*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác gái Lục sợ cảnh sát, cũng không màng mặt mũi hay không mặt mũi gì, nhịn nhục nói: “Xin lỗi, là miệng tôi không có ý tứ!”
Tiêu Thái Liên nói: “Thế này không phải được rồi sao, sớm nói như vậy, cũng đỡ phải ảnh hưởng thời gian của mọi người.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của bác trai Lục đã đen gần giống đ.í.t nồi.
Lâm Mạnh bị bắt vào, trưởng thôn vội vàng tìm người quen trong huyện nghe ngóng, mong Lâm Mạnh không có cướp giật, nếu không thôn tiên tiến năm nay sẽ mất.
Thôn của họ đã vùi đầu làm cả năm trời, chỉ đợi tuyên dương vinh dự cuối năm!
Nếu thôn của họ có một tội phạm chặn đường cướp bóc, người ở thôn khác đều sẽ cười nhạo họ.
Lục Ngọc cũng muốn đi nghe ngóng, ai biết, chưa đợi cô đi, đối phương ngược lại đã tới cửa trước.
Người tìm tới nhà chính là anh trai đầu trọc.
Anh ấy còn dẫn theo hai người đàn ông, hai người đó trông rất chính khí, nhìn một cái liền biết là cảnh sát mặc thường phục.
Anh trai đầu trọc nhìn thấy Lục Ngọc, giới thiệu cô cho hai vị cảnh sát mặc thường phục đó: “Đây chính là người mà tôi nói.”
Sau đó, anh trai đầu trọc lại nói với Lục Ngọc: “Cô nói hết chuyện có người chặn đường cướp bóc ở cổng thôn ra đi.”
Anh trai đầu trọc vẫn còn sợ hãi, lúc đầu nghe Lục Ngọc nói một câu như thế, anh ấy cũng không quá để tâm.
Nhưng hôm đó, trên đường lái xe, liền cảm thấy kịch một tiếng, cảm giác giống như xe hàng giẫm trúng đá, họ vội vàng xuống xe kiểm tra, kết quả gặp phải kẻ chặn đường, đám lưu manh này cầm theo dao, đều đã mài bén.
Giống như là sợ không dọa được họ, đi lên liền đ.â.m vào đùi tài xế một dao.
Máu tươi và tiếng kêu thảm dọa anh trai đầu trọc và phó lái sợ khiếp. Lương thực, thuốc lá, tiền trên xe đều bị cướp đi. Lái xe là công việc kỹ thuật, tài xế mất m.á.u quá nhiều, suýt chút mất mạng. Đám lưu manh đó rất xấu xa, cướp đồ còn đ.â.m nổ tất cả bánh xe của họ. Họ ở trên đường chặn một chiếc xe lừa, đưa tài xế tới trạm xá trước.
Phó lái gọi điện thoại cho đơn vị, xảy ra sự cố lớn như vậy, họ quay về đều không gánh nổi trách nhiệm. Anh ấy báo cảnh sát, luôn bận rộn tới bây giờ, đã liên tục không được ngủ ngon hơn một ngày, ai có thể ngờ lại gặp phải chuyện này.
Ngay cả lương thực của nhà nước cũng dám cướp, ảnh hưởng cực xấu!
Lãnh đạo lớn trong huyện đều phẫn nộ, khi đó liền thành lập tổ chuyên án, còn báo lên thành phố.
Lực độ và quyết tâm trừng trị những người này lớn hơn bao giờ hết. Tổ chuyên án lập tức tra hỏi tất cả mọi người, không bỏ qua bất cứ chút manh mối nào.
Cảnh sát tới bắt người, đi vào thôn, đám lưu manh đó liền trốn đông trốn tây, họ bắt được bốn người, chạy mất mấy người.
Sau đó, anh trai đầu trọc nhớ tới Lục Ngọc.
Anh trai đầu trọc hiểu nhân tình thế thái, nếu thật sự mặc cảnh phục truyền gọi Lục Ngọc, chắc chắn sẽ náo loạn cả thôn.
Lục Ngọc là vợ của Phó Cầm Duy, có mối quan hệ này ở đây, anh ấy đặc biệt xin cảnh sát thay thường phục.
Thư lông gà do Lục Ngọc gửi lúc đầu được coi là khẩn cấp, vốn tưởng sẽ sớm có người tìm tới cô, nhưng người tới lại là anh trai đầu trọc.
Trong lòng cô cũng hiểu, bức thư đó không được nghiêm túc coi trọng.
Nếu không phải lần này bọn chúng đánh cướp xe lương thực, đoán chừng chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu.
Lục Ngọc nói chuyện tráo dâu một lần, nói Lâm Mạnh muốn xả giận cho Lục Kiều, lại nói: “Cướp bóc là chuyện anh ta nói ra lúc khoe khoang.”
Quả thật Lâm Mạnh đã làm chuyện cướp bóc này, tuy nói Lục Ngọc là dựa vào tình tiết trong sách báo cáo anh ta, nhưng không tính là đổ oan cho anh ta.
Ngược lại để một tên lưu manh như anh ta vẫn luôn lêu lổng bên ngoài, mới là nhân tố không an toàn nhất.
Cảnh sát nói: “Nào có lý này, chặn đường cướp bóc, có ý đồ dâm loạn với phụ nữ, lợi dụng thủ đoạn hù dọa để đạt được mục đích. Chứng cứ đã vô cùng đầy đủ, cô yên tâm, pháp luật nhất định sẽ trừng trị anh ta.”