Cậu bé ngoan ngoãn, mặc cho Lục Ngọc muốn làm gì làm, không khóc chút nào.
Cơ thể nhỏ nhắn thơm mùi sữa gắng sức dựa vào người Lục Ngọc, ba ngày không gặp khiến cậu nhớ mẹ vô cùng.
Lục Ngọc chơi với con trai một lúc, sau đó nói với Phó Cầm Duy: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
Phó Cầm Duy nói: “Không cần!” Xưởng không bận rộn đến thế, cộng thêm đã mấy ngày không gặp được Lục Ngọc, bây giờ xin nghỉ một ngày, Lưu Bàng lên thay.
Phó Cầm Duy mới sáng đã nghe thấy con trai ư ư, anh bồng cậu nhóc tới, cậu nhóc tự biết tìm mẹ.
Lục Ngọc đang bồng con trai, thay cho Tiểu Tích Niên một bộ đồ mới, đồ của cậu nhiều nhất so với những đứa trẻ cùng lứa, mặc đồ đẹp, trông Tiểu Tích Niên càng có tinh thần.
Buổi sáng Lục Ngọc cho con trai ti sữa.
Sau đó bồng con trai đi ra ngoài dạo, thời tiết bên ngoài cũng rất đẹp.
Phó Cầm Duy sợ Lục Ngọc mệt, dù sao con trai mập này rất nặng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đâu thể ngờ được lúc thằng nhóc này vừa chào đời, chỉ có khoảng hai ký rưỡi, bây giờ ăn thành cậu bé mập.
Phó Cầm Duy ôm Tiểu Tích Niên vào lòng, cậu bé cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.
Chỉ là ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Lục Ngọc, hai người mới ra ngoài, Lục Ngọc đến chỗ ủy ban thôn trước.
Xa xa đã nghe thấy tiếng cười vang vọng của trưởng thôn, Lục Ngọc đi vào nhìn: “Vui vẻ gì vậy?”
Trưởng thôn nhìn thấy Lục Ngọc, càng không kiềm chế được, nói: “Lần này các cô đã lập đại công rồi, trong huyện còn đặc biệt khen thưởng các cô.”
Nghe người có quan hệ tốt với ông ta trong huyện nói, lần này hình như huyện muốn phát tiền thưởng cho Lục Ngọc. Trước đây đều chỉ phát bằng khen.
Nhưng lần này phát bằng khen đã không đủ để bày tỏ đóng góp quan trọng của cô nữa, nghe nói muốn phát cho Lục Ngọc hai mươi tệ, trưởng thôn không giấu giếm nói.