*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngửi mùi vịt kho trong không khí, nước miếng cũng sắp chảy ra. Đưa mắt nhìn Lục Ngọc, tốt xấu cũng là thân thích, sao không biết lấy một cái cổ vịt cho cô ta gặm chứ!
Nếu là trước đây, Lục Kiều chưa từng ăn qua, cô ta cũng không thèm, nhưng từ sau khi trọng sinh, kiếp trước sống tốt, cá thịt gì cũng từng ăn tới thỏa mãn, bây giờ thế mà lại gặm rau cuộn trên chợ, khỏi phải nói trong lòng bất bình cỡ nào.
Một cục rau cuộn thực sự khó nuốt, Lục Kiều rướn cổ, mới miễn cưỡng ăn miếng cuối cùng. Tạp lương cực kỳ khó ăn, chỉ có một lợi ích là chống đói.
Người có sức ăn nhỏ như Lục Kiều cũng có thể ăn hai cái màn thầu, nhưng ăn rau cuộn cùng lắm chỉ có thể ăn một cái.
Sau khi ăn xong, cũng có hai người đàn ông tới muốn mua đồ của cô ta. Hai người này tướng mạo cũng được, chỉ là ánh mắt phóng túng, nhìn n.g.ự.c của Lục Kiều mấy lần, nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Một hào một cái!” Cô ta bán không rẻ, rau dại luộc, bác bên cạnh mới bán tám xu. Nhưng hai người này nói: “Chỉ có bốn cái à? Mua hết.”
Tổng cộng tốn bốn hào, nói rất khí phách. . ngôn tình ngược
Họ cũng muốn tới chỗ Lục Ngọc thể hiện sự hào khí của họ, nhưng đồ Lục Ngọc bán không rẻ, mua nhiều đã hơn một tệ, hai tệ. Hai người đàn ông này bình thường ăn chơi lêu lổng, tiền trong tay có hạn, cho nên nhắm vào Lục Kiều.
Lục Kiều thấy ánh mắt họ như vậy đã sắp buồn nôn chế.t, hận không thể chọc mù mắt của hai người này.
Nếu cô ta kết hôn với Lý Dục Tài, đừng nói bốn hào, cho dù là bốn tệ, bốn mươi tệ cũng không coi ra gì.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu cô ta không bán hết, thậm chí không có tiền đi về. Chân đã vô cùng đau nhức, nếu lại đi bộ về, cô ta sợ đau chế.t. Chỉ đành cố nhịn bán cho họ.
Kết quả lúc gói lại, cũng không biết người đàn ông này cố ý hay là vô ý sờ tay cô ta một cái.
Người còn lại còn đứng bên cạnh Lục Kiều nói: “Đây đều là cô tự làm sao? Ngày mai cô còn tới không?’
Khoảng cách có hơi gần.
Lục Kiều nói: “Ngày mai tôi vẫn tới.”
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai tên lưu manh này cũng không dám làm gì! Mua xong liền đi, trước khi đi còn muốn tới chỗ Lục Ngọc mua chút cổ vịt về gặm, nhưng cổ vịt của Lục Ngọc bán quá chạy, đã sớm bán hết rồi.
Lục Kiều lạnh lùng nhìn, cô chỉ mới tới một lúc như vậy đã thu về hơn mười tệ, tổng cộng kiếm được bao nhiêu tiền vậy?
Lục Kiều đã bán hết, phơi nắng tới khó chịu, cũng không nán lại đây lâu,ra ngoài liền ngồi lên xe bò, bỏ một hào để người ta chở cô ta về thôn.
Còn lại ba hào, quay về cô ta tuyệt không giao xu nào hết. Ra ngoài không có tiền trong tay thì phải làm sao? Nghĩ tới bà nội phòng mình như phòng trộm, cô ta liền nổi giận.
Nhắc tới trộm, cô ta lại nghĩ tới một chuyện, bà nội cô ta thích khâu một cái túi trên quần trong, tiền đều đựng ở bên trong.
Cô ta phải nghĩ cách lấy tiền của bà ta, cùng lắm coi như mượn.
Nghĩ tới chuyện tiền, cô ta còn phải suy nghĩ kỹ làm sao có thể kiếm được, lại lén lút nhìn về phía Lục Ngọc.
Lại nói Lục Ngọc ở bên đó, đã bán hết cổ vịt, cánh vịt cũng bán hết! Lòng vịt tổng cộng chỉ có mười mấy cục, đều bó lại bán! Có người mua cổ vịt muốn ăn thêm thứ khác, Lục Ngọc đều có thể đổi cho họ.
Tốn số tiền như nhau, thuận tiện nếm thử thứ khác, bây giờ chỉ còn lại chân vịt, đầu vịt và mấy cái cánh vịt.
Lần này mấy anh em đó của Lý Dục Tài dẫn Lý Dục Tài tới, ban ngày họ có công việc, chỉ có thể nhân lúc nghỉ trưa vội vã chạy tới, đã lải nhải cả dọc đường, chỉ sợ bán hết.
Sau khi tới nhìn thấy Lục Ngọc mới thở phào một hơi, nói: “Có cổ vịt không?”
Lục Ngọc đáp: “Hết rồi!”
“Vậy có gì?”
Lục Ngọc mở nắp ra, họ ngửi thấy mùi thơm liền bắt đầu bài tiết nước bọt: “Mỗi thứ lấy hai cái!”
Người xung quanh vội nói: “Hai cái đủ ai ăn.”
Lý Dục Tài nói: “Năm cái chân vịt, năm cái đầu vịt, số cánh vịt này đều lấy hết! Tính xem bao nhiêu tiền.”