*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới rồi về đã chậm trễ rất nhiều thời gian, sớm biết là như vậy, bà ta đã không vào huyện.
“Con cũng không biết, trước đây rõ ràng anh ấy không như vậy.” Lục Kiều nói xong, thầm nghĩ kiếp trước hai người cũng là vợ chồng ân ái.
Bác gái Lục nói: “Mẹ thấy con không có cửa vào thành phố đâu.”
Lục Kiều giận đỏ mặt: “Không thể nào, con nhất định sẽ vào thành phố, cuộc sống của con sẽ tốt đẹp hơn tất cả mọi người!”
Trên người cô ta có một cảm giác kiêu ngạo không tên, nghĩ ngợi lại nói với mẹ: “Thế này đi, mẹ cho con đi học.”
Bác gái Lục lập tức nổi giận: “Con điên rồi, đi học phải tốn bao nhiêu tiền? Hơn nữa bây giờ con đã lớn tuổi như vậy, đã có thể kết hôn rồi, còn đi học cái gì?”
Người có thể đỗ đại học đều là sừng lân lông phượng, bác gái Lục biết thành tích của con gái, năm đó còn kém cả Lục Ngọc, đi cũng chỉ tổ lãng phí tiền, hơn nữa cho dù bà ta đồng ý, bà nội và cha trong nhà cũng sẽ không đồng ý.
Chửi Lục Kiều tâm cao hơn trời, suy nghĩ không thấu đáo.
Thực ra Lục Kiều cũng không muốn học, cô ta chỉ là muốn dùng phương thức này để tiếp cận Lý Dục Tài.
Biết nhà họ Lý thích người có học vấn, lấy lòng họ mà thôi.
Cô ta nói với mẹ mình: “Mẹ biết không? Hôm nay Lục Ngọc vào trong huyện bán đồ!” Cô ta phẫn nộ bất bình.
Bác gái Lục nói: “Trước kia cái gì con cũng tốt hơn nó, sao bây giờ ngược lại bị người ta vượt mặt rồi?”
Lục Kiều vốn cảm thấy mình chỗ nào cũng hơn Lục Ngọc, bị bác gái Lục kích thích, nói: “Chẳng phải nó chỉ bày một cái sạp rách thôi sao, con cũng sẽ đi.”
Bác gái Lục lại thiếu kiên nhẫn nói với cô ta: “Người ta còn kết hôn rồi, con cũng kết hôn đi? Sớm biết như thế này, lúc đầu không nên hủy hôn với Phó Cầm Duy, mẹ đã hối hận lắm rồi.”
Lục Kiều lập tức nổi điên: “Đừng có nói chuyện kết hôn kết hôn với con, bản thân con tự có tính toán!” Lòng cao ngạo của cô ta tuyệt đối không cho phép cô ta gả cho người nông thôn.
Bác gái Lục tức chế.t, sao bà ta và bác trai Lục lại sinh ra cái thứ như vậy, tâm cao hơn trời.
Lục Kiều nói: “Mẹ lấy cho con năm tệ trước!”
Bác gái Lục điên cuồng hô gào: “Năm tệ, con không giế.t mẹ đi, mẹ lấy đâu ra năm tệ?”
Trong lòng Lục Kiều vốn coi thường năm tệ, vừa thấy mẹ cô ta ngay cả năm tệ cũng không lấy ra được, trong lòng có chút khinh bỉ.
Tuy con người bác gái Lục kỳ khôi, nhưng vẫn luôn hết cách với Lục Kiều, nói: “Con khiêm tốn một khoảng thời gian, đợi chia lương thực có tiền rồi mẹ sẽ cho con.”
Lục Kiều có hơi lo lắng, sợ khoảng thời gian này Lục Ngọc kiếm được tiền, sau đó nói: “Vậy mỗi ngày con cũng đi bán chút đồ kiếm chút tiền hỗ trợ gia đình.”
Bác gái Lục vừa nghe kiếm tiền được, chỉ cần Lục Kiều có thể an phận một chút, tùy cô ta dày vò thế nào.
Lục Kiều muốn làm đồ ăn, bây giờ đồ ăn kiếm được tiền, kết quả cô ta nhớ trong nhà bếp không có thứ gì, đồ tốt đều bị bà nội cô ta cất hết.
Cô ta chỉ đành làm một ít rau cuộn, lúc cắt rau còn bị bà nội Lục chửi: “Đúng là đại tiểu thư ra vẻ, thích ăn gì thì làm nấy! Trong nhà chỉ có chút lương thực này, đều bị mày lãng phí hết.”
Lục Kiều tức giận, bà nội cô ta mắt mờ chân chậm, không biết sau này cô ta sẽ có tiền đồ, trong lòng âm thầm ghi sổ món nợ này, đợi sau này đừng hòng hưởng ké phúc của cô ta.
Bà nội cô ta đề phòng không cho cô ta động vào lương thực rất gắt gao, Lục Kiều nói ngày mai ra ngoài bán, mới cho cô ta làm mười cuộn rau cuộn, mười cuộn rau cuộn đủ làm được gì?
Nhưng bà nội không đồng ý, cô ta cũng hết cách, chỉ đành nén giận làm mười cuộn.
Kết quả ngày hôm sau, vừa mở nắp nồi ra phát hiện chỉ còn năm cuộn, lập tức gọi bà nội hỏi chuyện này là sao.
Bà nội Lục nói: “Buổi sáng cha mày đói lấy hai cái! Tao cũng nếm thử một chút, nhỏ mọn, có ai hiếu thuận với người già như mày không?”