*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trưởng thôn nhìn nguyên liệu tươi sống để đầy sân của Lục Ngọc, nói: “Có thể dạo này Lục Kiều có chút ý kiến với cô?”
Lục Ngọc lập tức cảnh giác: “Chị ta đến chỗ ông cáo trạng rồi?”
Trưởng thôn không phủ nhân: “Những chị em giống như các cô, vẫn nên tương thân tương ái thì hơn, bán đồ tôi không quản, không phạm pháp là được!”
Cuối cùng ông ta nói: “Trong huyện tuyên dương cô cá nhân tiên tiến. Tới lúc đó cô đi cùng tôi.”
Đây cũng là vinh dự của thôn.
Lục Ngọc gật đầu nói được, trưởng thôn nhìn những thứ cô làm, nhiều lần bảo cô kín tiếng một chút, Lục Ngọc cũng đồng ý.
Đợi sau khi ông ta đi, ba chị dâu vội vàng xúm lại nói: “Trưởng thôn nói gì với em vậy?”
Lục Ngọc nói chuyện Lục Kiều cáo trạng với trưởng thôn cho họ nghe.
Nếu Lục Kiều đã có gan làm chuyện này thì đừng hòng Lục Ngọc che đậy cho cô ta.
Mấy chị dâu tức điên: “Nhà chúng ta kiếm tiền liên quan gì tới nó, sao nó giống kẻ phá đám vậy.”
“Đúng đó!”
Do lần này nguyên liệu khá nhiều, cho nên khi kho xong nồi đầu tiên, Lục Ngọc chia cho mỗi người hai cái.
Lần này mọi người ăn đến thỏa mãn, ăn vô cùng thơm ngon, phần lớn còn lại đều để đó ngâm nước sốt.
Trong sân ngập tràn một cảm giác thơm cay, vô cùng mê người.
Đến tối, Lục Ngọc mới phát hiện Phó Cầm Duy vẫn luôn rất trầm mặc, ánh mắt còn có chút tránh né cô.
Cô nghĩ có thể là lời của Lục Kiều kích thích tới lòng tự tôn đàn ông của anh.
Vẫn quyết định nói rõ chuyện này, cô nói với Phó Cầm Duy: “Không giống như những gì Lục Kiều nói, Lý Dục Tài chỉ là tới chỗ tôi mua chút đồ, tôi không có tiếp xúc với anh ta, anh đừng nghe người khác nói bậy!”
Phó Cầm Duy nói biết rồi, anh căn bản không quan tâm những lời nói bừa bãi của Lục Kiều, ngược lại dâng trào cảm xúc với câu “chồng” và khen ngợi ban chiều của Lục Ngọc.
Lúc hai người ngủ, khoảng cách vô cùng xa, Phó Cầm Duy đang cố gắng khắc chế bản thân. Tuy hai người vẫn luôn ai ngủ phần nấy, nhưng lần đầu tiên cách xa như vậy, chính giữa cách một khoảng bằng một dòng sông bạc, Lục Ngọc đột nhiên không vui, cảm thấy người đàn ông này thật nhỏ mọn, đã giải thích rõ ràng với anh rồi.
Thế là cô cố ý lấn tới bên Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy lập tức ngồi dậy, nói muốn ngủ dưới đất.
Lục Ngọc tức chế.t: “Tùy anh!”
Một mình cô ngủ trên giường, càng vui vẻ tự tại.
Phó Cầm Duy vừa trải chăn lên, mẹ chồng gõ cửa vào, vốn muốn nói chuyện hùn vốn ngày mai, bà cũng muốn góp một phần.
Kết quả đi vào liền nhìn thấy hai vợ chồng ngủ riêng, đen mặt đuổi Phó Cầm Duy lên giường: “Các con vừa kết hôn, không được ngủ riêng, mẹ còn đang đợi bồng cháu!”
Một câu nói lại khiến Phó Cầm Duy đỏ mặt.
Lục Ngọc luôn cảm thấy kết hôn với Phó Cầm Duy chỉ là kế tạm thời. Đợi sau này có thể làm ăn bên ngoài, ly hôn liền có thể tự do.
Nhưng nói thật, Phó Cầm Duy làm bạn hợp tác vẫn vô cùng phối hợp!
Lúc này, Phó Cầm Duy nằm trên giường không nói chuyện, nhưng Lục Ngọc có thể cảm giác được cả người anh căng cứng.
Lục Ngọc cũng mặc kệ anh, ngày mai còn có chuyện khác nên ngủ trước.
Rất nhanh hô hấp đều đều truyền tới, trong lòng Phó Cầm Duy mới thở phào một hơi. Cô ngủ rất ngon, anh không nhịn được tới gần. Thậm chí vừa nãy nghe thấy mẹ nói sinh con, có vài phần kích động.
Sau đó đọc thầm bài đọc từng học thời đi học, để mình tĩnh tâm lại. Theo tiếng thở đều đều của Lục Ngọc, anh lại ma xui quỷ khiến ôm Lục Ngọc. Cô ngủ rất sâu, sẽ không dễ dàng thức dậy.
Cô thật sự rất thơm, rất mềm mại.
…
Một bên khác, Lục Kiều cãi nhau với bác gái Lục.
Bác gái Lục vào huyện không nói cho ai biết, quay về bà ta bị bác trai chửi một trận.
Chửi trong nhà cơm nước lạnh lẽo, bà ta chạy rong bên ngoài cả ngày làm gì, lại bị bà nội Lục chửi tiếp. Trong lòng bà ta cũng tức, miễn cưỡng nấu một bữa cơm, gọi con gái sang một bên: “Con giải thích cho mẹ rốt cuộc là sao?”
Bác gái Lục tưởng Lục Kiều đã chiếm được người ta rồi, kết quả người ta còn rất ghét bỏ cô ta.