Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Snail
Mạch Đương nhìn Trì Yến trước cửa, trên tay còn đang nắm di động dán vào lỗ tai, âm thanh của Trì Yến truyền từ di động ra, người vẫn đừng trước mặt cậu, lúc cậu đang thất thần Trì Yến đã đi về phía trước một bước, tay xuyên qua tai đặt lên sau gáy cậu, thoáng dùng lực kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trì Yến từ trong ảnh chụp nhìn qua bộ dáng Mạch Đương khâu vết thương, biết cậu bị thương ở trán, nhưng lúc này tận mắt nhìn trán cậu băng vải thưa đáy lòng vẫn không nhịn được đau buốt, anh đè nặng gáy Mạch Đương, đưa mặt sát vào miệng vết thương cẩn thận quan sát. Kỳ thật cũng không xem được gì, bởi vì đã băng bó kỹ, chỉ ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
… Không phải bích đông (kabedon), là đầu đông () sao? Mạch Đương mơ mơ màng màng nghĩ, Trì Yến tiếp cận quá gần, chóp mũi cách mặt mình đại khái chỉ khoảng cm, khiến cậu vốn đã chóng mặt choáng váng càng nghiêm trọng hơn.
() bích đông (kabedon):
Đầu đông:
“Cậu làm sao vậy?” Trì Yến bảo trì tư thế như vậy hỏi cậu, đang khi nói chuyện hô hấp nhẹ nhàng phả vào mặt Mạch Đương, khiến mặt cậu ngưa ngứa, giật giật mũi.
“Anh dựa vào gần quá, tui có chút choáng.” Mạch Đương ngơ ngẩn trả lời.
“À, phải không.” Trì Yến nhướng mày, nói xong liền muốn buông tay ra, giây tiếp theo Mạch Đương lại nói: “Có điều tui còn có thể choáng thêm chút nữa…”
Trì Yến khẽ bật cười, buông tay đè trên gáy cậu ra, cùng cậu đi vào phòng, “Sao đột nhiên lại bị thương?”
“Lúc xuống lầu không cẩn thận té lộn mèo một cái.” Mạch Đương nói, chuyện phiền lòng về Cao gia cậu chưa từng nghĩ sẽ nói cho Trì Yến biết.
“Về sau cẩn thận chút.” Trì Yến dặn dò một câu, lại hỏi, “Bác sĩ nói sao? Nghiêm trọng không? Chừng nào đi tái khám cắt chỉ?”
“Không nghiêm trọng, chỉ là một miệng vết thương nhỏ xíu xiu, qua vài ngày là có thể tháo băng. Đúng rồi, sao đột nhiên anh lại tới đây? Còn biết tui khâu mấy mũi.” Mạch Đương hỏi, vừa rồi hai người còn chat trên tin nhắn cơ mà.
“Có người nói cho tôi biết.” Trì Yến không nói là ai, khom lưng ôm lấy Mạch Manh đang cào chân anh.
Mạch Đương nghĩ đến vừa rồi Mạch Nha cùng mình đến bệnh viện, chuyện này thằng nhóc khẳng định nói với Tưởng Ninh Ninh, kể từ đó cậu liền biết là ai nói. Trước đó không muốn cho Trì Yến biết chuyện mình bị thương là do không muốn anh lo lắng, chỉ là không ngờ Trì Yến sẽ cúp học đến đây xem mình, Mạch Đương đột nhiên cảm thấy vết thương này thật ra rất đáng giá.
Chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào Mạch Đương tức khắc liền nghĩ xong kế sách, cậu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, ngồi vào ghế salon, “Đầu hơi choáng váng.”
Nghe cậu nói vậy, Trì Yến buông Mạch Manh xuống, đi qua đưa tay thăm dò trán cậu muốn xem thử cậu có phát sốt hay không, sau khi xác nhận nhiệt độ bình thường mới nói: “Rất choáng sao? Bác sĩ có nói não bị chấn động không?”
“Hình như có á, không chú ý nghe.” Mạch Đương đỡ đầu nói, một bộ dáng dấp “đầu thật choáng, không nhúc nhích được”.
Trì Yến nghe vậy khẽ cau mày, giọng nói mang theo chút trách cứ, “Đầu óc cậu đang nghĩ cái gì, bác sĩ nói gì cũng không nghe được sao?”
“Nghĩ về anh.” Mạch Đương mở mắt nhìn anh, lộ ra một nụ cười, “Lúc ấy lo tán gẫu với anh, không chú ý.”
Lúc cậu cười khóe mắt hơi nhướn lên, mắt mèo thật to uốn thành một độ cong rất đẹp, ánh mắt như ngấn nước có vẻ vô cùng sáng chói.
Nhìn Mạch Đương như vậy, trái tim Trì Yến chợt nảy lên, cùng cậu nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn đem trách cứ đến bên miệng thu về, đưa tay đẩy đẩy cậu nói: “Khó chịu thì ngủ chút đi.”
“Nhưng tui muốn nói chuyện với anh.” Mạch Đương vẫn không nhúc nhích nhìn anh.
“Không tiếc chút thời gian này, chờ cậu khỏe lại nói.” Trì Yến nói dứt khoát trực tiếp kéo người lên.
“Nhưng hiện tại tui không mệt mà.” Mạch Đương bị anh đẩy vào phòng, vừa nói vừa quay đầu.
“Cậu cần nghỉ ngơi.” Trì Yến không cho cậu cơ hội phản bác, ấn cậu ngồi xuống giường.
Mạch Đương thuận theo ngồi xuống, khoanh chân trên giường nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Thật sự phải ngủ sao? Anh cũng bị thương, nếu không chúng ta ngủ chung đi.”
“Đầu tôi không choáng.” Trì Yến không để ý tới cậu.
“Vậy được rồi.” Mạch Đương tiếc nuối nói, kỳ thật cậu thật sự choáng, chấn động não khẳng định là có chút, chỉ là không muốn bỏ qua thời gian chung đụng cùng Trì Yến mà thôi.
Sau khi nằm xuống cậu cũng không trực tiếp ngủ, mà hỏi Trì Yến: “Anh phải về đi học sao?”
“Không có.” Lúc Trì Yến đi ra liền không định trở lại nữa, kéo ghế dựa cạnh bàn máy vi tính ngồi xuống.
“Vậy anh muốn về nhà sao? Hay dứt khoát ngủ chung với tui đi?” Mạch Đương đề nghị lần nữa, không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể ngủ cùng Trì Yến.
“Tôi không mệt.” Trì Yến thờ ơ với lời mời của cậu.
“Vậy anh sẽ không thừa dịp tui ngủ mà bỏ đi đó chứ?” Mạch Đương hỏi.
Thời điểm Mạch Đương nói câu này là dùng giọng điệu đùa giỡn, nhưng trong ánh mắt lại không che giấu được một tia chờ mong Trì Yến lưu lại, bộ dáng này khiến Trì Yến nhớ tới lúc hai người mới quen biết, khi cậu hỏi mình số điện thoại, không khỏi cười khẽ một tiếng, trấn an nói, “Tôi không về, cậu yên tâm ngủ đi.” Nói xong lại bỏ thêm một câu, “Tôi ở ngay đây, cậu tỉnh lại liền có thể nhìn thấy tôi.”
Tôi ở ngay đây, cậu tỉnh lại liền có thể nhìn thấy tôi.
Nghe đến cậu này vui đùa trên mặt Mạch Đương chậm rãi thu lại, cậu nhìn Trì Yến hồi lâu, như đang xác nhận tính chân thật của câu nói này, cuối cùng thấp giọng nói: “Vậy anh đừng gạt tôi.”
Vậy anh đừng gạt tôi, đừng giống như mẹ tôi.
Trì Yến không bỏ qua ảm đạm chợt lóe nơi đáy mắt cậu, anh không rõ Mạch Đương nghĩ tới điều gì, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải chuyện đáng vui vẻ gì, Mạch Đương nói xong liền cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn chóp mũi và cằm cậu, không thấy rõ là biểu tình gì, nhưng tia ảm đạm kia anh lại nhớ kỹ.
Đưa tay xoa xoa tóc Mạch Đương, Trì Yến nhẹ giọng nói: “Sẽ không gạt cậu, ngủ đi.”
Xác định anh không nói đùa, Mạch Đương mới nhắm mắt lại ngủ, đầu truyền tới từng đợt choáng váng khiến cậu ngủ thiếp đi rất nhanh.
Trì Yến như đã nói không rời đi, mà là tìm sách xem. Giá sách của Mạch Đương ở ngay trong phòng ngủ, phía trên đại bộ phận là tiểu thuyết cùng truyện tranh, anh không có hứng thú quá lớn với tiểu thuyết mạng, tùy tiện cầm quyển sách chuyên ngành của Mạch Đương lên, anh muốn xem thử bình thường Mạch Đương học cái gì.
Lúc tìm sách anh lại thấy được tầng dưới cùng là quả bóng rổ kia, bóng rổ rõ ràng đã lâu không ai chạm vào, không chỉ da bóng cũ nát, mặt trên còn bám một lớp bụi, tay Trì Yến vừa đụng vào liền dính một ít, phía dưới quả bóng dùng bút màu đen viết tên Mạch Đương, màu sắc có chút phai, ở giữa chữ Mạch còn mất một khối da nhỏ, toàn bộ chữ thoạt nhìn trống rỗng.
“Meo?” Không biết khi nào Mạch Manh đã đi vào phòng, nó thấy Trì Yến ngồi xổm trên nền nhà không nhúc nhích, đưa đầu cọ cọ anh, như biết Mạch Đương đang ngủ, động tác âm thanh của nó đều rất nhẹ.
Trì Yến ôm lấy nó, cầm sách trở lại ghế dựa bên bàn máy tính ngồi xuống, ghế dựa làm bằng dây mây, mặt trên còn trải đệm lót cùng gối dựa, có thể nhìn ra được Mạch Đương thường xuyên ở chỗ này lên mạng, so sánh với phòng khách lộn xộn bên ngoài, bàn máy tính trong phòng lộ ra vẻ chỉnh tề đến mức dị thường.
Trì Yến cũng không biết những thứ này đều là Mạch Đương hôm qua thừa dịp anh đang tắm mà dọn dẹp, anh chỉ cần mở ngăn kéo phía dưới bàn ra liền có thể trông thấy một đống đồ vật bừa bộn ngổn ngang, khe hở nơi ngăn kéo còn vướng một tờ giấy không thu lại cẩn thận, có điều Trì Yến không chú ý tới, ánh mắt của anh bị một ảnh chụp hấp dẫn.
Đó là ảnh của Mạch Đương khi còn bé, khoảng chừng năm, sáu tuổi, không lớn hơn Trì Bảo bao nhiêu, có chút gầy, mặt quần soóc cùng áo T-shirt đơn giản, ánh mắt cười đến cong cong, ngồi bên cạnh cậu là một phụ nữ còn trẻ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, bộ dáng khi cười rất giống Mạch Đương, Trì Yến đoán là mẹ cậu.
… Dường như anh đã từng gặp Mạch Đương khi còn bé.
Trì Yến nhìn Mạch Đương trong ảnh chụp lâm vào trầm tư, từ từ trong đầu anh hiện ra một ít âm thanh.
“Cám ơn anh mời tôi ăn mì, anh là người tốt.”
“Tôi thích vị sữa chua này, uống rất ngon, cảm ơn anh.”
“Ngày mai anh lại đến chứ?”
Trong đầu Trì Yến đột nhiên nảy ra những lời này, trong trí nhớ có một đứa bé kéo tay anh nói lời cảm tạ với anh, đó đã là chuyện rất lâu trước kia, trên đường Ấp Cảnh anh gặp một đứa bé, thấy nhóc đang khóc liền đưa sữa chua của mình cho nhóc, sau đó dẫn nhóc đi ăn mì sợi. Khi đó anh cũng còn nhỏ, ký ức không sâu sắc, theo tuổi tác tăng dần, chuyện này cũng từ từ quên lãng, gương mặt đứa bé trai kia cũng biến thành mơ hồ không rõ, chỉ là lần trước lúc cùng Mạch Đương ăn mì nhìn thấy động tác của cậu cùng đứa bé trai kia tương tự mới thoáng nhớ lại chút ít.
Bây giờ nhìn tấm ảnh này, vài hình ảnh mơ hồ kia đột nhiên sống lại, gương mặt bé trai trong trí nhớ kia cũng trở nên rõ ràng, chậm rãi diễn biến thành dáng vẻ Mạch Đương khi còn bé.
Trì Yến đặt ảnh chụp về chỗ cũ, ánh mắt chuyển đến trên người Mạch Đương đang ngủ trên giường, trên eo Mạch Đương đắp tấm chăn mỏng, dường như cậu đã quen co người ngủ, hai chân gập lại khiến mình co rút lại, tư thế như thế khiến cậu thoạt nhìn vô cùng ngây thơ.
Lẳng lặng nhìn một hồi, Trì Yến hơi hơi chồm người qua, tay luồng vào trong tóc cậu, khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng đạm nhạt, “Thì ra là cậu.”
Một giấc này Mạch Đương ngủ rất trầm, chờ cậu tỉnh lại mặt trời đã lặn, khoảng cách giữa các phòng ở trong khu lão thành khá nhỏ, mặt trời vừa lặn trong phòng liền có vẻ vô cùng tối.
Mở ra đôi mắt khô khốc, Mạch Đương cảm thấy cơn choáng đầu đã đỡ hơn nhiều, cậu vươn tay sờ sờ di động muốn xem xem mấy giờ rồi, vừa vươn được một nửa liền nhớ đến chuyện Trì Yến tìm mình trước khi ngủ, cả người từ trên giường bắn mạnh lên, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy bóng dáng Trì Yến.
“Tôi ở ngay đây, cậu tỉnh lại liền có thể nhìn thấy tôi.”
Lời Trì Yến nói vang lên bên tai, Mạch Đương xốc chăn xuống giường ngay cả dép cũng không mang liền chạy ra ngoài, “Trì Yến!”
Giọng cậu vô cùng gấp gáp, khiến Trì Yến đang kéo cửa chuẩn bị ra ngoài hoảng sợ, vừa quay đầu liền thấy cậu để chân trần chạy đến, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạch Đương cho rằng Trì Yến đã đi, không ngờ vẫn còn ở đây, nhưng thấy anh mở cửa ra lại bước lên phía trước giữ chặt anh, “Anh muốn đi sao?”
“Không có.” Trì Yến cầm đôi dép lê từ giá giày bên cạnh đưa cậu, “Mang dép vào trước đi, cũng không ngại bẩn.”
Sàn nhà Mạch Đương là loại rất cũ, bởi vì thời gian quá lâu, trở nên thô ráp, Mạch Đương lại không có thói quen quét dọn vệ sinh, cho nên mặt sàn cũng không sạch sẽ, khoảng cách ngắn ngủi từ phòng ngủ đến phòng khách khiến chân cậu dính vào một lớp bụi.
Mạch Đương ngoan ngoãn mang dép vào, “Không phải tại tôi sợ anh đi sao, không phải anh vừa nói tôi tỉnh dậy liền nhìn thấy anh sao? Anh muốn ra ngoài sao?”
“Tôi không đi, chỉ là ra kia mua chút thức ăn.” Trì Yến nói.
“Mua thức ăn?” Mạch Đương nhìn anh, như là không hiểu được ý trong lời anh nói.
“Ừm, mua thức ăn cần dùng cho bữa tối của chúng ta.” Trì Yến gật đầu.
“Nhưng mà, tui không biết nấu cơm.” Mạch Đương gãi gãi đầu, cảm giác có chút không tốt lắm, “Nếu không tui mời anh ăn cơm đi.”
Hiếm khi được chứng kiến bộ dáng ngượng ngùng của Mạch Đương, Trì Yến hứng thú nhìn cậu một hồi, mới nói: “Tôi làm, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.”
Đang hối hận mình không đi học hai chiêu nấu nướng, bắt lấy dạ dày nam thần trước lại bắt lấy người nam thần, Mạch Đương nghe đến câu này liền ngây ngẩn, đưa tay kéo kéo lỗ tai, hỏi: “Anh vừa nói gì? Tui nghe lầm hử?”
“Không có nghe lầm, tôi ra ngoài mua thức ăn, cậu chờ ở nhà đi.” Trì Yến nói xong liền muốn đi, Mạch Đương vội vàng kéo anh lại, “Đợi đã, tui đi với anh.”
Ánh mắt Trì Yến dừng ở vết thương trên trán cậu, “Đầu không đau sao?”
“Cùng đi mua thức ăn liền hết đau.” Khi Mạch Đương nói chuyện tay nắm lấy Trì Yến cũng không buông ra.
Trì Yến nhìn dáng vẻ cậu cũng không giống như rất nghiêm trọng, liền nói: “Đi rửa chân trước.” Ánh mắt lướt qua chân ai kia.
“Ngay lập tức!” Mạch Đương nói xong liền phi vào WC, bên trong truyền ra tiếng nước.
Trì Yến nhếch nhếch khóe miệng, đứng một bên chờ cậu.
Sau khi Mạch Đương rửa sạch chân, hai người cùng nhau ra cửa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
“Tui có tính là đại ân nhân của nhà anh không?” “Không tính, tính cho tôi.”
“Anh sẽ đi sao?” “Sẽ không, cậu tỉnh lại liền có thể nhìn thấy tôi.”
“Nhưng tui không biết làm đồ ăn.” “Tôi làm, cậu chỉ cần ăn là được.”