*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc vội vàng tính, nói: “Ba tệ ba, anh đưa ba tệ là được!” Nói xong lại tặng thêm cái đầu gà.
Không đợi Lý Dục Tài ra tay, những người khác vội vàng móc tiền nói: “Để tôi, để tôi.” Những người này đều có tiền, đâu thể để một mình anh ta trả.
Thế là Lục Ngọc nhận tiền của người này, sau khi họ mua xong, không còn lại nhiều hàng, hơn mười cái đầu vịt, chưa tới mười cái chân vịt! Cho dù không bán hết, cầm về cho người nhà họ Phó ăn cũng được, không tính là lãng phí.
Lý Dục Tài mua xong đồ lại không đi, anh ta muốn nói chuyện với Lục Ngọc.
Đồ đều được đám bạn của Lý Dục Tài mang đi hết, anh ta đi ở cuối cùng, nói: “Ông nội tôi nghe nói cô bày sạp, muốn tới thăm cô.”
Trong lời nói vẫn ngập tràn áy náy.
Lúc đầu Lục Ngọc có ơn cứu mạng ông nội anh ta, kết quả nhầm người, lúc đầu ông cháu bọn họ còn suýt chút đ.â.m Lục Ngọc một dao, mỗi lần ông nội nhớ tới chuyện này đều rất hối hận!
Lục Ngọc nói: “Không cần đâu.”
Sau đó cô lại bổ sung: “Lục Kiều từng tới tìm anh sao? Chị ta rất để tâm tới anh, còn cảnh cáo tôi tránh xa anh một chút.”
Lục Ngọc đã kết hôn, Lý Dục Tài và ông cụ Lý đều biết. Họ đều là người có thể diện, sẽ không làm bậy. Lục Kiều đơn thuần là lo bò trắng răng.
Trên người cô ta có cảm giác ưu việt trọng sinh nồng nặc, dạo này không ai phối hợp với cô ta, Lục Ngọc cảm thấy cô ta càng điên cuồng.
Nhắc tới Lục Kiều, Lý Dục Tài liền phản cảm, chưa từng có cô gái nào khiến anh ta chán ghét như vậy.
Hôm đó bạn ở nhà anh ta, cô ta náo loạn ầm ĩ, đợi sau khi cô ta đi, các bạn còn trêu đùa nói làm sao đắc tội cô gái người ta, ngữ khí rất ám muội.
Lý Dục Tài cũng được coi là đối tượng kết hôn chất lượng cao, nhưng đây vẫn là lần đầu anh ta nhìn thấy người phiền phức như Lục Kiều.
Ánh mắt cô ta nhìn anh ta giống như nhìn kẻ phụ tình vậy, khiến Lý Dục Tài sởn gai óc.
Anh ta nói như vậy Lục Ngọc mới biết đêm Lục Kiều chạy ra ngoài là ở nhà của Lý Dục Tài.
Sau đó Lục Ngọc nói chuyện cô ta chạy ra ngoài, người trong thôn tìm cô ta cả đêm cho anh ta biết, sắc mặt anh ta tái đi. Nếu người trong thôn biết Lục Kiều ở nhà anh ta một đêm, ép anh ta cưới cô ta thì phải làm sao, nghĩ tới khả năng này, vô cùng ác cảm.
“Tôi cảm thấy cô ta rất phiền.” Lý Dục Tài không hề che giấu cảm xúc của mình chút nào.
Lục Ngọc nói: “Nhìn ra được.”
“Cũng không biết là xui xẻo cái gì lại gặp phải cô ta.”
Ở trước mặt Lục Ngọc oán than cả buổi, trong lòng anh ta cảm thấy Lục Ngọc rất lợi hại. Lúc đầu gả thay còn bị người thân của mình tính kế, thời gian ngắn như vậy đã có thể khôi phục trạng thái, rất dũng cảm.
Anh ta nói: “Cảm ơn cô, vậy tôi về đây.” Tuy thời gian tiếp xúc với Lục Ngọc không dài nhưng lại có chút tâm tư muốn kết bạn với cô.
Lục Ngọc nói: “Tạm biệt.”
Lý Dục Tài thụ sủng nhược kinh, mỗi lần anh ta tới xin lỗi Lục Ngọc đều cảm thấy cảm xúc của cô rất nhạt nhòa, thế mà còn chủ động tạm biệt anh ta.
Đợi sau khi anh ta đi, lại có hai vị khách lạ, theo mùi thơm mà tới, nhìn bên Lục Ngọc hai hào một cái đầu vịt, giá cả phải chăng, mua một lần ba cái. So với chân vịt, đầu vịt có thịt hơn.
Người bên cạnh thấy anh ta mua, cũng nuốt nước miếng theo, nói: “Cái này ăn thế nào?”
Một cái nguyên lành không biết ăn thế nào.
Anh trai mua ba cái đầu vịt đó nói: “Tôi ăn một cái làm mẫu cho cậu, cậu nhìn xem.’
Nói xong còn đứng bên cạnh tách đầu vịt dọc theo cái miệng xuống.
Người xung quanh nhìn xong đều sáng mắt, bên trong toàn là thịt, mùi thơm càng dữ dội.
Anh trai mua đầu vịt đó nói: “Sao không có lưỡi vịt?”
Lục Ngọc nói: “Ừm, đều không có.”
Lưỡi vịt đều bị cô lấy ra kho riêng, định đợi lát nữa mình ăn. Tất cả các bộ vị của vịt cộng lại, cô thích ăn lưỡi vịt nhất.
Ăn vào không dừng lại được, hơn nữa hơn hai mươi cái đầu vịt gộp lại cũng chưa đủ một dĩa lưỡi.