*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc nói: “Tôi còn viết một bức thư gửi vào huyện, đã nói qua chuyện này, nhưng bên trên vẫn luôn không hồi thư cho tôi, tôi sợ có càng nhiều người bị hại hơn!”
Cảnh sát vô cùng coi trọng tin tức này, nếu Lục Ngọc nói thật, người nhận thư rõ ràng là kẻ thiếu nghiệp vụ, vốn dĩ bi kịch có thể tránh khỏi.
Trong lòng anh trai đầu trọc cũng hối hận, sớm biết vậy đã nghe lời Lục Ngọc rồi.
Chỉ là bởi vì thấy cô còn quá trẻ, còn cho rằng cô đùa giỡn, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy đều không thể đối mặt với tài xế suýt chút mất mạng đó.
Cảnh sát hỏi xong liền đi, lại vào thôn hỏi cách đối nhân xử thế của Lâm Mạnh.
Tối hôm đó, Phó Cầm Duy tan làm, ăn được cà ngâm tương do đích thân Lục Ngọc làm, cực kỳ ngon cơm.
Sau khi trời tối, nông thôn không có hoạt động giải trí gì, Lục Ngọc như thường lệ cùng Phó Cầm Duy đắp chung một chăn nói chuyện.
Nói cảnh sát đã tới.
Phó Cầm Duy gác tay lên vai cô: “Chỉ cần nói thật, cảnh sát sẽ không gây phiền toái cho em.”
Thực ra anh muốn an ủi Lục Ngọc, nhưng lời nói quan tâm cũng có thể bị anh nói thành lời cứng nhắc.
…
Lâm Mạnh bị bắt ba ngày. Nhà anh ta đều bị cảnh sát lục tung lên.
Mọi người đều đợi nghe tin tức, rất nhanh, trưởng thôn mượn xe đạp trong thôn đạp về nói: “Tiêu rồi, sau nửa tháng, Lâm Mạnh sẽ bị xử bắn.”
Người xung quanh đều sợ mất hồn: “Sao vậy?”
Trưởng thôn nổi trận lôi đình: “Làm sao, còn không phải cậu ta chặn đường cướp bóc! Đã làm mấy lần rồi, bị mấy chủ xe xác nhận.”
Chặn đường cướp bóc là tội lớn, cướp xe của kho lương thực, đó chính là nguy hại tài sản quốc hữu, tội càng thêm nặng. Cộng thêm có hành vi gây thương hại cho người khác, đếm tội mà xử.
Bác gái Lục trong đám người nghe được tin này, chân nhũn ra.
Ngay lúc này, người mặc cảnh phục tới nói: “Ai là Lâm Tiểu Quyên?”
Lâm Tiểu Quyên chính là bác gái Lục. Tuy bác gái Lục không biết tìm bà ta có việc gì, phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Ai biết, bị người bên cạnh bán đứng: “Là bà ấy.”
Bác gái Lục giả vờ bình tĩnh, nhưng chân cẳng đều run lên: “Đồng chí cảnh sát, sao vậy?”
Cảnh sát nói: “Thím đừng căng thẳng, chỉ là dẫn thím đi hỏi chuyện chút thôi.”
Trong lòng bác gái Lục thở phào, nghĩ hỏi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.
Lại nghĩ nếu Lâm Mạnh chế.t, cái vòng vàng hơn ba nghìn tệ đó chính là của bà ta rồi.
Bây giờ giá vàng là bảy mươi một gam, cái vòng vàng năm mươi gam rất đáng tiền.
Mẹ chồng bà ta còn vì ba trăm tệ mà làm trời làm đất, không biết bà ta đã phát tài, số tiền này bà ta đều không nói với ai hết.
Đột nhiên cảm thấy Lâm Mạnh chế.t cũng rất tốt.
Cảnh sát gọi bà ta vào trong góc, sau đó dẫn bà ta lên một chiếc xe ở cổng thôn, nói về đồn nói.
Bác gái Lục cũng không nghi ngờ gì.
Kết quả sau khi bị đưa đi, cả đêm không về.
Khiến nhà họ Lục nuốt không nổi cơm.
Bác trai Lục trút hết giận dữ lên người Lục Kiều: “Lâm Mạnh đó giống như con sâu thối vậy, mọi người trốn nó còn không kịp, mày thì hay, đẩy mẹ mày vào trong hố lửa.”
Lục Kiều ngoài mặt lo lắng, trong lòng lại bình thản, muốn đẩy tội cho Lục Ngọc: “Không thể trách con, đều là do Lục Ngọc gây ra.”
Bác trai Lục còn chưa nói gì, bà nội Lục bên cạnh liền hất đũa: “Đúng, nó xúi giục nhà họ Phó chống đối với chúng ta, còn báo cảnh sát khắp nơi, lần trước hù dọa nói bắt luôn cả bà, ngày mai bà sẽ đi chửi nó, bảo nó thả mẹ con ra.”
Lục Kiều cười giễu cợt trong lòng, Lục Ngọc chẳng qua chỉ là người bình thường, sao có thể thao túng cảnh sát.
Bà nội Lục chỉ là một bà già ngu xuẩn, nhưng cô ta vẫn phụ họa nói: “Bà, bà thật bản lĩnh, bà là rường cột của nhà chúng ta.”
Bà nội Lục được tâng bốc, vênh váo muốn tìm Lục Ngọc gây phiền toái.
Xung quanh huyện thành xuất hiện chuyện cướp bóc, thu hút ánh mắt quan tâm của tất cả mọi người.